Lỗ tai của Lưu Nghĩa rất thính, hình như nghe được đối phương nhắc đến ba chữ đại tiểu thư, quả nhiên chuyện không đơn giản như thế.
Nếu như Phùng Khả Hân làm sai chuyện, Phùng Mạn Luân muốn hỏi rõ, sớm đã hỏi rồi.
Chứ không phải như bây giờ không qua hỏi tiếng nào.
Thế thì, đây tuyệt đối có vấn đề.
Lưu Nghĩa cố tình ho một tiếng nói: “Tôi đi vệ sinh một chút.”
Phùng Mạn Luân đột nhiên mỉm cười, nói: “Để tôi kêu người đưa cô đi. Nhà vệ sinh ở đây, không dễ tìm.”
“Được.” Lưu Nghĩa gật đầu, cũng không nghĩ nhiều.
Quan tâm chi là ai dẫn đường! Cô ấy đều có thể hạ gục!
Lưu Nghĩa nhanh chóng rời khỏi phòng, Phùng Mạn Luân nói với Thẩm Thất: “Sao em không ăn, không có khẩu vị sao?”
“không phải thế?” Thẩm Thất trả lời: “Chỉ là cảm thấy căn nhà ở đây rất kỳ lạ, cứ có cảm giác se lạnh, khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Nhà này của anh sao?”
“Không phải. Anh cũng là khách ở đây.” Phùng Mạn Luân mỉm cười trả lời.
“A?” Thẩm Thất không hiểu mà nhìn anh ta.
“Chủ nhân biệt thự này họ Ngô.” Phùng Mạn Luân rót cho Thẩm Thất một ly trà, khi đưa qua, ngón tay rất nhanh lướt qua bề mặt.
Động tác rất nhanh, Thẩm Thất hoàn toàn không thấy.
Thẩm Thất nhận lấy ly trà, hỏi: “Thế Phùng Khả Hân đâu? Cô ấy đi đâu rồi? Em cũng không nói giúp cô ấy, chỉ là cảm thấy không phải chuyện lớn lao gì, thì đừng so đo nữa.”
“Đó là chuyện nhà anh, Tiểu Thất.” Khẩu khi Phùng Mạn Luân có phần hơi nặng.
“Xin lỗi, sư huynh, em không phải cố ý hỏi chuện nhà anh.” Thẩm Thất liền đầy ý cáo lỗi nói.
“Nếm thử xem trà này như thế nào?” Ánh mắt Phùng Mạn Luân nhấp nháy không yên, nụ cười trên khóe môi có phần miễn cưỡng.
Thẩm Thất không nghi ngờ gì, bưng lấy ly trà nhấp một ngụm.
Thấy Thẩm Thất đã uống ly trà, trong mắt Phùng Mạn Luân, hình như thở phào vậy.
Lưu Nghĩa sau khi cùng đối phương đi ra, đi qua góc cua quẹo, đưa tay lên với một cú tay, đem đối phương đánh ngất trên mặt đất.
Lưu Nghĩa dìu lấy đối phương, đem đối phương đặt trong góc khuất của phòng tạp hóa, cửa phòng vừa đóng, trực tiếp từ cửa sổ linh hoạt trở người nhảy xuống.
Biệt thự này có độ cao ba tầng rưỡi, Lưu Nghĩa linh hoạt mượn lực từ mấy chướng ngại vật ngăn cách, nhẹ nhàng tiếp đất.
Vừa rồi khi lên trên lầu, Lưu Nghĩa với ánh nhìn từ đuôi mắt rõ ràng thấy Phùng Khả Hân bị đem đến lầu một một phòng nào đó.
Cô ấy bây giờ cũng nên ở lầu một.
Lưu Nghĩa linh hoạt mà tránh qua bảo vệ và chó săn, lấy điện thoại ra, mở ra camera, dùng đầu camera thay cho mắt mình, từng phòng một mà kiếm.
Chính lúc này, tin nhắn từ Văn Nhất Phi gửi tới: “Nơi mà em đang ở là địa bàn của Phùng Mạn Luân, các em đang ở đâu? Mau trở về!”
Lưu Nghĩa nhanh chóng trả lời tin nhắn: “Sao thế? Đây thật sự là địa bàn của Phùng Mạn Luân. Vừa rồi chúng tôi vừa gặp cậu ấy!”
“Không tốt! Phùng Mạn Luân muốn ra tay với mấy em!” Văn Nhất Phi liền gửi lại tin nhắn: “Hôm qua Hạ Nhật Ninh vừa cướp ngang một vụ làm ăn lớn cửa Phùng Mạn Luân, chỉ sợ Phùng Mạn Luân muốn trả thù Hạ Nhật Ninh! Tiểu Thất có nguy hiểm! Em nhanh đưa Tiểu Thất rời khỏi, anh và Nhật Ninh liền tới ngay!”
Lưu Nghĩa cảm thấy lạnh cả sống lưng: “Cậu nói cho rõ một chút! Phùng Mạn Luân sẽ làm gì?”
“Anh cũng không chắc! Dù gì giờ Phùng Mạn Luân đã gần đến mức điên cuồng cực hạn!” Văn Nhất Phi cũng không dám gọi điện cho Lưu Nghĩa, chỉ có thể nhắn tin: “Đôi lời anh khó giải thích rõ, nói chung em mau trở về!”
Lưu Nghĩa vừa muốn nói gì, nhưng đã có người phát hiện cô ấy.
“Không còn kịp nữa.” Lưu Nghĩa gõ xong bốn chữ, đem điện thoại vứt ra, quay người bỏ chạy như điên.
Lưu Nghĩa chạy như điên ở phía trước, sau lưng là cả một bầy chó săn.
May là trạng thái cơ thể Lưu Nghĩa tốt, thân thủ linh hoạt, nếu người bình thường thì sớm bị một lũ chó săn phân thay rồi.
Lưu Nghĩa bật người nhảy lên, hai tay liền nằm cahjm vách tường, một cú lật người, yên ổn lên trên tường, sau đó trên vách tường chạy như điên, khiến cho lũ chó ở dưới cứ sủa không ngừng.
Chính vào lúc này, Lưu Nghĩa cúi đầu, nhìn thấy trong cửa sổ của một căn phòng nằm ở góc khuất, không kéo rèm cửa.
Phùng Khả Hân hình như thần chí không tỉnh táo mà nằm dưới người một người đàn ông, bị động mà chịu đựng.
“Chết tiệt!” Lưu Nghĩa hoàn toàn không dám tin vào mắt mình.
Phùng Khả Hân tuy nhiên bị bắt lại để cho một tên đàn ông lớn tuổi ngủ?
Cô ấy là đại tiểu thư Phùng gia đấy!
Phùng Mạn Luân tuy nhiên giương mắt ra mà đem em gái mình đưa cho một người đàn ông lớn tuổi xấu xa như thế?
Lưu Nghĩa tuy rằng bản thân không thích Phùng Khả Hân, nhưng cô ấy vẫn đầy chính nghĩa!
Nếu như Phùng Khả Hân cam tâm tình nguyện ngủ với tên đàn ông lớn tuổi này, thì cô ấy không gì để nói.
Nhưng bây giờ rõ ràng Phùng Khả Hân không bình thường.
Liên tưởng đến khi ở bên ngoài biệt thự, hành động vùng vẫy không bình thường của Phùng Khả Hân, rõ ràng là không đồng ý!
Lưu Nghĩa không nói lời nào, hai tay leo lấy vách tường, môt cú nhảy xa, liên tiếp vượt qua mấy chướng ngại vật, trực tiếp xông tới cửa sổ.
Quay nắm đắm vào cửa thủy tinh, một cú đá xoáy liền quét sạch đống thủ tinh vỡ trên đất.
Tung người nhảy lên xông vào trong.
Người đàn ông lớn tuổi đó đang trên người Phùng Khả Hân cố gắng cày cấy, không để ý bị Lưu Nghĩa cắt ngang, ây dô một tiếng, liền bắn ra.
“Cậu, cậu là ai?” người đàn ông lớn tuổi nhìn lại, một cậu trai trẻ đẹp gấp mấy trăm lần ông ấy từ ngoài cửa sổ xông vào, liền tức điên người nói: “Cậu biết tôi là ai không? Cậu dám.”
Lời ông ấy nói chưa xong, Lưu Nghĩa đã không có nhẫn nại nghe tiếp, trực tiếp cho ông ta một đắm, hạ gục triệt để.
Đem tên đàn ônglớn tuổi đó vứt sang một bên, Lưu Nghĩa cúi đầu nhìn, liền đỏ mặt.
Đừng thấy cô ấy đánh nhau rất dũng mãnh, nhưng cảnh này, vẫn là đầu tiên thấy.
Lưu Nghĩa lấy chăn đắp lên người tên đàn ông lớn tuổi kia, nắm lấy tay Phùng Khả Hân, trực tiếp phập phập phập mấy cái tát vào mặt cô ấy.
Bị Lưu Nghĩa tát như thế Phùng Khả Hân cuối cùng cũng tỉnh người.
Phùng Khả Hân vừa mở mắt liền thấy Lưu Nghĩa.
Cô ấy vừa muốn mở miệng, đuôi mắt vừa nhìn lấy cơ thể mình, liền kêu thét lên!
Lưu Nghĩa nhanh tay lẹ mắt bịt lấy miệng cô ấy, nhỏ giọng nói: “Cô điên sao! Anh của cô vẫn còn ở trên!”
Phùng Khả Hân cắn chặt lấy môi, dùng sức gật đầu.
Lưu Nghĩa giờ mới buông tay, Phùng Khả Hân nhìn thấy trên giường rối bời và dấu vết trên người, mặt liền trở nên xám xịt tuyệt vọng.
“Đây là chuyện như thế nào?” Lưu Nghĩa hỏi.
Phùng Khả Hân cả người ngẩn ngơ, thẩn thờ mất hồn không nói ra chữ nào.
“Bỏ đi, tôi không có thời gian lo cho cô, cô tự lo liệu đấy!” Lưu Nghĩa nói dứt câu, từ cửa sổ chui ra ngoài.
Cô ấy phải đi cứu Tiểu Thất!
Bên kia, sau khi Lưu Nghĩa rời khỏi phòng, Thẩm Thất cứ thế mà uống lấy lu trà mà Phùng Mạn Luân đưa cho.
Lúc này, ngoầi kia ồn ào, đúng lúc chó săn đuổi theo Lưu Nghĩa, Thẩm Thất không kiềm được đứng dậy: “Ngoài kia sao thế?”
“Không sao. Bên ngoài có người canh giữ.” Ánh mắt Phùng Mạn Luân nhấp nháy nhìn Thẩm Thất: “Tiểu Thất, em mệt không? Có muốn ở chỗ anh nghỉ ngơi một lúc?”
Thẩm Thất chỉ cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, trước mặt dần trở nên mơ hồ: “Sư huynh, em làm sao thế này?”
“Không sao, em chỉ là quá mệt, cần nghỉ ngơi một lúc. Chỗ anh có giường, anh dìu em qua nghỉ ngơi một lát.” Ánh mắt Phùng Mạn Luân nhìn lấy dung mạo tinh tế của Thẩm Thất, tim đập nhanh chóng.
Thẩm Thất cuối cùng cũng nằm trong vòng tay của mình!
Mình đã ngày ngóng đêm mong bấy lâu nay, cuối cùng cũng đợi được ngày này!
“Không không phải thế.” Thẩm Thất vùng vẫy nói ra ba chữ đó, cả người liền ngất đi ngay trong vòng tay của Phùng Mạn Luân.
Phùng Mạn Luân ôm lấy Thẩm Thất đứng dậy, quay người vào trong phòng ngủ, đặt cô ấy nằm trên chiếc giường lớn.
Phùng Mạn Luân ngồi bên cạnh, đưa tay lên vuốt má Thẩm Thất: “Tiểu Thất, em cuối cùng cũng sắp thuộc về anh rồi! Anh đã đợi lâu như thế, anh đợi đến tim sắp đau rồi. Hạ Nhật Ninh có gì tốt? Em tại sao lại lần nữa yêu cậu ta? Tại sao? Anh chỗ nào không tốt? Bốn năm nay, người sớm tối bên em là anh! Người sớm tối dỗ em vui cười là anh! Em tại sao không thể nhìn lấy anh chứ? Em tại sao không thể vì anh mà dừng lại bước chân chứ?”
Hơi thở Thẩm Thất phát ra đều đều.
Dưới tác dụng của thuốc, cô ấy ngủ rất say rất say
Cô ấy hoàn toàn không biết thế giới ngoài kia đã xảy ra chuyện gì, cô ấy đắm chìm trong thế giới của mình.
“Có anh thích em, không tốt sao?” ngón tay Phùng Mạn Luân phất qua chân mày, sóng mũi và cánh môi cô ấy, lưu luyến mà đi thành vòng, sau đó trượt xuống cúc áo của Thẩm Thất.
“Những gì Hạ Nhật Ninh có thể cho em, anh cũng có thể cho em. Hạ Nhật Ninh không thể cho em, anh cũng có thể cho em. Cả đời Phùng Mạn Luân anh đây chưa quan tâm qua một ai, cả người nhà anh anh cũng không quan tâm. Anh tưởng rằng, anh trên thế giới này, mãi mãi không bao giờ xuất hiện người anh quan tâm. Nhưng anh sơ ý quá, anh không ngờ rằng, anh lại thua trong tay em. Anh thật sự muốn móc tim em ra xem, trong đó rốt cuộc có anh hay không.” Phùng Mạn Luân cúi đầu nhìn chằm chằm Thẩm Thất, trong ánh mắt chứa đầy khát vọng và tình ý.
“Anh ngay cả bố mẹ ruột còn có thể khống chế, cả chính em gái ruột cũng đều có thể bán. Anh không có linh hồn, nhưng, anh lại không nỡ tổn hại em dù chỉ là một chút.” Phùng Mạn Luân cúi đầu, nhẹ nhàng bưng lấy mặt Thẩm Thất, trên môi Thẩm Thất đặt nhẹ nụ hôn.
Nụ hôn này, rất chân thành, rất nghiêm túc, cẩn thận thận trọng.
“Tiểu Thất, đưa em cho anh nhé!” Phùng Mạn Luân nhỏ giọng nói: “Anh sẽ trân trọng, thương yêu em cả đời cả kiếp! Anh sẽ xem Thẩm Duệ và Thẩm Hà như con trai con gái của mình mà đối xử! Nếu như em không muốn có con, thì chúng ta không sinh. Nếu em muốn sinh con, muốn mấy đứa thì sinh mấy đứa. Anh sẽ đem tất cả những gì anh có cho em. Được không?”
Ngón tay Phùng Mạn Luân run rẩy, từ từ tháo cúc áo của Thẩm Thất.
Mỗi tháo một chiếc, trong mắt Phùng Mạn Luân càng thêm phần điên dại.
Ngón tay của anh ta đều đang khẽ run, đang khát vọng, đang áp chế, đang chấn động.
Anh ta như đang bê một món vật bằng sứ trân quý, sợ một khi quá mạnh tay sẽ làm tổn thương đến bửu bối yêu quý.
Cúc áo mở ra được hai chiếc, lộ ra vòng cổ mảnh mai mịn màng, trên xương vai xanh dấu bớt đỏ như máu, rất bắt mắt.
Phùng Mạn Luân rất chân thành mà hôn lên dấu bớt đó, mùi hương chỉ thuộc về Thẩm Thất, liền khiến anh ta mê mẩn.
Phùng Mạn Luân liền thả màn che ra, mở làn tóc dài của Thẩm Thất ra, đem cả mái tóc đen trải đầy trên gối, ánh mắt điên cuồng dường như muốn đem anh ta đốt thành tro.
“Tiểu Thất, đem tất cả của em cho anh nhé.” Phùng Mạn Luân run rẩy mở ra chiếc cúc áo đầu tiên trên áo anh ta.