Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1649



Phạm Đinh Đinh cũng không muốn cay cú gì với Võ Vạn Kỳ, chủ yếu là anh cũng thực sự chịu không nổi mùi vị trên người mình, sải bước đi vào trong để tắm một cái.

Đợi sau khi Phạm Đinh Đinh tắm xong, không thấy bóng dáng Võ Vạn Kỳ đâu, Phạm Đinh Đinh liền khắp phòng tìm kiếm.

Con khốn đó, sẽ không vô trách nhiệm mà bỏ đi chứ?

Phạm Đinh Đinh tìm tới tìm lui, trong lúc Phạm Đinh Đinh tìm tới muốn phát điên lên, thì thấy được Võ Vạn Kỳ đã nằm ngủ trên giường của anh.

Rõ ràng nên nổi giận, nhưng ngọn lửa trong người của Phạm Đinh Đinh đột nhiên biến mất.

Phạm Đinh Đinh miệng chê bai nói: “Đúng là đáng ghét!”

Tuy nhiên khoé miệng của anh vênh lên một cách vô thức.

Võ Vạn Kỳ nằm trên giường của Phạm Đinh Đinh, có thể nói ngủ tới không biết trời đất.

Không ngủ cũng không được!

Khó chịu quá!

Dạ dày bên trong cứ quay cuồng cuộng.

Tuy rằng khi nãy đã nhô ra hết những gì đã ăn trong bụng, nhưng rượu cồn sớm đã hấp thụ vào trong thân thể rồi!

Cho nên, những người uống say thường thích đi ngủ lắm.

Vì Vậy ngủ rồi sẽ không có khó chịu nữa.

Phạm Đinh Đinh lau khô tóc, nhìn Võ Vạn Kỳ chiếm hết phần lớn trên giường, đưa tay đẩy nhẹ cô ấy: “Ê ê, đây là giường của tôi.”

Võ Vạn Kỳ lăn qua và ôm lấy tấm chăn sang một bên, chừa một góc giường cho Phạm Đinh Đinh.

Phạm Đinh Đinh bỗng chốc do dự.

Tối nay anh ấy nên nằm trên giường hay ghế sofa đây?

Căn phòng này chỉ có một chiếc giường thôi... Nhưng kêu anh ấy ngủ trên sofa, dựa vào gì chứ!

Anh ấy đã trả tiền phòng rồi đấy!

Sau đó nhìn vào cơ thể hoàn mỹ của Võ Vạn Kỳ, Phạm Đinh Đinh cắn răng một cái, và lên giường, từ trên tay của Võ Vạn Kỳ cố gắng giành giật lại tấm chăn ngủ, giận hờn nằm xuống.

Tắt đèn ngủ đi, tiếng hô hấp của bạn ngủ bên cạnh nghe rất là rõ, nghe tới Phạm Đinh Đinh rất phiền lòng, liền dang tay đẩy nhẹ Võ Vạn Kỳ: “Ê, ê!”

Võ Vạn Kỳ bực bội vỗ bàn tay Phạm Đinh Đinh ra: “Gì vậy! Tôi rất buồn ngủ, có chuyện gì ngày mai mới nới! Đâu phải lần đầu tiên ngủ với anh đâu, đừng có kệch cỡm quá!”

Phạm Đinh Đinh: “...”

anh ấy tự nhiên có chút không biết nói sao, cảm giác này là cái quái gì đây!

Tại sao cô ta dùng khẩu khí hãi hùng thốt lên, anh ấy lại không cảm thấy tức giận!

Nói trọng điểm!

Phạm Đinh Đinh, người được cưng chiều, không ngờ rằng không vì hành động và lời nói thô tục của Võ Vạn Kỳ mà làm tức giận!

Phạm Đinh Đinh đưa tay chọt vào Võ Vạn Kỳ: “Sao cô lại ở đây?”

Ngọn lửa trong lòng Võ Vạn Kỳ liền nổi lên: “Tôi tới đây đương nhiên là để đi ngủ rồi! Anh còn quậy phá nữa, tôi sẽ ngủ với anh và không trả tí tiền nào!”

“Cô dám!” Phạm Đinh Đinh liền đáp lại một cách vô thức.

Phạm Đinh Đinh mau chóng thấy hối hận lời nói thốt ra khi nãy.

Chết tiệt, anh ấy đã nói gì vậy?

Anh ấy trả lời như vậy, không phải chứng minh rằng anh ta là trai ‘bao’ sao?

Quả nhiên, Võ Vạn Kỳ quay người lại nhìn Phạm Đinh Đinh với vẻ mặt biểu hiện nói tôi đã biết rõ anh là trai bao rồi mà anh còn không chịu thừa nhận, nhìn tới Phạm Đinh Đinh trong lòng tức tối đến suýt không thể thở nổi!

Võ Vạn Kỳ gật đầu nói: “Yên tâm, tôi sẽ không ngủ với anh mà không trả tiền đâu! Lần trước, tôi chẳng phải đã đưa hết tiền trong người cho anh rồi sao? Nếu tối nay anh còn muốn bán thân cho tôi nữa thì...”

Nói xong, Võ Vạn Kỳ nhìn Phạm Đinh Đinh trong cơn say rượu: “Cũng phải là không được, nhưng mà giờ trên người tôi không có nhiều tiền! Ồ, đúng rồi, ông chủ tôi hôm nay đã cho tôi tiền thưởng, nhưng tôi chưa rút tiền mặt, tôi có thể đưa tiền bằng cách chuyển khoản, được không?”

Phạm Đinh Đinh suýt tí nữa muốn cắn đứt lưỡi luôn!

Con đàn bà chết tiệt này!

Tối nay anh ấy phải giải thích rõ hết mọi việc mới được!

Phạm Đinh Đinh lập tức ngồi lên, nghiêm túc nói rằng: “Có một chuyện, tôi nghĩ tôi cần nói rõ với cô, tôi không phải là trai bao, thân phận thật sự của tôi là...” Không đợi Phạm Đinh Đinh nói hết câu, Võ Vạn Kỳ ngắt thẳng lời anh ấy: “Đúng là dài dòng quá! Anh nói nhiều như vậy, chẳng phải là muốn nói anh rất đáng giá sao? Nể mặt lần đầu tiên của anh đã bị tôi lấy đi, tôi sẽ giúp anh làm ăn thêm một lần nữa! Về sau đừng có kiếm tôi nữa! Tôi thực sự không có nhiều tiền đâu!”

Vừa dứt lời, Võ Vạn Kỳ xoay mình một cái, chớp mắt đã đè lên người Phạm Đinh Đinh, đưa tay lên nắm lấy chăn mềm, miệng lẩm bẩm nói: “Đúng là phiền phức! Biết trước kiếm trai bao phiền phức như vậy, đánh chết tôi cũng không tìm...”

Phạm Đinh Đinh muốn khắng cự, mà Võ Vạn Kỳ đã nhanh tay làm chuyện ấy với anh rồi.

Ờ, đợi việc quan trọng làm xong rồi hãy nói vậy...

Ngày hôm sau trời vừa sáng trưng.

Võ Vạn Kỳ duỗi người một cái, mới xoay người mình đi, thì chân cô đè lên người Phạm Đinh Đinh.

Phạm Đinh Đinh mở mắt lên, thì thấy được Võ Vạn Kỳ đang nằm ngủ ngon lành, anh thở dài, và lại lần nữa đưa chân của Võ Vạn Kỳ nhích sang một bên.

Trong một đêm, anh đã nhích chân cô ta tới tám lần, nhích cánh tay năm lần, đẩy người cô ta mươi lăm lần.

Thực sự, anh cũng rất nóng tính!

Nếu ở trong nhà, ai dám quấy rầy giấc ngủ của anh, anh nhất định sẽ nổi trận lôi đình!

Nhưng bây giờ... Hồi tưởng lại sức chiến đấu tối qua của Võ Vạn Kỳ, Phạm Đinh Đinh quyết định từ bỏ sự tức giận, chấp nhận mà đưa tay nhích đẩy ra.

Năm phút sau, Võ Vạn Kỳ lại ôm choàng lấy, kéo Phạm Đinh Đinh tới bên cạnh, giống như một con gấu koala vậy, chui vào trong Phạm Đinh Đinh.

Phạm Đinh Đinh cam chịu nằm yên ở đó và không đẩy đi, mặc kệ Võ Vạn Kỳ muốn ở trong lòng anh ta làm gì.

Ờ, cô ta nói đúng.

Đâu phải là một lần hai lần đâu.

Chấp nhận số phận rồi!

Có lẽ đây là nghiệp duyên!

Cuối cùng, trong lúc Phạm Đinh Đinh ngủ mơ màng, Võ Vạn Kỳ đã ngủ dậy và há miệng ngáp lên!

Võ Vạn Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt một bên tuấn tú của Phạm Đinh Đinh, xuất hiện trong tầm nhìn cô ấy.

Võ Vạn Kỳ ngơ ngác rất lâu, mới nhớ đến hôm qua đã xảy ra chuyện gì!

Á Á Á, cô lại ngủ lần nữa với tên trai bao này rồi!

Lần này lại phá sản nữa rồi!

Võ Vạn Kỳ cầm chiếc điện thoại mình, gương mặt đầy thương tâm và cay đắng!

Tiền mới nhận được trên tay của cô, còn chưa nóng chín, lại phải bóc ra rồi!

Cô âm thầm thề ước, về sau sẽ không làm chuyện như vậy nữa!

Cô nhất định phải cố gắng trữ tiền!

Phạm Đinh Đinh vừa đúng lúc cũng đã thức dậy, thấy được Võ Vạn Kỳ cầm lấy điện thoại với nét mặt cay đắng, ngồi dậy ngơ ngác hỏi: “Mới sáng sớm, làm gì vậy?”

Võ Vạn Kỳ ngọ ngoạy rất lâu mới nói rằng: “Thôi được rồi, làm thì cũng đã làm rồi! Tôi sẽ chịu trách nhiệm! Nói đi, tối qua nhiêu tiền! Trên người tôi chỉ có bảy triệu thôi! Tôi chuyển tiền cho anh vậy!”

Phạm Đinh Đinh nghe được Võ Vạn Kỳ lại cho anh tiền, bỗng chốc tức tới tỉnh giấc.

“Được rồi, không cần đưa!” Phạm Đinh Đinh giận hờn nói: “Lúc trước tiền cô cho không ít, lần này coi như miễn phí!”

Võ Vạn Kỳ nghe được liền kinh ngạc mừng rỡ nhìn Phạm Đinh Đinh: “Có thật không?”

Phạm Đinh Đinh càng muốn tức chết: “Ừ ừ ừ, là thật! Không chỉ không lấy tiền cô, mà còn bồi thường lại quần áo cho cô, được chưa?”

Nói xong, Phạm Đinh Đinh chỉ vào bộ đồ được để trên bàn, nói: “Tối qua cô nôn hết vào người tôi, tôi trả lại cho cô bộ quần áo, cô hài lòng rồi chứ?” Võ Vạn Kỳ nghe vậy, cười ngây ngô hỏi Phạm Đinh Đinh: “Thế thì sao được chứ! Anh xem, anh đã bán nam sắc mình rồi, mà còn phải móc hầu bao nữa, chuyện tối qua, nên tính ai mới được đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.