Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1628



Lúc này, đồ ăn đã được đưa lên, nhân viên phục vụ nhìn hình ảnh trước mắt, trong lòng có chút kinh ngạc: “Cần báo cảnh sát không ạ?”

“Không cần!” Phạm Đậu Đậu nghĩ ngợi một chút, trực tiếp lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số: “Alo, chú Kỳ, cháu là Đậu Đậu đây, bây giờ cháu đang ăn cơm ở Thủy Tú Giang Nam, chú có thể tới đây một chuyến không? Vâng, có chút việc, vừa nãy có mấy người tự xưng là con nhà giàu tới đây gây chuyện. Chuyện này không cần nói cho chú Thẩm của cháu đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi, cháu chỉ muốn chú Kỳ tới đây làm chứng. Đúng vậy, không cần dẫn thêm người, chú Kỳ tới đây ăn cơm cùng cháu luôn cũng được.”

Cúp điện thoại, Mạc Tiểu Đào không nhịn được hỏi: “Anh gọi cho ai thế?”

“Cục trưởng cục công an thành phố.” Phạm Đậu Đậu ném điện thoại lên mặt bàn, cũng không thèm ngẩng đầu lên: “Đợi lát nữa người lớn trong nhà bọn họ đều tới thì để cho chú Kỳ tới giải quyết luôn cũng được, đỡ phiền toái.”

Mấy người kia đang gọi điện thoại, đúng lúc nghe được cuộc nói chuyện của Phạm Đậu Đậu và Mạc Tiểu Đào.

Cả đám người lập tức hóa đá!

Chờ chút, người kia tên là gì?

Đậu Đậu?

Ở thành phố này mà dám mang cái tên này thì hình như chỉ có... đại thiếu gia của nhà họ Phạm mà thôi.

Anh ta vừa gọi ai tới vậy?

Cục trưởng cục công an thành phố?

Mẹ kiếp!

Nếu như đợi cục trưởng cục công an qua đây thì chẳng phải ba mình sẽ bị hại rồi sao?

Mấy người kia cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, không dám bắt Phạm Đậu Đậu giao ra Mạc Tiểu Đào nữa. Bọn họ định chạy tới cầu xin tha thứ, nhưng bọn họ chưa kịp tới gần thì đã bị bốn tên vệ sĩ to con đạp ngược trở về.

“Phạm đại thiếu gia, chúng tôi sai rồi! Chúng tôi thật sự biết sai rồi! Là do chúng tôi nhận nhầm người, chúng tôi không cố ý muốn động vào người của cậu đâu!” Kẻ vừa bị đạp hai cước kia khóc lóc nước mắt ngắn nước mắt dài, luôn miệng kêu nhận nhầm người: “Chúng tôi thật sự biết sai rồi, đại thiếu gia, xin cậu thả chúng tôi đi! Nếu như người nhà biết tôi mạo phạm cậu thì nhất định tôi sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.”

Những người khác cũng bắt đầu hùa theo, không ngừng nói bản thân đã nhận nhầm: “Chúng tôi thật sự biết sai rồi! Phạm đại thiếu gia, chúng tôi thật sự không cố ý mạo phạm cậu! Xin cậu rộng lòng, tha cho chúng tôi đi!”

Phạm Đậu Đậu không thèm để ý, tiếp tục hỏi Mạc Tiểu Đào muốn ăn gì.

Mạc Tiểu Đào nhìn về phía mấy người kia, lè lưỡi một cái, sau đó cười hì hì nhìn Phạm Đậu Đậu.

Đây là lần đầu tiên Mạc Tiểu Đào cảm thấy Phạm Đậu Đậu cũng... không tệ!

Anh hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của cô.

Một lúc sau, cục trưởng Kỳ đã tới, nhìn tình cảnh trước mắt một cái đã hiểu rõ ràng mọi chuyện.

Có lẽ là mấy người này đã gây sự với Mạc Tiểu Đào bên cạnh Phạm Đậu Đậu rồi...

Mấy người này thì cục trưởng Kỳ cũng không xa lạ gì.

Bởi vì một người trong số họ chính là con trai của cục trưởng phân cục.

Mấy người còn lại cũng ỷ vào quyền thế của người trong nhà nên đã ra đường chèn ép người khác nhiều lần rồi. Cũng không phải mới một, hai lần...

Chỉ là lần này đụng phải một tấm sắt mà thôi!

Bọn họ chơi thì chơi, nhưng không thể có mắt như mù được!

Phạm Đậu Đậu là ai?

Là đại thiếu gia của tập đoàn giải trí Phạm Thị đó.

Tập đoàn giải trí Phạm Thị là khái niệm gì?

Đó là sự tồn tại chiếm hơn một nửa đế quốc giải trí của đất nước này.

Mấy tên nhóc này, không phải đang tìm chết sao?

Cục trưởng Kỳ mỉm cười, chào hỏi với Phạm Đậu Đậu: “Hôm nay Phạm thiếu gia có vẻ rất có nhã hứng.”

“Có nhã hứng thì có gì không tốt sao? Chú Kỳ, cháu biết trong này nhất định có người chú quen biết cho nên mới gọi chú tới. Nếu như đổi thành người khác thì cháu sẽ không nể mặt đâu, trực tiếp cắt chân ném ra ngoài là được.” Phạm Đậu Đậu cũng không nói nhiều, đi thẳng vào vấn đề: “Có lẽ lát nữa ba mẹ của bọn họ mới tới. Chú Kỳ, chúng ta vừa ăn cơm vừa chờ đi.”

Cục trưởng Kỳ âm thầm kêu khổ trong lòng.

Mấy tên nhóc kia trêu ai không trêu, sao lại trêu chọc vào Phạm đại thiếu gia này chứ?

Đây rõ ràng là tự mua dây buộc mình mà!

Hiện giờ chuyện đến nước này, ông muốn bảo vệ bọn họ cũng không được nữa rồi.

Cục trưởng Kỳ đánh giá một lát, ngồi xuống bên cạnh Mạc Tiểu Đào, ông khẽ giật mình.

Trời ơi! Sao tam tiểu thư của nhà họ Mạc cũng ở đây?

Những gia tộc này đều là gia tộc lớn giàu có, không thể đắc tội...

Phạm Đậu Đậu làm như không có chuyện gì xảy ra, tự mình rót trà cho cục trưởng Kỳ: “Chú Kỳ, nhất định chú cũng đói bụng rồi, chúng ta ăn chút gì trước rồi nói sau.”

Cục trưởng Kỳ vừa định lên tiếng thì có mấy người vội vã vọt từ ngoài cửa vào, cục trưởng Kỳ nhìn ra ngoài, đây không phải cấp dưới của ông thì là ai?

Mấy người vừa tới rất cao ngạo, định chạy tới đây làm chỗ dựa cho con cái của mình, nhưng thấy cấp trên ngồi ở đó, bọn họ lại tập trung nhìn vào mấy người bên cạnh. Ngồi cạnh cục trưởng Kỳ không phải là Phạm đại thiếu gia của tập đoàn giải trí Phạm Thị sao? Bọn họ đều là người tinh mắt, sao lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra được chứ? Mấy người đó lập tức quay sang chỗ con cái của mình, đạp một cái: “Đồ hư hỏng! Suốt ngày ra ngoài gây chuyện!”

Mấy tên nhóc kia bị đánh cho hoa mắt, không biết nên nói gì cho phải...

Nhưng bọn họ cũng hiểu được, ba bọn họ đánh bọn họ đều là vì muốn tốt cho bọn họ.

Nếu không để Phạm đại thiếu gia xả hết cơn giận thì sau này bọn họ cũng không cần ra ngoài nữa.

Phạm Đậu Đậu không ngăn cản, im lặng nhìn mấy người kia giáo dục con cái, một lát sau mới lên tiếng: “Được rồi, không cần diễn nữa.”

Mấy người kia lúc này mới ngượng ngùng dừng lại, nịnh nọt nhìn Phạm Đậu Đậu.

Phạm Đậu Đậu khẽ cười với cục trưởng Kỳ: “Những người này đắc tội cháu cũng không sao, nhưng cả đám bắt nạt một cô gái thì không nên chút nào. Mặc dù Tiểu Đào chỉ là trợ lý của cháu, nhưng dù sao bọn cháu cũng là học sinh của học viện quý tộc Duệ Hòa, bắt nạt Tiểu Đào chính là bắt nạt học sinh của học viện quý tộc Duệ Hòa. Chú Kỳ, chú muốn tự mình giải thích chuyện này với chủ tịch của trường cháu một chút không? Chủ tịch của trường cháu là một người rất bao che khuyết điểm đó...”

Nét mặt của cục trưởng Kỳ và những người khác lập tức thay đổi!

Chủ tịch của học viện quý tộc Duệ Hòa?

Thẩm Thất!

Phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Hạ Thị.

Chủ tịch S. A!

Ai dám tới tìm cô ấy chứ?

Làm thế thì không phải tự tìm đường chết sao?

Cục trưởng Kỳ vội nói: “Phạm đại thiếu gia, cháu xem, có lẽ trong chuyện này có chút hiểu nhầm, bọn họ thật sự đã biết sai rồi...”

Mấy người kia không ngừng gật đầu, vẻ mặt vô cùng hối hận.

Sao bọn họ biết được cô gái xinh đẹp kia không phải người mẫu được mời tới mà lại chính là tiểu thư của nhà giàu chứ?

Lần này bọn họ thảm rồi!

Tuy Phạm Đậu Đậu nói có chút hung ác, nhưng anh cũng không thể làm ra chuyện tuyệt tình như vậy được, nếu không thì sau này cũng khó ăn nói.

Phạm Đậu Đậu chậm rãi nói: “Nếu chú Kỳ đã tự mình cầu xin cho bọn họ thì đương nhiên cháu phải nể mặt rồi. Như vậy đi, để cho bọn họ rời khỏi thành phố Vinh trong vòng mười năm, cháu không muốn nhìn thấy bọn họ. Nếu như để cháu nhìn thấy bọn họ còn xuất hiện ở đây thì chú Kỳ, thật xin lỗi, cho dù bị chủ tịch trách mắng, cháu cũng phải báo cáo rõ ràng!”

Sắc mặt cục trưởng Kỳ hơi thay đổi, nhanh chóng đứng lên, răn dạy cấp dưới: “Còn ngẩn ra đó làm gì? Không mau cảm ơn Phạm đại thiếu gia đã giơ cao đánh khẽ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.