Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1669



Gia Cát Du Du bị Thẩm Hà hỏi đến nỗi không dám ngóc đầu lên.

Trước mặt Thẩm Hà, theo phản xạ Gia Cát Du Du sẽ cảm thấy thấp hơn cô một bậc, cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Thẩm Hà

“Hô, đúng là có bản lĩnh đấy.” Thẩm Hà từ tốn đưa chiếc túi sách trên tay cho Cung Tử Á trợ lý đang đứng ở sau lưng cô, cô từng bước từng bước tiến lại gần Gia Cát Du Du, rồi vừa đi vừa nói: “Những năm gần đây, nghe nói cô sống rất tồi tệ, cờ bạc, dối trá, trộm cắp, đã bị bắt mấy lần rồi, cũng bị nhốt vào mấy lần rồi, cuối cùng đến một công việc tử tế cũng không tìm nổi. Nếu không phải được tổ chức bảo trợ xã hội quan tâm, e rằng đén công việc lau rửa giá hàng này cũng không đến lượt cô. Thu nhập một tháng ba bốn triệu, cô coi thường, muốn có nhiều tiền hơn, vậy thì đi kiếm bằng năng lực đi! Năm đó cơ hội dành cho cô còn chưa đủ nhiều sao?”

Gia Cát Du Du lùi lại một bước, không dám ngẩng đầu lên. Thẩm Hà im lặng lắc đầu, cô cứ thế ngồi xổm xuống đất, nhìn Gia Cát Du Du, rồi nói: “Xem xem bây giờ cô đã trở thành như thế nào! Đúng là mất mặt quá, hỏi xem những người Học viện Quý tộc Duệ Hà, sao dám nói cô từng là một trong những thành viên của chúng tôi chứ?”

Những người xung quanh đều òa lên!

Trời ơi!

Đây là đã sống bê tha như thế nào, mới đánh mất tiền đồ tốt đến thế!

Học viện Quý tộc Duệ Hà đấy!

Chỉ cần là người vào được Học viện Quý tộc Duệ Hà, sau khi tốt nghiệp, tất cả đều có thành tích xuất sắc trong các lĩnh vực khác nhau.

Cho dù là những học sinh bình dân vào học, cũng trở thành nhân tài, cũng trở thành đối tượng được thế giới bên ngoài săn đón mời đến làm việc đấy biết không?

Sao lại có thể trở thành người phụ nữ như này chứ?

Thật là không thể tin nổi!

“Tùng Tân.” Thẩm Hà đứng ngay dậy, rồi nói: “Sử lý tốt việc này.”

Thẩm Tùng Tân lập tức đứng thẳng người: “vâng, thưa Đổng sự trưởng.”

Nói xong, Thẩm Tùng Tân mặt không chút biểu cảm nào nhìn Gia Cát Du Du: “Đừng lăn lộn ở đây nữa, đến phòng khách nói chuyện đi.”

Gia Cát Du Du bị bảo vệ dùng dùi cui điện đưa đến phòng khác, chỉ có một người đưa cho cô một cốc nước rồi nhanh chóng rời đi luôn.

Thẩm Tùng Tý ngồi đối diện với Gia Cát Du Du, cậu cau mày, hỏi thẳng cô: ‘rốt cuộc bà muốn như thế nào?”

Gia Cát Du Du từ từ mở lời nói: “Đưa cho mẹ điếu thuốc.”

Thẩm Tùng Tân lấy từ dưới bàn ra bao thuốc lá và bật lửa, đưa cho Gia Cát Du Du. Gia Cát Du Du rút ra một điếu thuốc, châm lửa lên, sau đó nhét luôn bao thuốc đó vào túi áo của mình, cô thở ra những khói thuốc một cách dễ chịu, rồi mới mở lời nói: “Mẹ không như vậy, con chịu gặp mẹ sao? Bây giờ con có Thẩm Hà làm chỗ dựa rồi, tất nhiên là con không để ý đến người mẹ đẻ này của con rồi.”

“Mẹ đẻ ư?” Thẩm Tùng Tý cười nhạt một cái: “Tôi nhớ là, mười mấy năm trước, bà đã ký thỏa thuận với chị Thẩm Hà, bán đứt tôi rồi. Cái tên này, cũng là chị Thẩm Hà đặt cho tôi đấy, ngoài quan hệ máu mủ, giữa chúng ta không còn quan hệ nào nữa rồi!”

Gia Cát Du Du bị chặn cho cứng họng, nhưng cô đâu chịu dễ dàng rút lui chứ? Cô lập tức chuyển chủ đề, rồi nói: “Năm đó mẹ làm như vậy cũng là bất đắc dĩ. Dù sao thì bố đẻ con không hề chấp nhận và thừa nhận sự tồn tại của con. Mẹ cũng vì hết cách, dù sao thì lúc đó mẹ còn quá trẻ, một mình mẹ không thể nào chăm sóc được con. Bởi vì khi sinh con ra, mẹ và nhà bà ngoại hoàn toàn từ nhau, họ coi mẹ là người chết, mẹ cũng vì cuộc sống, nên đành làm như vậy.”

“Tùng Tân, mẹ thật sự là bất đắc dĩ mới từ bỏ quyền nuôi con! Mẹ cũng biết, chắc chắn là Hạ Thẩm Hà đã nói với con, năm đó mẹ đã vô tình thế nào độc ác thế nào rồi bỏ rơi con, thật ra không phải như vậy, tất cả đều do mẹ bị ép buộc. Lúc đó mẹ còn chưa lớn bằng con bây giờ, mẹ phải chăm sóc một đứa bé, thật sự là rất khó khăn rất khó khăn. Mẹ chỉ tạm thời giao con cho Hạ Thẩm Hà chăm sóc, đâu biết được cô ta lòng dạ đen tối thế, không ngờ cô ta lại dám xui con, khiến mẹ con ta xa nhau...” Gia Cát Du Du vẫn muốn tiếp tục nói xấu Thẩm Hà, lúc này Thẩm Tùng Tân đã cảm thấy quá chán rồi.

Thẩm Tùng Tân lạnh nhạt ngắt lời của cô: “Thứ nhất, chị chưa bao giờ nói xấu bà, ngược lại sau khi tôi về nước chị còn khuyên tôi đi thăm bà. Chị nói dù sao bà cũng là mẹ đẻ của tôi. Thứ hai, chị chưa bao giờ xui tôi. Thứ ba, chuyện năm đó cũng không phải chị nói cho tôi biết, mà là tôi tự đi điều tra! Tất cả chuyện năm đó, tôi đã cho chinh thám điều tra rất rõ ràng, tôi thậm chí liên lạc được với bố đẻ của mình, đến bây giờ ông vẫn không dám nhận người con trai này, nhưng ít ra ông ta cũng nói thật. Tôi thật sự không muốn thừa nhận, bà là mẹ đẻ của tôi, tôi thấy nhục nhã, khi trong người mình chảy dòng máu của bà!”

Tiếng của Gia Cát Du Du, lập tức im lại.

“Những lời nói bay bổng đó bà không cần nói nữa. Bà hãy nói thẳng mục đích của mình đi, bà đến đấy rốt cuộc định làm gì?” Thẩm Tùng Tân chán ghét nhìn Gia Cát Du Du, trong lòng cậu không dưới một lần cảm thấy đáng tiếc, tại sao trên thế giới lại có một con người vô liêm sỉ đến thế, mà con người này lại chính là mẹ của mình.

Gia Cát Du Du bị Thẩm Tùng Tân nói cho một trận, thật sự cũng không nói được ra lời biện bạch nào nữa, cô đành từ từ mở lời nói: “vậy thì thôi, nếu con không muốn nhận người mẹ này nữa, mẹ cũng nói thẳng luôn.”

Thẩm Tùng Tân kiên nhẫn gật đầu, thật sự Gia Cát Du Du muốn gì, cậu đã đoán được ra rồi. Quả thật, câu nói tiếp theo của Gia Cát Du Du chính là: ‘con nhìn mẹ bây giờ đi, sống người không ra người ma không ra ma, mẹ chịu đựng đủ rồi! Mẹ biết con có tiền, đừng phủ nhận, con làm được Tổng giám đốc của S.A, tiền lương một năm của con không thấp đâu, với lại nhất định Hạ Thẩm Hà sẽ cho tiền con. Mẹ cũng không lấy quá nhiều, đưa cho mẹ 50 tỷ, sau này mẹ sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt con nữa!”

Nghe Gia Cát Du Du mở mồm hô to như vậy, Thẩm Tùng Tân đột nhiên cười lên.

Mục đích của bà ta, mãi mãi chỉ đơn giản thô và bạo như vậy thôi!

“Năm mươi tỷ ư?” Thẩm Tùng Tân khẽ mở lời nói: “Bà cảm thấy tôi sẽ đưa cho bà năm mươi tỷ sao?”

“Không có, vậy thì ba mươi tỷ, một xu cũng không bớt được!” Gia Cát Du Du mở lời nói: “Mẹ mặc kệ, con bắt buộc phải đưa tiền cho mẹ, nếu không, mẹ tuyệt đối không tha cho con đâu! Bây giờ con mới nhận chức, bên dưới chắc chắn có rất nhiều người không phục con. Nếu con không đưa tiền cho mẹ, ngày nào mẹ cũng đến đây gây sự, đi khắp nơi rêu rao, khiến con không thể làm việc được!”Gia Cát Du Du nói với vẻ mặt rất độc ác.

Thẩm Tùng Tân vừa định mở lời từ chối, điện thoại của cậu báo có tin nhắn.

Thẩm Tùng Tân cúi đầu xuống xem, là của Thẩm Hà gửi cho cậu: “Đưa cho cô ta ba trăm triệu, đây là tiền dưỡng lão của cô ta, bảo cô ta ký tên điểm chỉ, nếu dám đến gây sự, sẽ cho cô ta vào trại ở mấy năm!”

Thẩm Tùng Tân sau khi xem xong tin nhắn, lập tức nói với Gia Cát Du Du: “Ba trăm triệu, một lần thanh toán hết tất cả tiền dưỡng lão của bà. Ký tên điểm chỉ, từ giờ trở đi không gặp mặt nữa.”

Gia Cát Du Du vừa định phản đối, cô nghĩ lại một lúc, đây là công ty S.A mà, cô nghĩ, cứ cầm tiền đã rồi tính tiếp, chờ sau khi hết tiền rồi lại đến đòi, Thẩm Tùng Tân có thể cho cô lần một thì chắc chắn cũng sẽ cho được lần hai, từ từ rồi tính tiếp!

Xem ra, quả thật Hạ Thẩm Hà đã cho tiền Thẩm Tùng Tân.

Hư, đúng là vô liêm sỉ! Dám tranh giành con trai với bà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.