Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 503



“Vị giáo sư đại học này nói rằng bà ấy không giữ thứ mà chú anh muốn, vì thế hai bên cứ giằng co mãi, bây giờ thì dừng lại rồi. Nhưng mà các em yên tâm, chú của anh cũng không làm gì bà ấy đâu, chỉ cấm bà ấy rời đi mà thôi. Chú anh không hề dày vò hay đay nghiến bà ấy đâu” Mạc đại ca tiếp tục nói: “Nhưng mà, đây là thứ vô cùng quan trọng với Mạc gia. Nếu như đối phương không trả lại đồ cho Mạc gia thì e rằng nó sẽ không còn là vấn đề mà tiền có thể giải quyết được.”

Thẩm Thất hít một ngụm khí lạnh.

Sự việc ngày càng khó giải quyết.

Hạ Nhật Ninh cau mày, đôi mắt phượng của hắn chùng xuống, ánh mắt dường như mang theo vẻ không hài lòng.

Thẩm Thất nói: “Xin lỗi anh, Mạc đại ca. Cô của em không cố ý đâu. Em đến gặp cô để nói chuyện rõ ràng với cô được không?”

“Được chứ.” Mạc đại ca gật đầu: “Anh đã liên lạc với chú anh rồi, bây giờ anh sẽ đưa bọn em đến đó. Dù sao nếu chuyện nãy cứ giằng co mãi, cũng không phải việc tốt đẹp gì với tất cả chúng ta.”

Thẩm Thất gật đầu.

“Chúng ta đi thôi.” Hạ Nhật Ninh nói: “Đi sớm về sớm.”

Quãng đường từ trên núi đến Mạc gia cũng khá xa.

Vậy nên mọi người đều lên xe, bơm đầy xăng rồi chạy về phía Mạc gia.

Trên một con đường khác, Sùng Minh và Thẩm Lục cũng đang trên xe đi về phía vùng đất của Mạc gia.

Liên tục có người báo cáo tình hình trước mắt cho Sùng Minh qua điện thoại.

Lúc nghe thấy Hạ Nhật Ninh mang theo cả Thẩm Thất đến thì hắn bỗng nhiên bật cười khó hiểu.

Hắn đã đoán trước được Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất sẽ đến đây.

Mục đích hắn đưa Thẩm Thất đến không phải là vì để giúp Ella mà là đã đến lúc mọi người nên gặp nhau một lần rồi.

Nhìn thấy Sùng Minh cười, quân cờ trong tay Thẩm Lục hạ xuống, hắn nói: “Đến lượt anh đi rồi.”

“Không chơi nữa, lần nào chơi cũng thua thì còn gì thú vị chứ?” Sùng Minh ném quân cờ trên tay lên bàn cờ, hắn ta giận dỗi nói: “Khả năng ghi nhớ của cậu đúng là quá đáng sợ!”

Thẩm Lục cũng đặt quân cờ trong tay mình xuống bàn cờ, hắn nhìn sắc trời bên ngoài rồi nói: “Hy vọng là mọi việc sẽ không quá tệ.”

“Sẽ không đâu.” Sùng Minh vừa cười vừa nói: “Thông báo cho cậu một tin tốt. Ừm, chắc là một tin tốt.”

Thẩm Lục nhíu mày nhìn Sùng Minh.

Trên gương mặt anh tuấn hiện lên sự khó hiểu.

Sùng Minh nhìn Thẩm Lục một cách bình tĩnh, hắn không nhịn nổi mà giơ tay chạm lên gò má Thẩm Lục rồi lẩm bẩm: “Không cần phải dùng ánh mắt như thế để nhìn tôi, tôi sợ rằng tôi sẽ không nhịn được mà muốn cậu ngay bây giờ mất!”

Thẩm Lúc đưa tay hất bàn tay Sùng Minh ra, sắc mặt bỗng nhiên u ám: “Còn chưa đùa xong à? Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi hả? Tôi là trai thẳng!”

Sùng Minh thu tay về, hắn cười một tiếng xấu xa, sau đó lại lắc đầu cười một cách bất đắc dĩ: “Thẩm Lục à, cậu có tin không, rồi sẽ có một ngày tôi phát điên vì gương mặt này của cậu. Nếu như một ngày nào đó tôi chết thì cũng chỉ chết vì cậu mà thôi.”

Thẩm Thất dời tầm mắt, hắn không nhìn Sùng Minh nữa.

Không phải hắn nghi ngờ sự thật lòng trong câu nói của Sùng Minh mà là hắn cảm thấy không thể chấp nhận nổi.

Dĩ nhiên hắn biết sức sát thương của gương mặt mình lớn cỡ nào.

Sùng Minh tỏ vẻ tiếc nuối: “Được rồi. Cậu đẹp cậu có quyền. Ai bảo tôi thích cậu cơ chứ? Vì thế nên tôi mới cho phép cậu làm càn trước mặt tôi.”

“Tin tức mà anh định nói ban nãy là gì?” Thẩm Lục không quan tâm đến những lời Sùng Minh nói, hắn hỏi: “Là chuyện liên quan đến cô tôi à?”

“Đúng thế.” Sùng Minh gật đầu nói: “Cô cậu lấy mất đồ của người ta, sống chết không chịu trả, đây cũng là một chuyện đau đầu. Nhưng mà, Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất đã đến rồi. Có cậu ta ra tay, mọi chuyện chắc sẽ không quá khó khăn đâu.”

“Cái gì? Bọn họ cũng đến đây à?” Thẩm Lục kinh ngạc kêu lên.

“Đương nhiên rồi! Cậu cho rằng mạng lưới tình bảo của Hạ Nhật Ninh chỉ dùng để trưng bày cho đẹp thôi à? Nếu như không phải mạng lưới tình báo của cậu ta quá rộng lớn thì sao tôi lại bị thương được chứ?” Sùng Minh cười tự giễu: “Cả thế giới này chỉ có cậu ta mới lần ra được tung tích của tôi thôi, vì vậy, cậu ta đúng là khắc tinh của tôi mà.”

Thẩm Lục chỉ cười chứ không nói gì.

“À, nhưng mà không sao rồi. Nói không chừng chúng ta lại thực sự trở thành người một nhà ấy chứ.” Sùng Minh nhìn Thẩm Lục một cách thâm thúy: “Sau này không cần phải lo bị cậu ta truy sát nữa rồi.”

Thẩm Lục giả vờ như không hiểu gì, hắn nói: “Bọn họ đi đến đâu rồi?”

“Tốc độ của bọn họ còn nhanh hơn chúng ta, bọn họ đang tiến về phía lãnh thổ của Mạc gia. Chắc chúng ta còn phải mất nửa ngày nữa mới có thể đến đó.” Sùng Minh nói: “Nhưng mà, trong vòng nửa ngày nữa, e rằng bọn họ không giải quyết xong được. Vậy nên xem như chúng ta cũng không phí công đến đó một chuyến.”

Thẩm Lục gật đầu: “Cảm ơn anh.”

Sùng Minh dùng ánh mắt như cười như không nhì Thẩm Lục một cách xấu xa: “Cậu nhất định phải cảm ơn tôi à? Cậu biết mà, tôi chỉ cần một cách cảm ơn duy nhất.”

Thẩm Lục liếc mắt nhìn Sùng Minh, sau đó hắn yên lặng xoay người nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.

Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh nhanh chóng đặt chân đến địa bàn của Mạc gia.

Con cháu của Mạc gia thực sự rất đông, bọn họ đều sống trong cùng một thị trấn.

Người của cả thị trấn đó đều mang họ Mạc.

Chẳng trách bọn họ lại bắt giữ cô El, bởi vì El đã đối đầu với toàn bộ người nhà họ Mạc!

Bọn họ vừa vào đến thị trấn, lập tức có người đến nghênh đón: “Các vị đều là những người bạn đến đây để giải quyết rắc rối à?”

Hạ Nhật Ninh gật đầu trả lời: “Đúng thế, tôi là Hạ Nhật Ninh.”

Đối phương vừa nghe thấy ba chữ Hạ Nhật Ninh liền trở nên cung kính hơn nhiều: “Thì ra là tổng giám đốc Hạ. Mời cậu đi bên này. trưởng tộc đang chờ các vị ở bên trong.”

Mọi người xuống xe rồi chậm rãi đi theo hướng người kia chỉ.

Hạ Nhật Ninh nắm lấy tay Thẩm Thất bước đi trên con đường lát đá xanh cổ kính, hắn cảm thấy rất bình yên.

Lưu Nghĩa đi ở sát phía sau cạnh bên Thẩm Thất, cô vẫn duy trì một khoảng cách an toàn với Văn Nhất Phi.

Phạm Thành và Phạm Ly đi phía bên còn lại của Hạ Nhật Ninh, hai người họ đi song song với Văn Nhất Phi.

Ba người hào hứng thưởng thức phong cảnh ở đây.

Dọc đường đi có một số cửa hàng buôn bán những mặt hàng thiết yếu cho cuộc sống hàng ngày.

Mạc đại ca giới thiệu: “Cổ trấn là một địa điểm du lịch ở vùng này. Nó cũng chính là trụ cột kinh tế ở đây. Vậy nên Mạc Gia trấn có địa vị rất cao ở chỗ này.”

Hạ Nhật Ninh gật đầu.

Xem ra người dân trong Mạc Gia trấn không phải là những người thiếu tiền!

Chỉ dùng tiều để giải quyết quả thực không phải cách hay.

Bọn họ nhanh chóng đến được ủy ban nhân dân của thị trấn.

Bên cạnh ủy ban của thị trấn có một tòa nhà nhỏ, người dân đã tập hợp ở đấy rất đông.

Biểu cảm trên gương mặt mỗi người đều cứng lại, trông bọn họ rất nghiêm túc.

Thẩm Thất đoán bọn họ tập hợp ở đây là vì chuyện áo tơ vàng, vì vậy nên cô không dám nói lời nào, chỉ có thể nắm chặt lấy ngón tay của Hạ Nhật Ninh để tìm kiếm sự an ủi.

Hạ Nhật Ninh đoán được tâm tư của Thẩm Thất, lập tức phản ứng lại nắm chật lấy bàn tay cô để cô cảm thấy thoải mái và yên tâm hơn.

Cảm nhận được sự an toàn được truyền đến từ đầu ngón tay của Hạ Nhật Ninh, trái tim Thẩm Thất mới ổn định hơn một chút.

Nhìn thấy Mạc đại ca, những người kia đều đi đến chào hỏi hắn: “Lão tiểu, cậu về rồi đấy à? Những người này đến đây để giải quyết tranh chấp phải không?”

Địa vị của Mạc đại ca ở Mạc Gia trấn không hề thấp, tộc trưởng là chú ruột của hắn, cũng có thể nói rằng, hắn chính là tộc trưởng đời sau.

Mặc dù tuổi tác của hắn cũng chưa lớn lắm, chỉ mới bốn mươi tuổi thôi. Nhưng hắn lại đứng ngang hàng với các cụ già tám mươi, thậm chí địa vị của hắn còn cao hơn những người đó.

Lẽ ra, những người này phải xưng hô với Mạc đại ca theo vai vế.

Nhưng Mạc đại ca đã rời khỏi đây từ bé, vậy nên cũng không được tính là một người của Mạc Gia trấn chính gốc.

Vì vậy, mọi người thường gọi hắn là “lão tiểu” để thay thế cho tên và vai vế của hắn.

Mạc đại ca gật đầu nói: “Vị này là cháu gái của nữ giáo sư đó, đồng thời cũng là nhị thiếu phu nhân của Hạ gia.”

Hạ gia là một gia tộc mà ai ai cũng biết.

Mấy cụ già nghe thấy Thẩm Thất là nhị thiếu phu nhân của Hạ gia thì vội vàng thu ánh mắt khinh thường lại, sau đó chào hỏi cô một cách khách sáo.

“Vị này là tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Hạ Thị, Hạ Nhật Ninh.” Mạc đại ca giới thiệu Hạ Nhật Ninh sau đó lại nói tiếp: “Những người còn lại đều là bạn của họ, cũng đều là những anh tài giàu có hiển hách một phương.”

Vậy nên thái độ của đám người kia càng trở nên khách sáo.

Hạ Nhật Ninh lười biếng nói: “Chúng tôi đến đây để giải quyết vấn đề. Dù sao, chúng tôi cũng hy vọng mọi người sẽ cùng hòa hợp.”

“Vâng, mời các vị, trưởng tộc đã đợi các vị ở bên trong từ lâu lắm rồi.” Đám người kia lập tức nói.

Mạc đại ca đưa mấy người bọn họ tiếp tục đi lên lầu, sau đó rẽ sang một bên rồi đi vào căn phòng phía bên tay phải.

Mạc đại ca gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói mạnh mẽ của đàn ông: “Vào đi.”

Cửa phòng được mở ra, vửa ngẩng đầu, Thẩm Thất liền nhìn thấy một ông già vừa gầy vừa bé, lại còn để một chòm râu dê dài đang lật xem một quyển sách ở trước kệ sách.

Vệ sĩ và trợ lý đều ở bên ngoài.

Chỉ có Hạ Nhật Ninh, Thẩm Thất, Văn Nhất Phi, Lưu Nghĩa, Phạm Thành và Phạm Ly cùng vào trong với Mạc đại ca.

Sau khi Mạc đại ca giới thiệu xong lần nữa thì mới nói: “Chú à, bọn họ thật lòng muốn giải quyết vấn đề. Chú xem có thể để cho họ gặp vị giáo sư kia trước không?”

Tộc trưởng Mạc nhìn Thẩm Thất, ông ta nhìn một lúc rồi mới nói: “Cô gái này nhìn rất hiền lành.”

Thẩm Thất hơi xấu hổ, cô mỉm cười: “Cảm ơn ngài.”

“Ngồi đi.” Tộc trưởng Mạc đặt quyển sách trong tay lên trên giá, sau đó ông ngồi xuống một bên chiếc ghế bằng trúc rồi nói: “Các cô cậu nói các cô cậu mang thành ý đến. Vậy thì các cô cậu có biết vì sao tôi lại giữ bà giáo sư kia lại không?”

Thẩm Thất lắc đầu.

Tộc trưởng Mạc thở dài một tiếng: “Vậy các cô cậu có biết nguồn gốc của chiếc áo tơ vàng này không?”

Thẩm Thất gật đầu: “Bọn cháu biết một chút ạ.”

“Cũng không thể trách vì sao bà giáo sư kia lại không chịu trả được, bất cứ ai nhìn thấy thứ này cũng đều động lòng.” Tộc trưởng Mạc khẽ mỉm cười: “Các cô cậu có biết chiếc áo tơ vàng này có tác dụng gì không?”

Hình như tộc trưởng Mạc rất thích Thẩm Thất, ông không nhìn bất kì ai khác mà chỉ nhìn Thẩm Thất.

Bị tộc trưởng Mạc nhìn chằm chằm nên Thẩm Thất chỉ có thể ngoan ngoãn trả lởi: “Nghe nói Dương Ngọc Hoàn đã từng mặc chiếc áo này, tác dụng của nó có lẽ là duy trì nhan sắc và sức khỏe đúng không ạ?”

Tộc trưởng Mạc gật đầu: “Đúng thế. Chiếc áo tơ vàng thật sự có công dụng này, nhưng đó chỉ là một trong số những công dụng của nó thôi. Chắc cô biết rằng, lúc chết đi, Dương Ngọc Hoàn đã ba mươi tám tuổi rồi, với điều kiện ở thời đó, ba mươi tám tuổi là có thể làm bà nội được rồi. Vậy mà Dương Ngọc Hoàn vẫn xinh đẹp tuyệt trần giống như một thiếu nữ mới lớn, cô có biết vì sao lại vậy không?”

Thẩm Thất mơ màng lắc đầu.

“Chính là vì hiệu quả của chiếc áo tơ vàng này. Thời gian của người mặc chiếc áo này dường như bị khóa lại, họ sẽ không già đi.” Tộc trưởng Mạc nói tiếp: “Năm đó, quân Nguyên xâm lược nước ta, bọn chúng đã chỉ rõ rằng chúng muốn có được chiếc áo tơ vàng này. Tổ tiên của Mạc gia chúng tôi không chịu cho nên mới chôn nó theo họ. Nếu không, chỉ một bộ trang phục được dệt từ tơ vàng bình thường, sao có thể khiến nhiều người đổi xô tranh cướp như thế chứ? Tuổi tác của bà giáo sư kia cũng khá lớn rồi, bà ta muốn giữ lại tuổi xuân thì cũng có thể hiểu được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.