Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 39



Thẩm Thất vô cùng thẳng thắn trả lời: “Đúng vậy! Chỉ cần tôi trả hết nợ cho anh, thì tôi sẽ không còn bất cứ mối quan hệ nào với anh nữa. Nhưng đương nhiên tôi vẫn phải tiếp tục tạo mẫu cho người khác, phục vụ cho người khác. Nếu Phùng Khả Hân muốn đóng băng tôi, thì nguyên cái thành phố Vinh này còn ai dám tìm tôi tạo mẫu nữa chứ?”

“Cho nên, cô cứ thật thà đứng cho người ta đánh à?” Hạ Nhật Ninh đột nhiên bị làm cho buồn cười.

Đây là chuyện mắc cười nhất mà hắn đã từng nghe qua.

Thẩm Thất lại đột nhiên gật đầu xuống.

“Thế nhưng, cô có biết làm bạn đồng hành với tổng tài của tập đoàn Hạ Thị, có ý nghĩa như thế nào không?” Hạ Nhật Ninh bỏ đôi đũa xuống, cứ nhìn Thẩm Thất như vậy.

Thẩm Thất vô cùng hoang mang: “A? Có sự khác biệt gì sao? Không phải chỉ là một... bạn đồng hành bình thường thôi sao?”

“Vậy cô có biết bạn đồng hành của ta có đặc quyền gì không?” Hạ Nhật Ninh tiếp tục hỏi.

“... Tôi không biết.” Thẩm Thất thành thật trả lời.

Hạ Nhật Ninh lúc này không nhịn cười được nữa.

Thì ra người đàn bà ngốc nghếch này không hiểu rõ được thân phận của cô ấy trong ngày hôm nay.

Thậm chí cô ấy cũng không hề lợi dụng thân phận này, đi tìm tòi cho mình một ít lợi nhuận.

Cô ấy lại không biết được, chỉ cần là bạn đồng hành của Hạ Nhật Ninh, thì cô ấy đã có được quyền lợi dấn thân vào giới thượng lưu.

Dù cho Phùng Khả Hân muốn đóng băng cô ấy, thì cũng không thể làm được!

Bởi vì, không một ai dám đóng băng người phụ nữ của vị bá chủ trên thương trường này cả.

Chỉ cần Hạ Nhật Ninh mở miệng nói một câu, đây là người của ta.

Thì dù cho những người khác có chướng mắt như thế nào đi nữa, thì cũng phải nể mặt Hạ Nhật Ninh!

Đây chính là bá chủ! Đây chính là bạo quân!

“Không phải cô lo sợ sẽ bị đóng băng sao? Yên tâm, sẽ không ai dám đóng băng cô đâu.” Hạ Nhật Ninh nói xong câu này, chính hắn cũng không nhịn được cười.

Hắn đã quá quen thuộc với những người phụ nữ luôn nịnh hót, nói lời ngon ngọt, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người trông có vẻ thông minh nhưng thật chất rất ngốc nghếch như vậy, thật khiến hắn mở mang tầm nhìn.

Thẩm Thất vẫn chưa phản xạ lại được.

“Hay là như vậy đi, dù sao thì món nợ cô thiếu tôi cũng không ít. Tôi cũng không ngại phải tuyển dụng thêm một nhà tạo mẫu nữa. Sau này cô sẽ làm nhà tạo mẫu độc quyền cho tôi, không cần phải phục vụ người khác nữa. Tiền lương một tháng của cô sẽ là 680 triệu, cô thấy sao?” Hạ Nhật Ninh ra giá ngay lập tức.

680 triệu!

Thẩm Thất bị cái giá này làm cho xây xẩm mặt mày.

Cô vẫn còn đang thiếu nợ 4.420 tỷ nếu là 680 triệu, thì hơn nửa năm đã có thể trả hết rồi!

Đúng lúc sau khi cô trả hết nợ, có thể kiếm được ít tiền, đợi kỳ hạn một năm trôi qua, sau khi ly hôn thì cô có thể dẫn theo anh trai cao chạy xa bay!

Đến khi rời khỏi thành phố Vinh, rời khỏi tỉnh Nghệ An, thì có thể sinh sống ở một nơi không ai quen biết.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thất chợt có chút lung lay.

Thẩm Thất nhìn Hạ Nhật Ninh với ánh mắt sáng trưng: “Thật ư.. thật sự sẽ trả cho tôi 680 triệu ư?”

Hạ Nhật Ninh cười như không cười nhìn vào Thẩm Thất: “Nếu cô thể hiện tốt, thì món nợ có thể được giảm bớt nữa.”

Nghe thấy món nợ có thể được giảm bớt nữa, đôi mắt của Thẩm Thất càng sáng chói hơn!

“Vậy, quyết định vậy đi!” Tuy món tiền thường ngày Thẩm Thất kiếm được cũng không ít, nhưng tất cả đều phục vụ cho các thiếu gia và tiểu thư giới thượng lưu, những sản phẩm mà cô chuẩn bị đều thuộc thương hiệu hàng đầu, nhưng cũng vì thế mức chi tiêu cũng rất to lớn.

Nếu làm nhà tạo mẫu độc quyền cho Hạ Nhật Ninh thì mức chi tiêu này có thể được lược bỏ!

Vả lại một tháng 680 triệu tiền lương thì nửa năm sẽ có thể tiết kiệm được 4 tỷ mấy, đủ để cô và anh trai bắt đầu lại từ đầu trong một thành phố lạ khác rồi!

Hễ nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp trong tương lại, Thẩm Thất liền cảm thấy dường như bữa cơm này không quá khó nhai nữa rồi.

Cô vui vẻ ăn miếng sườn mà Hạ Nhật Ninh gắp cho.

Sau khi dùng bữa xong, Thẩm Thất nhanh chóng cầm theo 680 triệu của Nhật Ninh về đến nhà, cô chăm lo cho Thẩm Lục ăn cơm trước, sau đó nhanh chóng tìm một căn nhà to hơn một chút ở xung quanh, sẵn tiện nộp luôn tiền điều trị của Thẩm Lục.

Nhìn thấy căn nhà rộng rãi như vậy, Thẩm Thất vui mừng ôm lấy Thẩm Lục nói: “Anh, sau này chúng ta giàu có, thì chúng ta có thể sinh sống trong một căn nhà to hơn tốt hơn rồi. Chúng ta sẽ không phải nhìn sắc mặt của người khác, cũng không cần phải ở nhờ nhà người khác nữa rồi.”

Thẩm Lục lặng lẽ đứng ở đó, mặc cho Thẩm Thất ôm lấy anh, dường như anh ấy cảm nhận được niềm vui của Thẩm Thất, đôi chân mày của anh cong lại và cười lên, bộ dạng đó quả thực khiến Thẩm Thất hoa cả mắt.

Thẩm Thất thò tay ra nhéo mặt Thẩm Lục, nói: “Anh trai của em bảnh bao như vậy, khiến người em gái này hổ thẹn quá.”

Thẩm Lục nghe thấy em gái khen ngợi mình, nụ cười của anh càng rực rỡ hơn nữa.

Sau khi sắp xếp hết mọi việc, Thẩm Thất dẫn theo Thẩm Lục rời khỏi phòng, từ từ đi vào trong đám đông.

Thẩm Lục căng thẳng nắm lấy tay của Thẩm Thất, tựa như một đứa trẻ sợ ma vậy.

Rõ ràng anh ấy rất bài xích người lạ.

Nhưng Tiểu Thất không thích anh ấy cứ ru rú trong nhà, vì Tiểu Thất nên anh ấy mới đồng ý miễn cưỡng tiếp xúc với bên ngoài.

Thẩm Thất kiên nhẫn cầm lấy tay Thẩm Lục, trước tiên họ đi đến những nơi ít người, đợi đến khi Thẩm Lục thích ứng được, mới đi về hướng đông người hơn.

Cơ thể của Thẩm Lục cứ bị Thẩm Thất kéo về phía trước, Thẩm Thất vừa đi vừa chỉ vào những phong cảnh ven đường giới thiệu cho Thẩm Lục: “Anh xem kìa, món đặc trưng của tiệm bánh bao này có phải rất dễ thương không? Bánh bao mà sáng nay chúng ta ăn chính là mua ở tiệm này đó. Kế bên có một tiệm hoa quả, em rất thường xuyên tới mua. Trái cam mà anh thích nhất được mua từ chổ này đó.”

Thẩm Lục cứ đi theo Thẩm Thất một cách máy móc, thật ra dù cho Thẩm Thất có nói gì đi nữa, thì anh ấy vẫn không hề nhớ được.

Khi Thẩm Thất kéo theo Thẩm Lục về nhà, Thẩm Lục liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhốt mình trong phòng cứ như con đà điểu vậy, dù cho Thẩm Thất có gọi như thế nào đi nữa, thì cũng không chịu ra ngoài.

Thẩm Thất vui vẻ cười lên.

Cô cũng biết được hôm nay anh trai đã có thể dốc hết tất cả nỗ lực theo cô ra ngoài rồi.

Cô rất có kiên nhẫn!

Thẩm Thất cũng không quá mong đợi kết quả tốt đẹp từ lần đầu tiên ra khỏi nhà của anh, cô tin rằng chỉ cần kiên trì, thì anh ấy nhất định sẽ khôi phục lại như người bình thường!

Khi Thẩm Thất rửa sạch trái cây xong đem lên cho Thẩm Lục, thì phát hiện Thẩm Lục đang ôm lấy cuốn notebook của cô không biết đang nghiên cứu điều gì.

Thẩm Thất không hề nói gì cả, chỉ đặt dĩa trái cây xuống, yên lặng ngồi xuống kế bên, thò đầu ra liền nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị trước mặt.

Đây là... đây là gì vậy?

Thẩm Thất tự cho rằng trình độ vi tính của cô cũng không tồi, dù sao thì cô cũng lấy qua bằng tin học sơ cấp lúc học đại học, những ứng dụng cơ bản cô đều có thể ứng phó được.

Nhưng khi những mớ dữ liệu trước mặt lướt qua mắt cô, thì Thẩm Thất thật sự đã không còn biết đó là gì nữa rồi.

“Anh, đây là... gì vậy?” Thẩm Thất nhìn suốt nửa buổi cũng không cách nào hiểu được, bèn mở miệng nói.

Mười ngón tay của Thẩm Lục lướt nhanh như bay, nhập vào từng dòng từng dòng chỉ thị.

Tùy theo từng dòng chỉ thị được nhập vào, đến cuối cùng một màn hình chợt hiện lên!

Cô chỉ nhìn thấy có nhiều màn hình giám sát chợt xuất hiện cùng lúc trên màn ảnh.

Thẩm Thất nhìn hoa cả mắt, bời vì những hình ảnh trong này sao có vẻ quen thuộc đến vậy...

Ủa? Đây không phải là những hình ảnh trong tòa nhà mà họ đang sống sao?

Sao anh ấy lại...

Cùng lúc ấy, phòng giám sát của tòa nhà này sắp bị nổ tung lên!

Tại sao vậy?

Bởi vì hệ thống an ninh của họ đã bị người khác thâm nhập!

Tất cả hình ảnh của họ, đều tối đen như mực.

Cái đầu hói của người quản lí an ninh đột nhiên chảy đầy mồ hôi, ông run rẩy ra lệnh: “Mau, mau đi kiểm tra đường dây! Hệ thống đã bị hacker xâm nhập rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.