Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1346



Đối phương với vẻ mơ hồ: “Tôi cũng không biết! Farina tiểu thư, cô không sao chứ?’

Farina Rose với vẻ lạc lỏng mà lắc đầu, nói: “Không sao không sao.”

“Thế thì tôi giúp người thay đồ trước nhé?” đối phương mở miệng nói: “Người vừa rồi sao mà rơi xuống nước?”

Farina Rose không nói, mà ánh mắt lại liền tối lại.

Cô ấy sao mà lỡ chân rơi xuống nước, rõ ràng có người cố tình đẩy cô ấy.

Nhưng, bây giờ không có chứng cứ gì, cô ấy cũng không thể tùy tiện nói gì.

Cô ấy rất nhanh liền đi thay ra bộ đồ trên người, thay lên bộ váy dự bị.

Ngồi trên ghế đẩu, để cho nhà trang điểm trang điểm tạo hình lại cho cô ấy.

Trong giây phút rơi xuống nước, bản thân Farina Rose hoảng hốt chừng nào, trong lòng cô ấy rõ nhất.

Khi người đó đưa tay đẩy cô ấy, cô ấy liền biết, hôm nay cô ấy phải mất mặt rồi.

Bộ váy dạ hội này, trong nước một khi hút đủ nước, cô ấy sẽ không có hy vọng nào mà nổi lên cả.

Tuy rằng không đến nổi mất mạng, nhưng uống một bụng nước là nhất định rồi!

Khi trong lòng cô ấy rớt xuống tận đáy vực, một người từ trên trời giáng xuống, cứ thế mà bổng chốc xuất hiện trước mặt cô ấy.

Diện mạo cậu ta anh tuấn, cáo ráo đến thế, khiến cho người ta đặc biệt cảm thấy an toàn.

Cô ấy cứ thế mà mở to mắt nhìn cậu ta chỉ một lúc liền kéo lấy cơ thể không ngừng chìm xuống của cô ấy, liền ôm chặt eo cô ấy, dùng sức xoay vòng, liền hướng về phía mặt nước mà nổi lên.

Cô ấy cứ thế mà ngây ngây nhìn diện mạo của cậu ấy.

Chàng trai phương đông này đẹp trai quá!

Giây phút mà xông khỏi mặt nước, cả người cô ấy liền nhẹ, tuy nhiên được cậu ấy đưa cả người ra khỏi mặt nước.

Trái tim thiếu nữ, bổng chốc liền nở rộ.

Nhưng vừa lên bờ, liền bị người ta đem đi.

Cô ấy thậm chí chưa kịp quay đầu nhìn chàng thiếu niên này một cái.

Nhà tạo hình làm xong bước cuối cùng cho Farina Rose, mở miệng nói: “Người xem có được không?”

Farina Rose giờ mới tỉnh người ra, đứng dậy, nhìn trái nhìn phải, gật đầu nói: “Cám ơn.”

Lúc này, ngoài cửa có người gõ cửa đi vào.

Người vào không phải ai khác, là Fanny Rose.

Fanny mở miệng nói: “Sao không cẩn thận như thế? Kẻ địch chính trị của ông nội nhiều thế kia, chúng ta ra ngoài mọi thời khắc đều phải chú ý, để không bị người khác ám toán, làm mất mặt ông nội.”

Farina quay đầu nhìn Fanny, mở miệng nói: “Chị, em chấp nhận bị người khác ám toán sao? Người xuống tay với em, tuy rằng em không nhìn thấy, nhưng đoán em cũng có thể đoán ra là ai.”

Fanny cười chế giễu: “Thế thì đã làm sao? Em lại không thể đẩy cô ấy xuống!”

Farina không chịu tỏ ra yếu thế mà đáp lại Fanny: “Đúng thế, em chính là không thể đẩy cô ấy xuống. Cũng như chị không cách nào trong thời gian ngắn nâng cao kỵ thuật và tiễn thuật của mình vậy, bị người ta làm mất mặt thì phải chuẩn bị tinh thần bị mất mặt, chuyện xong rồi cứ khó chịu thì có ích gì chứ?’

Sắc mặt Fanny muôn màu muôn vẻ, muốn dạy bảo Farina, lại không nói ra gì được cả.

Farina nói cũng là sự thật!

Hai chị em đều bị người khác làm mất mặt cả, chỉ là trường hợp không như nhau, cách thức cũng khác nhau mà thôi!

Dù sao cũng là mất mặt thủ tướng.

Fanny hừ lạnh một tiếng, quay người rời khỏi.

Farina nhìn bóng lưng của Fanny rời khỏi, mới thở phào.

Cô ấy sớm biết cô ấy mất mặt, Fanny nhất định sẽ đến xem chuyện vui!

Cô ấy và Fanny là chị em không sai, nhưng lại không phải chị em ruột.

Thủ tướng đại nhân tổng cộng có ba người con trai, Fanny là con gái của con trai cả, Farina là con gái của con trai út.

Nói về sức ảnh hưởng, Farina và Fanny đều không khác nhau mấy.

Fanny trên trường quốc tế đều có độ nổi, còn Farina do tuổi tác còn nhỏ, cũng do phía trên có người chị quá sáng chói, cho nên không nổi tiếng xuất chúng cho lắm.

Cho nên, từ nhỏ đến lớn, Farina chính là trưởng thành dưới hào quang của chị gái Fanny.

Điều này dẫn đến, quan hệ giữa hai chị em không tốt không hòa hợp cho lắm.

Về sau khi mà Farina phát hiện mình không thể nào vượt qua Fanny, thế là không tiếp tục tranh đấu với Farina trên mặt tài chính và chính trị nữa, chuyển sang vòng tay của nghệ thuật.

Đúng thật Farina tuy rằng trên bề mặt tài chính và chính trị không có thiên phú, nhưng lại rất có thiên phú về nghệ thuật.

Trên phương diện âm nhạc, trải qua nhiều năm đắm chìm và học tập, giờ đây là nhà âm nhạc có tiếng tăm.

Cho nên mới nhận được lời mời của quốc vương, đến tham gia buổi tiệc này.

Có lẽ chính địch của thủ tướng, nhìn không quen hai đứa cháu gái của thủ tướng đều tham gia buổi tiệc này, cho nên mới gây chuyện sau lưng.

Không có cơ hội xuống tay với Fanny, liền xuống tay với Farina.

Có thể nói, Farina là người chịu tội thay.

Cho nên, Fanny chạy sang chế giễu Farina, Farina mới tức giận thế kia, mới nói ra lời đụng chạm đến Fanny.

Vốn dĩ là vô tội bị liên lụy, Fanny còn qua cười chế giễu, Fanny có thể không giận sao?

Đừng thấy cô ấy năm nay mới 18 tuổi, nhưng cô ấy cũng không phải con nít, sao có thể nhịn cơn giận như thế chứ?

Farina sửa soạn xong, trở lại buổi tiệc.

Cô ấy nhìn khắp nơi, đều không tìm thấy người cứu mình vừa rồi.

Nhưng, bên cạnh lại có người chủ động chào hỏi với cô ấy: “Cô không sao chứ?”

Nói xong, đưa ly nước ép cho cô ấy: “Uống ngụm nước ép ổn định tinh thần.”

“Cám ơn.” Farina đưa tay nhận lấy nước ép, ngờ vực mở miệng hỏi: “Cậu là...”

“Ồ, tôi là Cung Tử Á. Là trợ lý đặc biệt của Hạ Thẩm Hà. Cô ấy thấy cô vừa rồi bị kinh sợ, liền kêu tôi qua đây đưa nước ép cho cô để cô ổn định tâm trạng.” Cung Tử Á cười trả lời nói: “Chuyện vừa rồi, không cần để trong lòng.”

Farina liền phản ứng rất nhanh: “Người vừa rồi cứu tôi...”

“Ồ, cậu ta là em họ của tiểu thư nhà chúng tôi.” Cung Tử Á mĩm cười nói: “Cậu ta từ nhỏ ham vui, vừa rồi có gì mạo phạm mong cô đừng giận.”

Ánh mắt Farina liền sáng lên.

Cuối cùng tìm được chính chủ!

Cậu ta tuy nhiên là em trai của Hạ Thẩm Hà?

Trời ạ!

Đây thật sự là...

Hạ Thẩm Hà mấy hôm trước vừa làm mất mặt Fanny, hôm nay mình tuy nhiên được em của Hạ Thẩm Hà cứu lấy!

Đây là ý trời sao?

“Tôi muốn đến trước mặt cám ơn cậu ấy, được không?” đôi mắt Farina sáng ngời nhìn Cung Tử Á.

Cung Tử Á ngẩng đầu nhìn, từ trong đám đông tìm được Thẩm Tùng Tý đã thay đồ xong, nói: “Tất nhiên là được.”

Một lúc sau, Cung Tử Á liền dẫn Farina đến trước mặt Thẩm Tùng Tý.

Giây phút mà khi Farina đứng trước mặt Thẩm Tùng Tý, trái tim thiếu nữ, lại bắt đầu bay bay bay.

Người đẹp trai cao ráo như Thẩm Tùng Tý, nhìn kĩ anh tuấn hơn mấy phần khi trong nước, Farina cũng là thiếu nữ mơ mộng, tự nhiên không lý nào mà không thích cả.

Huống hồ, cậu ấy vừa rồi mới cứu cô ấy, khiến cô ấy không khỏi lúng túng.

Cho nên, nhìn Thẩm Tùng Tý cao to càng nhìn càng hợp mắt.

“Chào cậu, tớ tên Farina Rose, cừa rồi cám ơn cậu cứu tớ!” Farina phóng khoáng tự giới hiệu: “Nếu được, xin cho tớ một cơ hội đền đáp cậu, được không?”

Thẩm Tùng Tý có chút ngại ngùng nói: “Không gì, không gì cả! Thấy nghĩa mà làm là chuyện thường bến phía chúng tớ, cậu cũng không cần vì điều này mà đặc biệt cám ơn. Thật sự không có gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.