Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1639



Võ Vạn Kỳ cũng là không hiểu: "Có lẽ là bị bỏ sót cái gì?"

"Có trời mới biết!" Mạc Tiểu Đào nằm xuống giường thì liền ngủ: "Vây, tớ ngủ một lát trước. Bị giày vò cả một ngày, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi!"

Võ Vạn Kỳ vừa muốn nói chuyện, điện thoại của Mac Tiểu Đào bỗng nhiên lại nhảy dựng lên.

Mạc Tiểu Đào híp mắt nhìn thoáng qua người gọi điện, lập tức đem điện thoại bốp, ném ở trên mặt đất, cầm lên gối nằm, bịt lấy đầy tiếp tục ngủ tiếp.

Hối hối hối, hối hối hối, chỉ biết có hối thúc!

Cũng không phải là tuyển vợ!

Hối cái gì mà hối!

Võ Vạn Kỳ nhìn lấy điện thoại không ngừng nhảy nhót ở trên mặt đất, liền hỏi Mạc Tiểu Đào: "Xác định là không tiếp?"

Mạc Tiểu Đào khó chịu một hồi, tức giận mà từ trên giường ngồi dậy, cam chịu số phận mà xuống giường, nhặt lên điện thoại, sau khi tiếp nghe điện thoại, nóng giận mà kêu lên: "Còn có chuyện gì vậy?"

"Em tới một chuyến tới đây trước." Phạm Đậu Đậu ở trong điện thoại nói: "Anh có chút việc muốn hỏi em một chút."

Vì vậy, Mạc Tiểu Đào cầm lấy điện thoại, nổi giận đùng đùng thì đi qua đó rồi.

Mạc Tiểu Đào vén lên lều vải thì đi vào.

Phạm Đinh Đinh không có ở đây, cũng chỉ có một mình Phạm Đậu Đậu, trong tay đang nắm lấy vài trang giấy, hình như đang suy nghĩ cái gì.

"Đêm hôm khuya khoắt không cho người ta ngủ, anh kêu em qua đây làm cái gì? Sao chỉ có bản thân anh ở chỗ này? Đinh Đinh sư huynh đâu?" Mạc Tiểu Đào theo bản năng mà nhìn xung quanh, trong lều vải quả thực không có người nào khác.

"Em ấy đi đem tất cả người mới được mang đến vào ngày hôm nay đều tập hợp lại rồi, bảo là muốn mặt đối mặt khảo sát các cô ấy." Phạm Đậu Đậu cũng là một vẻ mặt không biết nên làm sao mà nói: "Anh ngăn cũng ngăn không được, em ấy nhất quyết phải ngay bây giờ đi gặp các cô ấy, bảo là muốn đích thân đi khảo sát chất lượng của người mới một chút. Vì vậy, em ấy thì đã qua đó rồi. Đúng rồi, anh gọi em tới đây, là muốn hỏi em một chút, mọi người ở trên danh sách này đều tới hết rồi sao? Hay là cũng có người chưa tới đấy..."

Mạc Tiểu Đào sốt ruột muốn quay về đi ngủ, bước nhanh về phía Phạm Đậu Đậu.

Nào biết đâu, Mạc Tiểu Đào bước đi quá nhanh quá gấp, hoàn toàn không phát hiện một dây điện ở dưới chân, cô vừa cất bước, liền lập tức bị vấp ngã rồi!

"A!" Mạc Tiểu Đào kinh hoảng đến biến sắc mà kêu lên: "Cứu!"

"Cẩn thận!" Phạm Đậu Đậu tay mắt lanh lẹ mà ra tay, lập tức đỡ lấy Mạc Tiểu Đào.

Thế nhưng là tốc độ ngã xuống của Mạc Tiểu Đào thật sự là quá nhanh.

Phạm Đậu Đậu tuy rằng đưa tay vịn chặt cô ấy, thế nhưng là cũng bị sức lực của đối phương dắt theo, lập tức lui về phía sau vài bước.

Mà sau lưng của Phạm Đậu Đậu chính là một chiếc giường xếp.

Một giây sau, hai người thoáng cái thì cùng nhau té ngã xuống giường.

"Đúng, thực xin lỗi!" Tính cách lơ mơ của Mạc Tiểu Đào, cũng không phải là khoác lác đấy, nếu như mà lơ mơ, thì ngay cả ông trời cũng buồn rầu đấy!

Mạc Tiểu Đào vội vàng từ trên người của Phạm Đậu Đậu đứng lên, có thể là vì giật mình vào lúc nãy, đi đứng đều mềm nhũn rồi, cô liên tiếp đứng lên hai lần cũng không có đứng lên nổi.

Phạm Đậu Đậu chỉ có thể nằm ở trên giường, nhìn lấy Mạc Tiểu Đào đè ở trên người anh, đang sốt ruột, nhưng chính là đứng dậy không nổi.

Phạm Đậu Đậu thở dài một tiếng, chỉ có thể giơ tay lên vịn chặt eo của Mạc Tiểu Đào, nói: "Em nếu như không muốn đứng lên, thì nói rõ đi, không cần nhiều lần giày vò anh như vậy đấy!"

Mạc Tiểu Đào nghe vậy, khuôn mặt chợt đỏ lên: "Mới không phải là như vậy!"

Phạm Đậu Đậu mỉm cười, dưới lưng dùng sức, một cái trở mình, liền đem Mạc Tiểu Đào từ trên người đẩy xuống dưới. Phạm Đậu Đậu bình tĩnh ngồi dậy, đưa tay đem Mạc Tiểu Đào kéo lên, nhìn thấy cô ấy vẫn còn đang ngẩn người, chỉ có thể đưa tay sửa sang lại quần áo của cô ấy một chút, nói: "Cái tính lơ mơ của em, khi nào mới có thể thay đổi một chút a? Sau này đã có bạn trai, cũng phải lơ mơ như vậy? Hửm?"

Khuôn mặt của Mạc Tiểu Đào chợt đỏ bừng đỏ bừng: "Em mới không... Em ở đâu là lơ mơ? Em chỉ là không cẩn thận! Em cũng đã buồn ngủ như vậy rồi, anh còn muốn kêu em gọi tới đây, vì vậy..."

Phạm Đậu Đậu nhướn mày: "Vì vậy?"

Mạc Tiểu Đào ấp úng nói không được nữa, vội vàng từ trên giường đứng lên, sửa sang lại quần áo một chút, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Phạm Đậu Đậu nữa.

Chuyện vừa rồi, quả thực là thật xấu hổ chết người rồi ê!

Phạm Đậu Đậu là sư huynh của mình ê!

Nếu để cho chị Thẩm Hà biết được, nhất định sẽ chê cười mình đấy!

"Em... em..." Mạc Tiểu Đào lắp bắp cũng không nói ra được.

Phạm Đậu Đậu sưng sỉa mà đưa tay gõ vào đầu của Mạc Tiểu Đào: "Ngu chết đi được!"

Mạc Tiểu Đào bụm lấy đầu, không lên tiếng.

"Văn bản tài liệu này, em xem một chút." Phạm Đậu Đậu lại một lần nữa từ trên mặt bàn cầm lên văn bản tài liệu này, đưa cho Mạc Tiểu Đào: "Người mới này yêu cầu muốn solo, công ty cũng không nuông chiều lấy, cùng cô ấy hủy bỏ hợp đồng, đừng quên cùng cô ấy yêu cầu xử lý tiền bồi thường."

"Anh gọi em tới đây, chính là vì chuyện này?" Mạc Tiểu Đào mở to hai mắt.

"Bằng không thì em nghĩ là gì?" Phạm Đậu Đậu bỗng nhiên nở nụ cười, hướng về phía Mạc Tiểu Đào đi tới.

Có lẽ là do cùng nhau té ngã vào lúc nãy, Mạc Tiểu Đào theo bản năng đã lui về sau hai bước.

Phạm Đậu Đậu nhướng mày, tiếp tục hướng về phía Mạc Tiểu Đào đi tới.

Sau lưng của Mạc Tiểu Đào lập tức chống ở trên mặt bàn, không thể lui được nữa rồi.

Phạm Đậu Đậu hai tay từ phần eo của Mạc Tiểu Đào chống tới, nhẹ nhàng chống ở trên mặt bàn, Mạc Tiểu Đào bị Phạm Đậu Đậu vừa đè như vậy, chỉ có thể sau lưng gắt gao tựa vào trên mặt bàn, không thể động đậy.

"Em tại sao phải tránh né?" Phạm Đậu Đậu từ từ đè xuống, cố ý cho Mạc Tiểu Đào một cảm giác áp lực.

Quả nhiên, Mạc Tiểu Đào theo bản năng đưa tay liền đỡ chống vào ngực của Phạm Đậu Đậu.

"Hửm?" Phạm Đậu Đậu không giống như Phạm Đinh Đinh có tính cách nhanh nhẹn như thế, anh tương đối giống như cha của mình, Phạm Thành, tính cách riêng tương đối điềm tĩnh. Nhưng mà đôi khi, bộ dạng nói chuyện của anh, lại có chút giống Hạ Nhật Ninh.

Có lẽ Hạ Nhật Ninh là thần tượng của Phạm Đậu Đậu, vì vậy theo bản năng thì bắt chước theo.

Phạm Đậu Đậu nhìn thấy sắc mặt của Mạc Tiểu Đào càng ngày càng đỏ, đỏ đến nổi sắp giống như quả hồng rồi, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, buông tha cho Mạc Tiểu Đào.

"Sư huynh, nếu như không có chuyện gì khác, em đi về trước rồi!" Mạc Tiểu Đào nói xong câu đó, cầm lên tài liệu ở trên bàn, quay người thì hướng ra ngoài chạy.

Bởi vì chạy được quá nhanh quá gấp, chân dưới một cái lảo đảo, xém chút nữa lại phải ngã sấp xuống.

Nhưng mà, cô lần này lại rất nhanh liền cân bằng vững cơ thể, một vẻ thảm hại mà chạy trốn ra ngoài.

Nhìn lấy bóng lưng của Mạc Tiểu Đào, Phạm Đậu Đậu đột nhiên cảm thấy tâm trạng chợt khá hơn nhiều rồi.

Trước kia không có cùng sư muội này có gì tiếp xúc, chỉ là nghe nói cô ấy lơ mơ, không ngờ là lơ mơ lại có thể đáng yêu như thế!

Mạc Tiểu Đào một vẻ thảm hại mà trốn về lều trại, sau đó thì cùng Võ Vạn Kỳ trừng mắt rồi!

"Cậu vừa rồi còn nói sắc mặt của tớ xinh đẹp, bây giờ thì sắc mặt của cậu còn xinh đẹp hơn rồi đấy!" Võ Vạn Kỳ hồ nghi mà nhìn lấy Mạc Tiểu Đào: "Cậu vừa rồi mới đi làm gì vậy?"

Khuôn mặt của Mạc Tiểu Đào càng đỏ hơn nữa: "Đừng nói nữa, cho cấp trên của tớ làm cho tức chết, đêm hôm khuya khoắc không cho người ta ngủ, mà cho tớ một phần tài liệu, kêu tớ đi sa thải một người mới. Tớ đây là tức giận đấy!"

Nghe thấy Mạc Tiểu Đào giải thích như vậy, Võ Vạn Kỳ ồ lên một tiếng, sau đó nói: "Vậy thì đi ngủ đi! Thời gian không còn sớm nữa!"

Nói xong, Võ Vạn Kỳ thì ngáp một cái, nằm xuống đi ngủ rồi.

Nhìn thấy Võ Vạn Kỳ không có hoài nghi, Mạc Tiểu Đào lúc này mới thở phào một hơi.

Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!

Nếu như bị Võ Vạn Kỳ biết được, cô ấy xém chút nữa bị cấp trên của mình trêu chọc, cô ấy nhất định sẽ chê cười mình không? Cũng không thể cho cô ấy biết được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.