Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1292



“Cái gì.” Tranh Tranh cảm thấy trên mặt cô nóng như lửa, cô thật sự không thể chấp nhận được sự thật trước mặt.

Tức là nói, chuyện của cô đã bị đổ bể rồi?

Không chỉ lỡ mất cơ hội gả vào nhà tỷ phú, đến đối tượng yêu đương cũng là giả?

“Cô định trả thù tôi, tôi không sợ đâu. Cô chỉ là một hot girl trên mạng, với lại còn bị cấm diễn nữa, cô lấy gì ra để đấu với tôi chứ? Cho dù tôi chỉ là một diễn viên cùi thôi, nhưng cũng chỉ là thời điểm hiện tại. Họ đã hứa với tôi rồi, sẽ cho tôi một vai diễn lớn, lăng xê cho tôi nổi tiếng. Cô nói đến lúc đó, cô lấy gì ra mà đấu với tôi? “Trần Thương Hải thật sự cảm thấy rất đắc ý.

Anh ta dựa vào việc diễn xuất lừa được Tranh Tranh, nên cảm thấy rất hãnh diện!

Đó là một sự khẳng định đối với một diễn viên.

“Người ta còn chả buồn nói chuyện với cô nữa, vì vậy cho tôi đến giải thích cho cô rõ.” Trần Thương Hải đứng ngay dậy, chỉnh sửa lại quần áo, chuẩn bị rời đi: “Được rồi, những gì cần nói tôi đã nói hết rồi.”

Tranh Tranh đột nhiên nổi nóng, cô đứng ngay dậy, đưa tay lên tát cho Trần Thương Hải một cái bạt tai!

“Pạc!” Cái bạt tai này đánh vừa mạnh vừa chính xác, khiến khóe miệng Trần Thương Hải lập tức có vị rỉ sắt.

Tranh Tranh cũng bị lực phản của cái bạt tai này, làm cho toàn rung lên, mắt cô chứa đầy nước mắt, cứ thế nhìn thẳng vào Trần Thương Hải: “Mày là đồ tồi!”

Trần Thương Hải đưa tay lên lau những vết máu trên khóe miệng, nói một cách hời hợt: “Đúng đấy, tôi chính là thằng khốn! Nếu đại gia giới thượng lưu để ý đến tôi, sẵn sàng cho tôi cơ hội leo lên, tại sao tôi lại từ chối chứ? Nếu là cô, cô có từ chối không? Tất nhiên cô sẽ không từ chối rồi! Chúng ta đều giống nhau thôi! Chúng ta đều thực tế như vậy! Trần Thương Hải tôi đã ở giới diễn viên này bao nhiêu năm rồi, luôn luôn chỉ đóng những vai phụ, thử hỏi tôi có cam tâm không? Tất nhiên là tôi không cam tâm rồi! Trần Thương Hải tôi đâu có kém chứ! Vì sao những người cùng vào nghề với tôi đều là diễn viên chính xuất sắc nhất rồi, còn tôi vẫn chỉ là một diễn viên quèn? Diễn xuất của Trần Thương Hải tôi cũng không kém, tôi chỉ thiếu một cơ hội! Bây giờ cơ hội đó đến rồi, tất nhiên là tôi phải nhanh chóng nắm bắt chứ! Đừng nói là một mình cô! Cho dù là từ bỏ bạn gái của tôi tôi cũng chấp nhận.”

“Tranh Tranh, cô tỉnh lại đi! Cô tưởng là tôi thích cô thật sao? Cô sai rồi! Tôi chỉ lợi dụng cô mà thôi! Vì vậy, cô đánh tôi cái bạt tai này, tôi không tính toán với cô. Nhưng không có lần thứ hai đâu! Tôi đã trả hết cho cô rồi!” Trần Thương Hải nói với giọng lạnh tanh nhìn Tranh Tranh: “vì mắt cô mù nên trách ai được chứ! Nếu cô có thể giữ chặt trái tim của Văn đại thiếu gia, đó chính là bản lĩnh của cô! Nhưng đáng tiếc là, cô đã uổng phí mất khuôn mặt đẹp này, đầu to nhưng óc nhỏ, tâm thuật bất chính! Vậy thì không trách được người khác rồi!”

Ban đầu, Trần Thương Hải còn cảm thấy có chút áy náy, vì vậy lúc đầu khi giải thích với Tranh Tranh, giọng tương đối nhẹ nhàng.

Nhưng khi Tranh Tranh đánh cái bạt tai này, đã đánh hết tất cả sự áy náy của Trần Thương Hải, tiếp theo đó từng câu từng chữ như những nhát dao đâm vào Tranh Tranh.

Đau đến nỗi người Tranh Tranh lung lay mấy lần, suýt nữa thì không đứng vững được nữa.

“Muốn trách thì trách bản thân cô đi! Ai bảo cô không kìm chế nổi chứ! Tôi nói tôi có tiền là cô tin sao! Tôi nói tôi là con nhà giàu là cô tin sao! Cô có phải là đồ ngốc không! Người giàu thật sự, họ rất giản dị! Thôi được rồi, dù sao tôi cũng đã nói rõ ràng với cô rồi. Có lẽ, vị thiếu gia đó sẽ không bao giờ quay lại căn hộ này nữa đâu. Cô từ từ mà suy nghĩ đi.” Trần Thương Hải nói xong câu nói này, cầm theo đồ của mình, quay người rời đi luôn.

Tranh Tranh một mình đứng im tại chỗ, ân hận về những việc làm trước đây của mình.

Lúc này, Văn Gian Thanh đang ở nhà của Vy Vy, chậm rãi thưởng thức món bò bít tết Vy Vy vừa nấu xong, rồi từ từ đưa ra lời nhận xét của mình: “vị rất ngon, vừa đủ chín tới.”

Vy Vy đang ngồi đối diện Văn Gian Thanh, cô lập tức cười lên, rồi nói: “Khi em ở nước ngoài, vì quá bận học, nên rất ít khi vào bếp. Đa số thời gian là bạn học ở cùng nấu thêm một suất, cho em ăn cùng. Vì vậy, lần này em quay lại trường học, sẽ mang món quà cho họ.”

Văn Gian Thanh hất hàm rồi gật đầu: “ừ, cũng nên thế. Cậu có cần tớ cho ý kiến không?”

Vy Vy cũng gật đầu: “Đúng đấy, tớ muốn nghe ý kiến của cậu.”

Văn Gian Thanh nghĩ một lúc, rồi nói: “Dù sao cậu cũng cùng tớ trải nghiệm một ngày cuộc sống bình dân, vậy thì, tớ cũng sẽ đi mua sắm một ngày cùng cậu.”

“Được thôi.” Vy Vy lập tức cười trả lời.

Vy Vy nhìn kỹ Văn Gian Thanh, thấy Văn Gian Thanh không hề suy sụp sau khi chịu cú sốc, trong lòng Vy Vy cảm thấy hơi nhẹ nhõm một chút.

Sau khi dùng xong bữa, Văn Gian Thanh đứng dậy rời đi.

Quả thật cậu không bao giờ quay lại căn hộ đó nữa, cậu ấn thẳng nút xuống thang máy, rồi gọi điện thoại cho Thẩm Hà: “Chị ơi, em sai rồi!”

Đầu dây bên kia, Thẩm Hà như chút được gánh nặng, mở lời nói: “Đứng im tại chỗ chờ chị!”

Sau khi cúp điện thoại, quả thật Văn Gian Thanh ngoan ngoãn đứng im ở dưới tầng một, không động đậy chút nào, cho đến khi xe ô tô của Thẩm Hà xuất hiện trước mặt cậu.

Thẩm Hà nhìn thấy Văn Gian Thanh, cô nhảy ngay xuống xe, bước thật rộng tới, ôm ngay Văn Gian Thanh vào lòng.

“Chị ơi, em sai rồi!” Văn Gian Thanh lập tức ôm lấy Thẩm Hà, cậu dựa đầu vào vai Thẩm Hà, khóc nức nở không thành lời: “Em đã làm chị tức giận rồi!”

Mắt Thẩm Hà cũng chứa đầy nước mắt, cô ôm chặt lấy Văn Gian Thanh, rồi vỗ vào vai cậu nói: “Được rồi, biết sai là được rồi! Chỉ cần em ổn, là tốt rồi!”

“Chị...” Văn Gian Thanh càng nghĩ càng cảm thấy uất ức.

Tất cả sự mạnh mẽ của cậu chỉ làm cho người khác xem, nhưng trước mặt người nhà, cậu không giấu giếm nữa.

Dù sao, cậu cũng chỉ là thanh niên mới mười sáu tuổi!

Thẩm Hà kéo Văn Gian Thanh lên xe, rồi lái xe đến khách sạn cô đang ở.

Lúc này, Thẩm Hà và Tư Nhiên, Vu Tiểu Uyển, Thẩm Mạch đã chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ, chào mừng Văn Gian Thanh chính thức trở về.

Văn Gian Thanh một lần nữa được nhìn thấy người thân, nước mắt cậu lại một lần tuôn ra.

Tư Nhiên cười với Văn Gian Thanh nói: “Xem này, ai đến rồi kìa?”

Văn Gian Thanh quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Thẩm Châu đẩy chiếc xe đồ ăn đi từ ngoài vào.

“Thẩm Châu!” Văn Gian Thanh vừa thấy người anh em tốt của mình, cậu lập tức xúc động đến nỗi nhảy lên, bước thật rộng, chạy đến ôm lấy Hạ Thẩm Châu!

“Cậu còn biết đường về sao?” Mắt Hạ Thẩm Châu cũng đỏ ửng lên: “Tên khốn này, trở về là tốt rồi! Còn bày đặt cái... tình cảm gì nữa!”

Những người xung quanh đều cười ồ lên.

Thẩm Hà lau đi những giọt nước mắt rồi nói: “Được rồi được rồi, nào chúng ta ngồi hết xuống đi! Gian Thanh, em xin lỗi mọi người còn chưa đủ đâu, em còn phải chính thức xin lỗi gia đình nữa! Biết chưa? Mấy ngày hôm nay, bố mẹ nuôi rất tức giận, đến nỗi đã nổ tung rất nhiều thuốc nổ rồi đấy!”

“Em biết rồi, chị.” Văn Gian Thanh trả lời rất kiên định: “Em sẽ không bao giờ hồ đồ nữa đâu! Mai sau em sẽ nghe lời khuyên của chị!”

Vu Tiểu Uyển cũng an ủi nói: “Cuối cùng cũng nghĩ thoáng rồi! Được rồi được rồi, chúng ta ăn thôi! Lần này coi như không uổng công đến đây, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ bố mẹ nuôi giao!”

“Chị dâu, em xin lỗi, đã làm chị lo lắng.” Văn Gian Thanh nói lời xin lỗi với Vu Tiểu Uyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.