Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1317



Thẩm Hà cũng sững sờ: “Cái gì? Không phải anh trả tiền khách sạn của đoàn đại biểu chúng em sao?”

Joel trả lời: “Vốn dĩ anh cũng muốn trả khoản tiền này thay em. Nhưng lúc anh gọi điện thoại đến thì bọn họ nói với anh là đã có người trả hết mọi chi phí rồi. Anh còn tưởng rằng em trả.”

Thẩm Hà không khỏi bối rối: “Em lại tưởng rằng anh trả...”

Joel nhíu mày nói: “Nếu đã không phải do anh hay em trả, vậy thì ai đã chủ động chi trả khoản tiền này nhỉ? Tuy khoản tiền này không to tát gì với chúng ta, nhưng dù sao cũng là một con số không nhỏ. Là ai trả nhỉ?”

Thẩm Hà lại rất bình thản: “Mặc kệ đi! Người ta thích trả thì trả! Hắn thích dùng cách này để chứng minh cảm giác tồn tại thì sớm muộn gì cũng nhảy ra nói với chúng ta thôi! Nếu không phải như vậy, thì coi như khoản tiền này mất toi rồi, coi như hắn đen đủi!”

Joel ngẫm nghĩ thấy Thẩm Hà nói có lý, thế là gật đầu: “Cũng tốt. Nếu ở đây em không có nhiều việc thì đi thăm thú một chút. Phong cảnh của nước Y có nhiều nơi đáng xem lắm.”

“Được.” Thẩm Hà đáp một tiếng.

“Không còn sớm nữa, em nghỉ sớm đi.” Joel cúi đầu hôn lên trán Thẩm Hà, nói: “Anh sẽ tranh thủ thời gian đến thăm em, vẫn còn rất nhiều cuộc chiến chờ anh đi đánh đây. Đợi anh đánh xong mấy trận này, sẽ ở bên em nhiều hơn.”

“Vâng.” Thẩm Hà ngẩng đầu, kiễng chân lên, khẽ chạm vào đôi môi của Joel.

Joel lập tức đáp lại cô một nụ hôn nồng nàn.

Hai người hôn nhau quên cả trời đất, lưu luyến không muốn chia xa.

Thế những, lúc này cuối cùng hai người cũng phải chia xa.

Thực sự Joel còn rất nhiều rất nhiều việc cần phải làm. Thẩm Hà dõi theo bóng lưng rời đi của anh, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng anh nữa.

Thẩm Hà không khỏi thở dài.

Bỗng nhiên cô cảm thấy mình rất giống nàng Mạnh Khương.

Suýt chút nữa thì khóc đổ thành.

Thế nhưng, có lẽ là vì cuối cùng cô cũng tìm được người trong lòng mình.

Đêm nay, giấc ngủ của Thẩm Hà đầy bất an.

Ngày hôm sau, đoàn đại biểu giao lưu học thuật đi đến hội trường, tiến hành giao lưu học thuật với các nước trên thế giới.

Tuy Thẩm Hà là một trong những thành viên của đoàn đại biểu, nhưng thực ra cô không đến để giao lưu học thuật. Cho nên vừa mới bắt đầu hội nghị cô liền đi loanh quanh một vòng, những việc còn lại đều giao cho người khác.

Thẩm Hà rảnh rỗi nên cầm một cốc nước lên, bắt đầu uống.

Cô vừa uống hai ngụm, đã nghe thấy giọng nói của phụ nữ xa lạ vang lên bên tai: “Chào cô, Hạ tiểu thư!”

Thẩm Hà lập tức quay lại.

Nụ cười thoáng chững lại, nhưng lập tức nở rộ.

Thẩm Hà vừa nhìn là nhận ra, người này không phải ai khác mà chính là Fanny Rose vẫn được nhắc đến suốt mấy ngày gần đây.

Thẩm Hà vươn tay ra với đối phương: “Chào cô, tôi là Hạ Thẩm Hà.”

“Fanny Rose.” Fanny Rose bắt tay Thẩm Hà.

Hai nhân vật đẳng cấp nữ thần, vừa gặp nhau đã tỏa ra mùi thuốc súng nồng nặc.

Hai người không ai chịu nhường ai, bọn họ đều muốn thể hiện mặt hoàn mỹ nhất của mình trong lần đầu gặp nhau.

Cuộc chạm trán của hai người đã thu hút sự chú ý của không ít người trong hội trường.

Bọn họ không ngừng chụp ảnh hai người. Sau khi Thẩm Hà và Fanny Rose phát hiện ra, bọn họ đều vô cùng ăn ý tỏ vẻ rất thân thiết, tao nhã chụp ảnh chung trước mặt đám truyền thông.

Còn trong lòng có thât thiết như vậy hay không, chỉ có bản thân hai người biết.

Chụp ảnh xong, Fanny Rose cười nói với Thẩm Hà: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”

“Rất ngon, cảm ơn.” Thẩm Hà trả lời khách sáo.

“Không có gì, chỉ cần bọn cô ở đấy vui vẻ, khoản tiền tôi bỏ ra cũng đáng giá.” Fanny Rose tỏ vẻ hào phóng trả lời.

“Là cô trả tiền ư?” Thẩm Hà sửng sốt, cô thật sự không ngờ, người giành trả tiền lại là Fanny Rose.

Nhưng Thẩm Hà nhanh chóng lên tiếng: “Từ lâu đã nghe người nước Y rất nhiệt tình hiếu khách. Lúc trước tôi còn không tin, bây giờ mới biết, đây là sự thật một trăm phần trăm. Thật sự rất cảm ơn sự hào phòng của tiểu thư Fanny Rose, đã tự mình bỏ tiền túi ra để chi trả mọi chi phí khách sạn cho đoàn đại biểu chúng tôi. Tuy khoản tiền này không to tát với chúng tôi, nhưng đối với tiểu thư Fanny Rose, chắc chắn là một khoản chi không nhỏ. Thật sự khiến tôi ăn ngủ không yên! Nước tôi có câu “Có đi có lại mới toại lòng nhau”. Thế nên, tôi muốn mời tiểu thư Fanny Rose ghé thăm đất nước của tôi. Tôi nhất định sẽ làm một người chủ nhà chu đáo dẫn cô thăm thú cảnh đẹp ở đất nước tôi.”

Những lời này của Thẩm Hà nghe rất êm tai, nhưng nếu ngẫm nghĩ kỹ càng có thể nhận ra, Thẩm Hà đang ngầm nói với Fanny Rose rằng, cô ta chỉ trả tiền khách sạn thôi mà đã vênh mặt lên tận trời, không đợi được để khoe khoang với người khác.

Thẩm Hà sẽ dùng hành động của mình để nói cho Fanny Rose biết, thế nào gọi là nhiệt tình hiếu khách.

Quả nhiên, nét mặt Fanny Rose thoáng cứng đờ rồi nói: “Được thôi! Thực ra tôi cũng rất mong chờ được đến nước cô, nhưng vẫn luôn bận việc học hành, còn bận rộn với công việc xã hội, nên không có cơ hội thực hiện. Nghe ông nội tôi nói, Việt Nam quả thực là một quốc gia xinh đẹp! Có cơ hội, tôi nhất định sẽ ghé thăm!”

Thẩm Hà cười đầy ẩn ý: “Nhất định sẽ có cơ hội! Sau này khi nhà họ Hạ chúng tôi có chuyện vui, nhất định sẽ gửi thiệp mời cho cô. Cô chỉ cần có mặt là được, nhà họ Hạ chúng tôi sẽ phụ trách những chuyện khác.”

Sắc mặt Fanny Rose khó coi hơn một chút.

Chuyện vui mà Thẩm Hà nói, không cần nói cũng biết là hôn sự của cô và Joel.

Nhưng dù cô không nói, thì ý tứ này cũng rất rõ ràng.

Đây chính là thư tuyên chiến!

Sau đó nhân tiện nói cho Fanny Rose biết thực lực và địa vị của nhà họ Hạ. Nhà họ Hạ gửi thiệp mời cho cô ta, cô ta dám từ chối thử xem?

Fanny Rose đã bao giờ phải chịu sự nhục nhã như này?

Nếu là người khác, Fanny Rose đã giận dỗi bỏ về rồi.

Thế nhưng, đối phương là Thẩm Hà, cô ta thật sự không dám.

Cô công chúa quốc dân này không phải là người dễ bắt nạt.

Nếu cô ta dám nổi giận, thì cô công chúa quốc dân này sẽ làm ầm ĩ mọi chuyện lên.

Nên Fanny Rose lựa chọn nén giận vào trong lòng.

Dù sao thì, thắng thua vẫn chưa rõ đâu!

Fanny Rose cười gượng gạo, nói: “Đương nhiên là được, nếu rảnh tôi nhất định sẽ đến! Xin lỗi, tôi còn có chuyện khác, tôi đi chào hỏi mấy người khác đã nhé.”

“Được, xin cứ tự nhiên.” Thẩm Hà cười híp mắt trả lời, sau đó hai người khách sáo tạm biệt nhau.

Trong mắt những người khác, đây là cuộc gặp gỡ đầy thân thiết gần gũi giữa hai nhân vật đẳng cấp nữ thần.

Chỉ có hai người các cô biết, cuộc chiến vừa rồi có bao nhiêu khốc liệt.

Tiễn Fanny Rose xong, trên khuôn mặt Thẩm Hà lập tức tràn đầy ý chí chiến đấu.

Cô tuyệt đối sẽ không thua đâu!

Fanny, chúng ta cứ chờ xem!

Đời này Hạ Thẩm Hà tôi chưa sợ ai bao giờ.

Tôi vẫn chưa từng gặp đối thủ ra hồn nào đây!

Sự xuất hiện của cô không những không làm tôi nản lòng thoái chí, mà ngược lại còn khiến tôi bùng lên ý chí chiến đấu.

Đến đi, đến đi, khai chiến thôi!

Tôi sẽ cho cô trải nghiệm, thế nào mới gọi là cuộc chiến khốc liệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.