Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1656



“Ừ, là tiền thanh toán trước đó.” Phạm Đinh Đinh ngáp một cái rồi nói: “Ngủ một đêm cho cô 500, ở đây là tiền phòng và tiền ăn uống của 10 ngày đó.”

Đôi mắt Võ Vạn Kỳ bỗng nhiên sáng ra: “Thật hả?”

Phạm Đinh Đinh kéo mền Võ Vạn Kỳ qua bên phía mình, cứ thế mà đắp từ trên xuống mà ngủ.

Võ Vạn Kỳ ngồi ở bên cạnh mà cực kỳ hưng phấn.

Chỉ cần thu nhận Phạm Đinh Đinh một lần thì sẽ có 500 vào tài khoản?

Vậy nếu thu nhận 1 tháng thì sao?

Là 15 ngàn đó!

Là số tiền lớn đó!

Anh ta mới ăn được bao nhiêu vậy?

Chỉ một chút đồ ăn vậy thôi mà đã no rồi sao!

Lời rồi lời rồi lời rồi!

Võ Vạn Kỳ đắm chìm trong sự vui mừng vì sự giàu có đột ngột của mình, nên cô ta đã hoàn toàn quên đi mình bị Phạm Đinh Đinh cưỡng chế thêm vào danh sách bạn bè và đặt tên anh ta là Ngưu lang rồi.

Chỉ cần có cơ hội kiếm được tiền, thì cô ta đều không bỏ qua!

Sau đó, Võ Vạn Kỳ cảm thấy Phạm Đinh Đinh cũng không khó ưa lắm, cũng không đáng ghét lắm và cũng không đáng sợ lắm, trái lại còn cảm thấy anh ta rất tốt, nhìn rất dễ thương!

Võ Vạn Kỳ hớn hở mà leo lên giường, và kéo mền từ trên người Phạm Đinh Đinh qua một nửa, sau đó vui vẻ mà nằm xuống ngủ.

Một đêm đến trời sáng.

Hai người lại không xảy ra chuyện gì cả!

Buổi sáng mơ mơ hồ hồ mà tỉnh dậy, thói quen của Võ Vạn Kỳ là tưởng rằng trên giường chỉ có một mình cô ấy, nên khi vừa trở mình, thì cô ấy đã ôm trọn lấy Phạm Đinh Đinh, chân và cánh tay đều đè lên hết Phạm Đinh Đinh.

Phạm Đinh Đinh liền tỉnh dậy trong giây phút Võ Vạn Kỳ sát lại gần.

Anh ta quay sang nhìn dấu tích không hề trang điểm và dấu tích của vết mổ trên gương mặt của Võ Vạn Kỳ, cứ thế mà nhìn không chớp mắt, nhưng lại không cảm thấy đáng ghét chút nào, trái lại còn cảm thấy rất ấm áp.

Hôm qua, anh ta đột nhiên nảy sinh ra một ý nghĩ quái gỡ, muốn đến đây cho Võ Vạn Kỳ một sự kinh hãi.

Nhưng mà cứ thế hù doạ vài lần, thì anh ta lại không kìm lòng nổi muốn ở lại khai thác nhiều hơn về Võ Vạn Kỳ.

Và cứ thế chung sống với nhau, Phạm Đinh Đinh lại càng phát hiện anh ta càng thích cảm giác chung sống với Võ Vạn Kỳ như vậy.

Võ Vạn Kỳ rất khác với những cô gái khác.

Không yếu ớt, và cũng không phô trương thanh thế.

Có thể làm được thì sẽ đi làm ngay, làm không được thì thẳng thắng nói ra mình làm không được.

Như vậy là rất chân thật.

Và giờ đây người con gái chân thật ấy đang nằm bên cạnh anh ta, điều này khiến cho Phạm Đinh Đinh cảm thấy rất vô cùng hài lòng.

Nhưng mà bây giờ mặt trời đã mọc lên cao rồi, cô ta thật sự muốn tiếp tục ngủ như vậy sao?

Phạm Đinh Đinh như muốn làm trò đùa quái đản vậy, đưa tay bóp lấy mũi của Võ Vạn Kỳ.

Quả nhiên, Võ Vạn Kỳ liền đưa tay lên đánh vào tay của Phạm Đinh Đinh.

Phạm Đinh Đinh lập tức trốn đi trước, Võ Vạn Kỳ tiếp tục ngủ, Phạm Đinh Đinh tiếp tục bóp, cứ thế mà lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng Võ Vạn Kỳ cũng đã tỉnh dậy.

Khi Võ Vạn Kỳ vừa nhìn thấy Phạm Đinh Đinh, liền vô ý thức mà móc điện thoại ra xem tài khoản của mình.

Khi đôi mắt lim dim của cô ấy nhìn vào số tiền 5 ngàn của Phạm Đinh Đinh chuyển cho cô ta, cuối cùng cô ấy mới tỉnh táo ra.

Đúng vậy đúng vậy, đây là tiền phòng của Phạm Đinh Đinh đã trả, anh ấy là người ngủ trọ ở đây!

Võ Vạn Kỳ mới thở phào nhẹ nhỏm, nói với Phạm Đinh Đinh: “Làm gì vậy? Mới sáng sớm mà đã không cho người ta nghĩ ngơi! Anh có biết là tôi đã lâu lắm rồi không được nghỉ ngơi như vậy không? Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng của tôi, anh không thể cho tôi yên tĩnh ngủ một chút sao?”

Phạm Đinh Đinh từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy chiếc gối trên tay ném vào người Võ Vạn Kỳ: “Ngủ gì mà ngủ nữa! Em nhìn xem căn nhà rối tung của em này! Đi thôi, anh dẫn em đi cửa hàng gia dụng chọn vài thứ gia dụng thích hợp. Anh cũng đã trả tiền phòng rồi, em cũng phải cho anh ngủ thoải mái một chút chứ! Em nhìn xem những gia dụng cũ nát này này, em cũng có thể chịu nỗi sao!”

Võ Vạn Kỳ lý lẽ hùng hồn trả lời: “Tại sao không thể chịu nỗi? Đây đều là do tôi vét được ở chợ bán đồ cũ đó! Cũng tốn hết của tôi vài trăm ngàn đó!”

“Đi thôi! Anh móc tiền ra mua vẫn không được sao?” Phạm Đinh Đinh mở tủ áo ra chọn lấy một bộ đồ, còn những thứ khác thì cũng chẳng có gì để chọn cả, tất cả cũng đều là áo sơ mi và quần jeans na ná như nhau, sau khi hối thúc Võ Vạn Kỳ đi vệ sinh mặt mũi, thì anh ta cứ thế không kềm được mà lôi Võ Vạn Kỳ đi cửa hàng gia dụng.

Lúc ban đầu Võ Vạn Kỳ vẫn không bằng lòng lắm.

Nhưng khi bước vào cửa hàng gia dụng, Võ Vạn Kỳ nhìn đông ngó tây, cảm thấy đều rất thích, nhưng mà đều rất mắc.

Sờ sờ vào thẻ ngân hàng trong túi mình, và số tiền lặng lẽ nằm bên trong đó, chính là số tiền mà cô ta đã vất vả tích luỹ được.

Cô ta thật sự không nỡ tiêu xài phung phí như vậy.

Phạm Đinh Đinh đoán được nỗi băn khoăn của Võ Vạn Kỳ, cũng không thèm nhiều lời, mà móc điện thoại mình ra thanh toán.

Chỉ một hai tiếng đồng hồ trôi qua, và vài tiếng soạt soạt thôi thì đã có bộ ghế sô pha mới, cái bàn mới và cả những vật dụng nhỏ mới.

Cuối cùng khi Võ Vạn Kỳ nhìn thấy tờ hoá đơn, trái tim như muốn rỉ máu: “Sao mắc vậy! Chúng ta đâu cần phải mua những thứ mắc như vậy đâu?”

“Những thứ này cũng được tính vào tiền phòng chứ.” Phạm Đinh Đinh tuỳ ý trả lời nói: “Nhiêu đây có thể ở một tháng rồi chứ?”

Võ Vạn Kỳ đau xót gật đầu nói: “Được.”

“Vậy thì quyết định vậy nha.” Phạm Đinh Đinh mỉm cười, nói: “Anh có thể ở đây bất cứ lúc nào, em không được từ chối anh vào cửa đó!”

Nói xong, Phạm Đinh Đinh liền quay lưng rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của Phạm Đinh Đinh, Võ Vạn Kỳ thở một hơi dài, và xoè các ngón tay ra tính toán, ùm, những thứ hôm nay mà anh ta mua, đừng nói là ở một tháng, cho dù là ở ba tháng cũng đủ rồi!

Nhưng mà nói thì nói vậy thôi.

Anh ta cũng chỉ thỉnh thoảng lên đây ở thôi, chứ đa số thời gian đều là một mình mình hưởng thụ hết mà!

Vừa nghĩ như vậy, nút thắt trong lòng Võ Vạn Kỳ liền được mở ra, vui vẻ mà đi theo Phạm Đinh Đinh cùng nhau trở về.

Đến trưa, các gia dụng lần lượt được đưa đến đây, trong lúc Võ Vạn Kỳ đang đấu tranh và kháng cự, thì Phạm Đinh Đinh đã đem những gia dụng cũ kia đều vứt bỏ đi hết, sau đó khiêng những gia dụng mới vào.

Cứ thế mà thu dọn, căn phòng rối tung trước kia, trong phút chốc đã gọn gàng sạch sẽ đi rất nhiều.

Những quần áo trước kia không có chỗ để, giờ đây cũng đã có chỗ để thu xếp gọn gàng rồi.

Sau đó trải lên tấm thảm của Mạc Tiểu Đào tặng, cảm giác cả căn phòng như được nâng cấp vậy.

Thu dọn xong tất cả mọi thứ, Phạm Đinh Đinh mới vừa lòng thoả dạ và chuẩn bị rời khỏi.

Trước khi đi, Phạm Đinh Đinh nói với Võ Vạn Kỳ: “Đây là một hợp đồng dài hạn đó!

Em đã sử dụng những gia dụng này của anh, thì không được tuỳ ý đuổi anh đâu đó! Nếu không đây sẽ gọi là huỷ hợp đồng đó, biết không?”

Võ Vạn Kỳ dùng sức gật đầu.

Phạm Đinh Đinh mới cảm thấy vừa lòng thoả dạ mà đưa tay lên xoa xoa đỉnh đầu của Võ Vạn Kỳ, đến khi làm cho tóc của Võ Vạn Kỳ trở thành một bà điên vậy anh ta mới vui vẻ rời khỏi.

Nhìn theo bóng lưng của Phạm Đinh Đinh rời khỏi, Võ Vạn Kỳ lại thở một hơi dài, sau đó lẩm bẩm một mình nói: “Mình đã tạo ra cái nghiệt gì vậy trời, lại còn với anh ta vướng víu không rõ ràng, may là bây giờ ba mẹ đã không còn quản mình nữa, cũng không ai quan tâm đến mình bây giờ đang giao du với bạn bè gì, và cũng không ai biết được mình đang làm gì cả. Nếu không thì, thật sự không biết ăn nói thế nào với người trong nhà nữa!”

Nói xong, Võ Vạn Kỳ nhún nhún bờ vai, làm ra vẻ không quan trọng, và trở về phòng của mình.

Võ Vạn Kỳ vốn định ngủ một giấc thật đã.

Nhưng khi nằm trên chiếc giường lớn mới toanh ấy, thì lại lăn qua lăn lại vẫn không tài nào ngủ được.

Trong đầu cô ấy giờ đây, chỉ toàn là hình ảnh của Phạm Đinh Đinh.

Cô ấy cảm thấy mình chắc chắn đã bị điên rồi.

Không ngờ cô ấy lại nhớ đến Ngưu lang này!

A, cô ấy quả nhiên đã bị điên rồi!

Võ Vạn Kỳ liền bật dậy, và sau đó nhắn tin cho Mạc Tiểu Đào: “Tiểu Đào, trong đầu luôn nghĩ đến một người, đây là tình huống gì vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.