Cung Tử Á bất đắc dĩ đưa cho Thẩm Hà một cốc nước, nói: “Hình như càng là người ưu tú thì lại càng phiền phức. Cậu xem, người bình thường sẽ không có chuyện rắc rối như vậy. Mọi người đều sống không dễ dàng gì, làm gì có thời gian để suy nghĩ tới loại chuyện này?”
Thẩm Hà cười gượng và nói: “Tớ thà không có những chuyện bực mình này, cứ để cho tớ yên ổn kiếm tiền là tốt rồi.”
Cung Tử Á thấy Thẩm Hà uống cạn cốc nước thì lại rót cho Thẩm Hà một cốc khác, cô tiếp tục nói: “Tớ muốn báo cáo với cậu về tình hình trong nước.”
Thẩm Hà gật đầu.
“Đây là chuyện liên quan nhà họ Mai ở tỉnh M. Những năm gần đây, sức khỏe cả Mai Tùng Lâm không được tốt, hai năm qua vẫn luôn nằm trên giường bệnh.” Cung Tử Á khẽ nói: “Cho nên, theo tin tức tớ mới vừa nhận được, Mai Tùng Lâm xem ra cũng không tốt. Mai Lĩnh đã quay về nhà nên ông ta thật sự không có bao nhiêu thời gian nữa. Tư Nhiên anh ta...”
Thẩm Hà chân mày thoáng động, chặt hỏi tiếp: “Anh tiểu Nhiên qua đó sao?”
Cung Tử Á gật đầu, nói: “Mọi người đều nói người sắp chết sẽ nói lời tốt đẹp. Chỉ mong, Mai Tùng Lâm có thể suy nghĩ cẩn thận đạo lý này, cố gắng ở chung với Tư Nhiên. Dù sao, ông ấy cũng là cha ruột của Tư Nhiên!”
Thẩm Hà lắc đầu, nói: “Chỉ sợ là chưa chắc! Những năm trước đây, Mai Tùng Lâm cũng bị bệnh nặng, không nghĩ tới chỉ mấy năm trôi qua lại đến mức này rồi! Nhà họ Mai, được rồi, bây giờ cũng không thể nói là nhà họ Mai. Nhà họ Mai chỉ là một cái vỏ rỗng. Lúc anh Tiểu Nhiên mười tám tuổi, nhà họ Mai đã đổi chủ rồi.”
Cung Tử Á hạ mí mắt và khẽ nói: “Tư Nhiên không nói cho cậu biết chuyện này, đại khái cũng không muốn để cho cậu phải phiền lòng. Tuy nhiên tớ cảm thấy vẫn nên nói với cậu thì tốt hơn.”
Thẩm Hà gật đầu nhưng không nói thêm gì nữa, ánh mắt cô nhìn về phía bên ngoài xe, lập tức trở nên xa cách.
Đời người ngắn ngủi có mấy chục năm, tất cả mọi người đều không thể thoát được sinh lão bệnh tử.
Sống sót cũng là một chuyện không dễ dàng gì!
Vào lúc Thẩm Hà và Cung Tử Á thở dài thở ngắn, ở trong nước lúc này mới là sáng sớm.
Trời chưa sáng, Tư Nhiên đã lái xe đến phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện tại thành phố M.
Anh vừa đến lại có một đám người đi tới đón tiếp.
Nhưng không ai dám ngăn cản Tư Nhiên, bọn họ chỉ có thể nhường đường, để cho Tư Nhiên đi qua.
Từ bốn năm trước, Tư Nhiên đã khống chế toàn bộ nhà họ Mai.
Cho nên, bây giờ Tư Nhiên chính là người quản lý nhà họ Mai.
Qua cửa sổ, Tư Nhiên nhìn về phía Mai Tùng Lâm bên trong, lần trước khi anh nhìn thấy Mai Tùng Lâm, ông ta đã rất yếu rồi.
Bây giờ, ông ta nằm ở trên giường mà đeo máy thở, cả người gầy tới mức làm người ta khó tin nổi, người này đã từng là người nổi tiếng ở thành phố M, là trụ cột của nhà họ Mai.
Mai Lĩnh con gái của Mai Tùng Lâm bây giờ cũng đã bước vào độ tuổi trung niên.
Năm tháng để lại từng dấu vết trên mặt cô ta, ánh mắt cũng mờ đục hơn rất nhiều.
Rõ ràng, mấy năm nay cô ta sống không tốt lắm.
“Trước khi ba hôn mê vẫn luôn nhớ tới em. Cho dù em trước sau không nhận ba, nhưng người ba luôn nhớ thương vẫn là em.” Mai Lĩnh đứng ở bên cạnh Tư Nhiên khẽ nói: “Bây giờ chị cũng không biết nói chuyện với em với tâm trạng gì nữa. Theo lý thuyết, chị với em cũng tính là có quan hệ huyết thống, chị cũng được tính là chị ruột của em. Nhưng chị trước sau không thể nào thân thiết với em được. Nói ra, chắc em cũng vậy. Từ trước tới nay em cũng chưa từng coi bọn chị là người thân của em. Chị có thể hiểu được. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, chị đứng ở trên vị trí của em cũng không có cách nào tha thứ được.”
Tư Nhiên không nói gì, chỉ đứng nhìn Mai Tùng Lâm vẫn đang hôn mê ở trong phòng bệnh.
Mai Lĩnh tiếp tục nói: “Ầm ĩ nhiều năm như vậy, chị cũng thấy mệt mỏi. Nhìn kết cục của ba như vậy, chị đột nhiên cảm giác đời người thật nhàm chán. Chị là con gái của ba, theo lý thuyết, chị phải sống rất tốt mới phải. Nhưng số phận lại buồn cười như thế. Chị sống còn không bằng đứa trẻ trong một gia đình bình thường. Nhưng đây là số mệnh, không chấp nhận thì cũng phải chấp nhận. Bây giờ nhà họ Mai đã chỉ còn là một cái vỏ rỗng, càng không nói tới kế thừa hay không. Nếu ba tỉnh lại biết em vẫn đồng ý qua đây, chắc sẽ rất vui mừng.”
Tư Nhiên từ từ xoay người lại và nhìn Mai Lĩnh.
Mai Lĩnh đang khóc.
Cô nói không oán hận, nhưng có lẽ vẫn cảm thấy tủi thân nhỉ?
Rõ ràng đều là con của Mai Tùng Lâm, con gái không được yêu thương, con riêng lại được ông đỏ mắt mong chờ mà cầu còn không được.
Trong lòng cô sao có thể không thấy khó chịu được?
“Nhiều năm qua ba hết ốm lại khỏe, nhiều lần bác sĩ đã thông báo bệnh tình nguy kịch, nhưng ông vẫn nhiều lần vượt qua được. Chỉ có điều, sợ là rằng lần này sẽ không ổn.” Mai Lĩnh tiếp tục mở miệng nói: “Lần này có lẽ là lần cuối cùng. Bác sĩ nói cơ thể ba đã quá suy yếu, chữa trị cũng không có ý nghĩa gì nữa.”
Tư Nhiên gật đầu, nói: “Tôi không nhận người cha này và việc tôi tới nhìn ông ta một lần cuối cùng là hai việc hoàn toàn khác nhau. Cho dù là một nhân viên, khi bệnh tình ông ta nguy kịch, tôi cũng sẽ tới nhìn qua. Cho nên, chị cũng không cần nói với tôi những điều này làm gì.”
Ánh mắt Mai Lĩnh phức tạp nhìn Tư Nhiên, nói: “Chị chỉ không muốn em phải hối hận.”
“Tôi làm bất cứ chuyện gì cũng chưa từng hối hận. Chị chưa từng trải qua những lúc bất lực, mất mát, tuyệt vọng và lạnh lẽo như tôi, nên chị đương nhiên sẽ không hiểu được. Tôi đã cắt đứt quan hệ thì sẽ vĩnh viễn không quay đầu lại. Loại chuyện này có thể làm chị cảm động, lại không có cách nào làm tôi cảm động được! Một người đàn ông muốn ép chết mẹ mình, thì xin lỗi, tôi không có cách nào gọi là ba được.” Tư Nhiên bình tĩnh nhìn Mai Lĩnh: “Chị khác tôi. Ông ta sinh ra chị, nuôi chị. Cho dù ông ta đã từng bạc đãi chị, nhưng ông ta đã làm hết trách nhiệm và nghĩa vụ của mình. Cho nên, chị có tình cảm với ông ta là chuyện của chị, nhưng tất cả những điều này lại không có liên quan gì đến tôi. Chị không nên nói lại với tôi những lời tương tự nữa. Tôi đã đánh tiếng với bệnh viện rồi, tất cả chi phí của ông ta, tôi sẽ trả hết. Chỉ cần ông ta còn có khả năng sống thì chị có thể an tâm chữa trị.”
Mai Lĩnh cứng người lại: “Em vẫn không chịu gặp ba một lần cuối sao?”
“Không phải tôi đã qua gặp rồi sao?” Tư Nhiên hỏi ngược lại.
Mai Lĩnh lại không nói được lời nào.
Đúng lúc đó, ở trong phòng hình như Mai Tùng Lâm cảm giác được điều gì đó, ông ta đột nhiên mở mắt và nhìn ra bên ngoài.
Bác sĩ và y tá nhìn thấy được Mai Tùng Lâm tỉnh lại, tất cả đều đi làm kiểm tra.
Khoảng mười mấy phút sau, một bác sĩ đi ra, tháo khẩu trang xuống và nói với Tư Nhiên: “Bệnh nhân này có lẽ đã đến lúc hồi quang phản chiếu, ông ta muốn gặp anh một lần cuối.”
Tư Nhiên vẫn đang do dự.
Bác sĩ thở dài và nói: “Có lẽ ông cũng không còn sống được mấy phút, nếu như anh bằng lòng nói nốt lời nhân đạo cuối cùng...”
Bác sĩ không nói lời còn lại nữa.
Tư Nhiên đã hiểu được.
Ánh mắt Tư Nhiên trầm xuống và quay đầu lại nhìn về phía Mai Tùng Lâm trong phòng.
Môi của Mai Tùng Lâm mấp máy nói chuyện, có vẻ rất tốn sức.
Mai Lĩnh nói: “Xem như chị van em đi! Đúng vậy! Ông ấy với em có thể chỉ là một người xa lạ. Nhưng nếu em đã bằng lòng trả tiền thuốc men cho người xa lạ thì sao không thể thỏa mãn tâm nguyện của một người xa lạ, ở bên cạnh ông ấy mấy phút cuối cùng chứ?”
Mai Lĩnh nói xong lại lặng lẽ khóc không thành tiếng.