Vy Vy nghe được giọng nói dịu dàng từ trong loa phát thông báo trên sân bay, liền ung dung đi vào đường đi lên máy bay.
Vào lúc này, điện thoại lóe sáng, một tin nhắn nhảy ra.
Dòng tin nhắn là của Văn Gian Thanh gửi tới: “Ngày mai cậu cứ bận việc của cậu, bận xong rồi thì báo cho tớ một tiếng. Tớ sẽ dẫn cậu đi một chỗ ăn chơi ngon hơn. Chịu không?”
Ngón tay cô ấy nhấn nút, điện thoại liền tắt nguồn.
Văn Gian Thanh, cho tôi xin lỗi.
Tôi chỉ là một nhà tư vấn tâm lý được người ta chi trả tiền.
Tôi thừa nhận lần này tôi đã không thực hiện theo phẩm đức nghề nghiệp của mình, mà lại dùng thân phận và cách thức của một người bình thường, để tiến hành thay đổi tình cảm của anh.
Xin lỗi, tôi không phải cố ý.
Hãy quên tôi đi.
Tôi không xứng làm tri kỷ của anh, không xứng làm bạn của anh.
Cám ơn anh luôn tin tưởng, cám ơn anh luôn xem trọng.
Nhưng, tôi không xứng đáng.
Vy Vy toàn người cứng đơ mà xách lấy hành lý lên máy bay, để hành lý vào ngăn chứa đồ trên đầu, lạnh lẽ tự thắt dây an toàn trên người mình.
Nhìn thấy biểu cảm nét mặt của những người khác trên khoang máy bay, Vy Vy liền quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Một màn đêm bóng tối bao phủ, những ánh đèn càng thêm rực rỡ và chói mắt.
Vy Vy cảm thấy những ngọn đèn trong tim mình, đang từng chút một tắt đi.
Trong lúc ngọn đèn cuối cùng được tắt bỏ, máy bay cất cánh êm ru.
Trong lòng Vy Vy thầm gọi tên của Văn Gian Thanh một lần cuối cùng, sau đó đẩy người này từ trong cuộc sống của mình mà cách thức hóa triệt để.
Trời vừa mới sáng, Văn Gian Thanh đã thức dậy rất sớm, tắm rửa và thay đồ, cả người ở trong phòng tắm hết khoảng một thời gian dài thì mới chịu ra ngoài.
Hạ Thẩm Châu vẫn còn mắt nhắm mắt mở từ trong phòng mình đi ra: “Cậu làm gì vậy? Trời mới sáng, Vy Vy nhà cậu chắc còn chưa dậy đâu!”
Văn Gian Thanh cười hi hí, nói rằng: “Mình biết, Mình giờ đi đặt hoa tươi trước, như vậy khi sáng sớm cô ấy thức dậy rồi sẽ có thể nhận được hoa tươi, tâm trạng nhất định rất đẹp. Như vậy, trong lúc làm việc, tâm trạng sẽ càng tốt hơn!”
Hạ Thẩm Chẩu liền lắc đầu: “Mình phục cậu rồi. Được rồi, cậu bận việc cậu của đi, mình trở về ngủ một tí. Một lát còn bị chị mình bắt làm trai tráng, đi giúp đoàn phim của chị ấy làm khách mời! Tại sao mình phải làm khách mời chứ!”
“Vì đó là do công ty giải trí Phạm Thị xuất bản.” Văn Gian Thanh úp mở trả lời: “Những thanh niên khỏe mạnh chị bắt được đều đã bắt đi gần hết! Nghe nói, ngay cả chị Tiểu Cát bên cạnh anh Tư Nhiên cũng bị bắt đi giúp, làm miễn phí khách mời. Đạo diễn sau đó vui mừng muốn chết, những diễn viên quần chúng này đều không hề tốn tiền! Vả lại, ai ai cũng đều có nhan sắc!”
Hạ Thẩm Châu gật đầu, vẻ mặt căm thù sâu sắc nói: “Đúng, về nhà sẽ kêu chú Phạm bồi thường mới được!”
Văn Gian Thanh vui mừng đi đặt hoa tươi, giống hôm qua vậy, đưa cho nhân viên giao hàng gửi qua.
Thế nhưng một lát sau, nhân viên giao hàng gọi điện thoại phản hồi lại nói, gõ cửa gần nửa ngày mà không thấy ai mở cửa hết.
Văn Gian Thanh bỗng cảm thấy có chút không ổn.
Anh ấy liền gọi máy cho Vy Vy, mà lại được nhắc nhở đối phương đã tắt máy.
Tắt máy?
Sao lại là tắt máy?
Vy Vy từng nói với anh ấy, điện thoại cô ấy là hai mươi bốn tiếng đồng hồ không hề tắt máy!
Nét mặt Văn Gian Thanh bỗng thay đổi, cầm lấy chìa khoá xe mà chạy ra ngoài.
Hạ Thẩm Châu từ phòng vệ sinh bước ra, liền đụng trúng người Văn Gian Thanh.
Hạ Thẩm Châu liền kéo lấy Văn Gian Thanh: “Cậu sao vậy? Sao sắc mặt khó coi vậy?”
“Vy Vy không mở điện thoại, mình đi qua đó xem thử!” Văn Gian Thanh nói xong liền xông ra ngoài.
Hạ Thẩm Châu một lần nữa kéo lấy Văn Gian Thanh: “Cậu có thể bình tĩnh một chút không? Có thể điện thoại cô ấy hết pin? Và đang ngủ! Cậu man rợ mà chạy tới đó như vậy, có thể sẽ làm cô ấy sợ hãi?’
“Không được, mình có chút dự cảm không tốt. Thẩm Châu, lòng mình đang rất hỗn loạn, mình luôn cảm thấy dường như đã xảy ra chuyện gì rồi! Mình cần phải qua đó xem thử! Cho dù bị cô ấy chửi một trận mình cũng chịu!” Sắc mặt Văn Gian Thanh quả thật rất là khó coi.
Hạ Thẩm Châu lúc này cũng không có chút buồn ngủ, mở miệng nói: “Được rồi được rồi, mình với cậu đi qua đó xem thử! Cậu đừng có làm mình sợ!”
Nói xong, Hạ Thẩm Châu quay người đi lấy bộ áo khoác, theo chân Văn Gian Thanh xuống dưới lầu rời khỏi khách sạn, và cùng đi đến căn hộ của Vy Vy.
Văn Gian Thanh không ngừng gõ cửa, nhưng bên trong không một chút động tĩnh nào.
Đúng lúc này, chủ hộ cũng qua tới, nhìn thấy Văn Gian Thanh và Hạ Thẩm Châu liền có chút kinh ngạc và sau đó mới mở lời nói: “Xin hỏi các cậu đến tìm ai à?”
Hạ Thẩm Châu tức khắc gật đầu nói: “Dạ, đúng. Chúng tôi đến tìm cô gái ở căn phòng này.”
“ồ, cô gái đó à! Tối hôm qua đã trả căn hộ rồi!” Chủ hộ đáp lại: “Tôi đang chuẩn bị vào trong đó dọn dẹp chút đồ đây!”
Văn Gian Thanh bỗng trợn to mắt: “Ông nói gì? Cô ấy đi rồi ư? Mở cửa, mau mở cửa, tôi không tin! Tôi không tin đâu!”
Chủ hộ cũng bị làm khiếp sợ.
Nếu không phải hai thiếu này có ăn mặc nhìn không giống như người xấu, nếu không ông ấy cũng sẽ báo cảnh sát rồi!
Thật là hung dữ quá đi, nhất là ánh mắt đó!
Chủ hộ mau chóng mở cửa phòng, Văn Gian Thanh là người đầu tiên xông vào trong đó.
Anh ấy tìm kiếm hết nguyên căn phòng từ trong ra ngoài cũng không thấy được một bóng dáng của Vy Vy ở đâu.
Đột nhiên, tầm nhìn anh ấy liền quay xuống dưới bàn.
Trên bàn có để lại một bao thư. và sợi dây chuyền kim cương tinh xảo.
Văn Gian Thanh lập tức mở bao thư ra, một lá thư màu hồng từ bên trong nhô ra.
Rút lá thư ra, nét chữ đẹp của Vy Vy phút chốc hiện ra Văn Gian Thanh.
“Gian Thanh: Xin lỗi, xin thứ lỗi về việc tớ ra đi không từ biệt. Xin thứ lỗi việc lỗi lầm không nhận của tớ. Món quà này thật sự rất cao quý và sang trọng, tớ không thể nào tiếp nhận được. Tớ biết đó là tấm lòng của cậu. Tớ biết, cậu rất tốt, cái gì cũng tốt cả. Nhưng mà tớ không có xứng đáng. Sự xuất hiện tớ vốn chỉ một sự tình cờ, bây giờ nên để cho sự tình cờ này quay về bình yên. Tớ không muốn khiến cho cậu có bất kỳ hiểu lầm gì, cũng không muốn khiến cho cậu bất cứ phiền toái nào. Tớ nghĩ, rời khỏi là một cách làm tốt nhất. Cậu là một chàng trai tốt, đây không phải là một lời khen thưởng xã giao gì, mà vì cậu thật sự rất tốt, cho nên mình không nỡ làm tổn thương cậu. Có lẽ tớ nói như vậy, hơi quá vênh váo một chút, nhưng đây đều là lời nói thật lòng của tớ. Tớ hy vọng, cậu có thể quên tớ, quay lại những dấu tích cuộc sống của cậu, làm lại công tử bột, làm những chuyện cậu muốn làm. Đừng có mong chờ và tìm cách kiếm tớ, vì cậu sẽ không tìm được tớ đâu. Cho dù cậu tìm được trường học của tớ, cậu cũng sẽ không gặp được tớ đâu. Vì rất ít xuất hiện ở trường học, tớ chỉ nộp báo cáo đúng hạn cho giáo viên thôi. Đây là một đặc quyền được trường trao cho tớ. Được rồi, tớ chỉ nói đến đây thôi, Chúc cậu mọi việc trôi chảy. Vy Vy kính tặng.”
Nhìn xong lá thư này, Văn Gian Thanh cảm thấy đầu óc mình như bị nổ tung, và một màn trắng trơn.
Vy Vy đi rồi?
Cô ấy đi rồi?
Lại không nói một tiếng gì mà đi rồi?
Sao lại có thể?
Không thể được!
Văn Gian Thanh như điên mà chạy xông ra ngoài, Hạ Thẩm Châu một lần nữa kéo lấy anh ấy: “Cậu muốn làm gì hả!”
“Mình phải đi hỏi họ, có phải là bọn họ đã ép Vy Vy đi khỏi không?” Văn Gian Thanh người mất bình tĩnh mà la hét lên: “Bọn họ có phải ép Vy Vy rời khỏi thì mới vui vẻ được?”