Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1301



“Được.” Joel sủng nịnh mà trả lời: “Chuyện gì anh cũng nghe theo em cả.”

Thẩm Hà như trút bỏ gánh bặng, càng dùng sức mà ôm chặt eo của Joel.

Và lúc này Tư Nhiên đang ở trong phòng, sau khi thấy Thẩm Hà và Joel ra ngoài, hình như hiểu ra gì đó.

Cậu ấy không kiềm được mà cười khổ, nhưng lại một mình đi qua bên trước cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

Tiểu Cát đem ly nước sang: “Nhiên, uống chút nước đi.”

Tư Nhiên từ từ quay người nhìn Tiểu Cát, mở miệng nói: “Cậu biết rõ tớ không có ý gì với cậu, cậu tại sao vẫn cố chấp như thế?”

Đôi mắt to đẹp của Tiểu Cát ảm đạm đi, tay cũng từ từ đưa xuống, thấp giọng trả lời nói: “Có lẽ lý do cũng như cậu mãi theo đuổi hình bóng của Tiểu Hà vậy.”

Tư Nhiên bổng chốc cạn lời.

Tiểu Cát lại đưa ly nước cho Tư Nhiên, mở miệng nói: “Tớ tốt với cậu, là do tớ cam tâm tình nguyện. Nếu như cậu cũng chấp nhận đối xử tốt với tớ, tớ tất nhiên vui mừng. Nhưng, nếu cậu không muốn chấp nhận tớ, tớ cũng không miễn cưỡng cậu. Tớ chỉ là sẽ tiếp tục đợi. Đợi đợi và cứ đợi mãi.”

“Cậu cần gì làm thế?” sau khi Tư Nhiên nói xong, thầm than một tiếng: “Bỏ đi. Tớ cả bản thân còn khuyên được, còn có lập trường gì để khuyên cậu chứ?”

Tiểu Cát chờ Tư Nhiên nhận lấy ly nước, âm thầm quay người rời khỏi.

Bên cạnh Thẩm Mạch kéo tay của Vu Tiểu Uyển nói: “Chị dâu, thật sự ngược quá! Chị Tiểu Cát rất thích anh Tư Nhiên! Nhưng anh Tư Nhiên...”

“Không sao, Tư Nhiên sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ thông cả.” Vu Tiểu Uyển an ủi Thẩm Mạch nói: “Đây chỉ cần một chút thời gian. Đúng rồi, mấy hôm nay đóng phim có mệt không?”

Thẩm Mạch lắc đầu nói: “Em vẫn ổn! Phần kịch bản của em sắp hết rồi. Nhưng phần kịch bản của chị hai vẫn còn rất nhiều, quan trọng là rất nhiều khúc hành động, chị ấy lại không chịu dùng thế thân, tự mình ra ta đánh nhau, cho nên rất đau lòng cho chị!”

Vu Tiểu Uyển cười nói: “Chị của em có chút sở thích này, cứ để cậu ấy làm đi.”

Thẩm Mạch cười híp mắt gật đầu nói: “Cho nên em mới lấy hết tất cả thuốc tốt nhất trong nhà! Không để chị hai có sẹo!”

Vu Tiểu Uyển liền mĩm cười.

Chờ sau khi tâm trạng Văn Gian Thanh hoàn toàn bình ổn lại, mọi người mới cùng nhau rời khỏi căn hộ chung cư này.

Văn Gian Thanh đem những thứ liên quan đến Vy Vy dọn dẹp vào một thùng đem đi, tự nhiên cũng đem theo sợi dây chuyền đó.

Cậu ta thề rằng, cậu ta nhất định lần nữa đem sợi dây chuyền này leo lên trên cổ Vy Vy!

Chuyện của Văn Gian Thanh, liền tạm dừng tại đây.

Còn đoàn quay phim vẫn rất bận rộn cho quay phim.

Vì để kịp tiến độ, đoàn quay phim hầu như không khi nào rảnh cả.

Các đạo diễn luân phiên thay nhau túc trực.

Không cách nào, phim trường có hạn, các bộ phim được phê duyệt gần đây khá nhiều, cho nên mọi người đều tranh thủ lại tranh thủ thời gian.

Hôm nay, vừa hay quay đến đoạn đấu súng vô cùng căng thẳng.

Tuy rằng là đấu súng, nhưng cũng có chỗ cần đánh nhau, nhiều khi còn cần cả treo trên không.

Tư Nhiên đóng vai Kỳ thiếu úy cùng với Joel trong vai phe ngầm có một cảnh rượt đuổi.

Trong quá trình quay, dây buộc của Tư Nhiên có chút nới lỏng, nhưng không ai phát hiện.

Khi mà Tư Nhiên từ trên mái nhà nhảy xuống, dây cáp trên người đột nhiên cạch một tiếng đứt một dây.

Đạo diễn hoảng hốt liền kêu dừng, vẫn chưa kịp kêu người đi bảo vệ Tư Nhiên, liền thấy Tiểu Cát như con báo vậy nhảy ra, liền ôm lấy Tư Nhiên rơi xuống.

Tư Nhiên cũng phản ứng rất nhanh, liền ôm chặt Tiểu Cát, lăn tròn trên đất!

Tiểu Cát kêu một tiếng, vì do chịu phần lớn lực rơi thay Tư Nhiên!

Từ trên lầu ba rơi xuống, nếu không phải Tư Nhiên phản ứng kịp thời, chỉ sợ gãy xương là còn nhẹ đó!

Nhưng Tiểu Cát dùng sức chạm mạnh như thế, bổng nhiên liền giảm đi lực rơi của Tư Nhiên.

Kèm theo Tư Nhiên lăn tròn trên đất như thế, cuối cùng đem tất cả lực đều gỡ bỏ cả!

Nhưng, trên hai người ít nhiều gì đều xuất hiện vết bầm!

Thẩm Hà và những người khác đều vội chạy sang, liền đưa tay kiểm tra thương tích trên người họ.

Sau khi xác định họ không vấn đề mới thở phào một hơi!

Sau đó Thẩm Hà liền hét lớn: “Quản lý sân khấu! Đây là chuyện gì? Tại sao không kiểm tra dây?”

Lúc này đây, một đám người ồ ạt kéo đến, đứng một bên nghe chửi.

Đạo diễn cũng đi qua rồi, đầu đầy mồ hôi nói: “Hạ thiểu thư, đây thật sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Chúng tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm, chi bằng để Tư tiên sinh đến bệnh viện khám trước?”

“Đợi về mới tính sổ với các người!” Thẩm Hà lạnh nhạt mà lướt qua họ, đám người đó liền câm như hến.

Thẩm Hà liền gọi điện kêu vệ sĩ của mình, đưa Tư Nhiên và Tiểu Cát cùng đến bệnh viện.

Kết quả, giường bệnh của bệnh viện đang căng, không có phòng đơn, Tiểu Cát và Tư Nhiên chỉ có thể ở cùng một phòng bệnh.

Ừm, chuyện này là do Thẩm Hà quyết định!

Cô ấy cũng lười đi qua đi lại giữa hai phòng để thăm họ.

Sau khi hai người tiến hành kiểm tra hệ thống, cuối cùng xác định không sao cả, chỉ là có một số bộ phận bị thương nhẹ, Thẩm Hà mới hoàn toàn yên tâm.

Thẩm Hà không thể nào mà chỉ ở bệnh viện chăm sóc người bệnh, nên đã hừng hực đến đoàn làm phim tìm quản lý sân khấu tính sổ.

Sau đó cả đám người ồ ạt lại đi theo khuyên ngăn.

Họ ai mà không biết Thẩm Hà chính là người thiên vị người nhà nhất!

Tổn thương Tư Nhiên, Thẩm Hà không phát nóng mới lạ!

Bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn Tư Nhiên và Tiểu Cát, cùng với mấy vệ sĩ ngoài cửa.

Trải qua lần ồn ào này, tấm lòng của Tư Nhiên đối với Tiểu Cát cũng liền hòa tan theo.

Cô gái xinh đẹp thế này, không màng tính mạng, trước thời điểm sống chết mà xông ra.

Điều này chính bản thân thật sự cần có dũng khí.

“Cậu sao lại ngốc như thế? Chút độ cao này, tớ sao có chuyện được chứ?” Tư Nhiên quay đầu nhìn Tiểu Cát nằm trên giường bên kia nói: “Cậu còn đau không?”

Tiểu Cát khó khăn mà cười: “Không đau.”

Tư Nhiên bất lực nói: “Nói dối cũng không biết! Cậu xem cậu đau đến mặt cũng méo mó rồi!”

Tiểu Cát không nói nữa.

Tư Nhiên nhìn chân phải của Tiểu Cát được băng bó lớp vải băng dày, liền biết bị thương không nhẹ.

Đừng bao giờ để lại sẹo!

Cô ấy yêu cái đẹp như vậy!

“Cậu đừng có bất cứ tự trách nào. Tớ cứu cậu, là do bản năng.” Tiểu Cát thấp giọng giải thích nói: “Tớ biết cậu sẽ không sao, nhưng tớ vẫn không kiềm được mà xông ra.”

“Được, cậu nghỉ ngơi thật tốt.” Tư Nhiên thấy Tiểu Cát đau đến không chịu nổi, vẫn còn gắng gượng, nói: “Một lúc nữa thuốc sẽ có tác dụng, cứ ngủ một giấc thật ngon vào.”

“Tớ không buồn ngủ!” Tiểu Cát buộc miệng nói ra.

“Tớ buồn ngủ rồi, tớ muốn ngủ một lúc.” Tư Nhiên mở miệng nói.

Tiểu Cát liền nói: “Được thôi, thế thì cậu ngủ trước. Tớ, tớ một lúc cũng ngủ.”

“Được.” Tư Nhiên gật đầu, đặt đầu ngay ngắn, nhắm mắt lại.

Tiểu Cát lén nhìn Tư Nhiên, tuy rằng chân phải cô ấy đau rát vô cùng, nhưng cô ấy thật sự rất vui.

Bởi vì, cô ấy cuối cùng có thể nằm gần Tư Nhiên như thế.

Tuy rằng là hai chiếc giường bệnh, nhưng lại cùng một phòng bệnh!

Tiểu Cát cảm thấy bị thương rất đáng!

Một lúc sau, thuốc cuối cùng cũng có tác dụng, cơn đau dần biến mất.

Thấy Tư Nhiên ngủ say rồi, cơn buồn ngủ của Tiểu Cát cũng từ từ mà đến, khóe miệng Tiểu Cát với ý cười, thỏa mãn mà cũng ngủ theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.