Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 507



Thẩm Thất lại trợn tròn mắt: "Cái gì? Như vậy cũng được á? Anh ta không sợ các du khách sẽ quấy rầy giấc ngủ của tổ tiên sao?".

"Ngốc ạ! Tất nhiên phải cách ra ra rồi!". Hạ Nhật Ninh nói: "Hơn nữa chỗ mộ phần ở địa thế dốc đứng, mộ địa thì chỉ là làm cho có. Nói trắng ra, vẫn phải thêm yếu tố núi non và phong cảnh vào".

Thẩm Thất không đồng ý: "Việc này để anh ta đi phản ánh với lãnh đạo thành phố là được mà! Sao phải phí sức như vậy?".

"Em nghĩ là đám lãnh đạo cấp cao đó sẽ nghe lời một trưởng trấn, tùy tiện sử dụng công quỹ, tu sửa một dự án có lẽ sẽ không kiếm được tiền sao?". Hạ Nhật Ninh cười: "Trừ phi người Mạc gia trấn có thể kéo đủ vốn trước, thì bên trên mới xem xét cho. Hơn nữa chỉ là xem xét, còn đồng ý hay không thì khó nói".

Thẩm Thất nháy mắt liền tỉnh ngộ: "Em hiểu rồi! Mạc tộc trưởng vừa muốn tiền của nhà họ Hạ, vừa muốn thế lực nhà họ Hạ! Thật gian trá!".

"Cuối cùng em cũng hiểu ra rồi". Hạ Nhật Ninh cười khẽ: "Anh ở lại chính là vì muốn qua lại với đám quan chức kia. Chuyện này chỉ có anh ra mặt mới có hiệu quả".

"Em hiểu rồi". Thẩm Thất gật đầu: "Cáo mượn oai hùm chứ gì".

Hạ Nhật Ninh cười đáp: "Cũng có thể nói như vậy. Nếu anh không đích thân ra mặt, rất có thể đối phương sẽ qua loa có lệ".

Thẩm Thất cố ý ghé sát vào Hạ Nhật Ninh, tinh nghịch nói: "Em cũng mượn anh giương oai tác quái một lần ha?".

Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh nhướng lên, tràn ngập ý cười: "Cũng được thôi! Vậy em định tác quái thế nào đây?".

Thẩm Thất cố ý đi vòng quanh Hạ Nhật Ninh một vòng, rồi đột nhiên nhảy lên lưng hắn: "Thế này đi?".

Hạ Nhật Ninh bật cười to, ôm chặt chân Thẩm Thất, dùng sức đẩy lên trên, Thẩm Thất sợ đến mức kêu oai oái, lập tức ôm chặt cổ Hạ Nhật Ninh, chết sống không chịu buông tay.

"Ôm chặt vào, chúng ta bay đây!". Hạ Nhật Ninh bất ngờ cõng Thẩm Thất chạy đi, làm Thẩm Thất càng sợ không dám nới lỏng tay.

Hạ Nhật Ninh đang cười, Thẩm Thất đang nghịch ngợm.

Hạnh phúc có lẽ chỉ cần như vậy thôi nhỉ?

Tiểu Hạ tách hạt dưa, đi theo sau, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, nói với vệ sĩ Giáp: "Ê này, anh đã yêu bao giờ chưa? Nhìn dáng vẻ ngọt ngào của tổng giám đốc và phu nhân, có nghĩ đến chuyện yêu đương không?".

Vệ sĩ Giáp lặng lẽ đáp: "Con trai tôi năm nay ba tuổi rồi".

Tiểu Hạ lúng túng nhìn hắn: "Coi như tôi chưa nói gì".

Sau đó Tiểu Hạ quay sang hỏi vệ sĩ Ất: "Còn anh? Anh thấy ngưỡng mộ không?".

Vệ sĩ Ất lặng lẽ nhìn Tiểu Hạ: "Tôi sinh đôi rồi".

Tiểu Hạ không thể tiếp tục tách hạt dưa nữa, quay sang hung dữ trợn mắt nhìn vệ sĩ Bính và vệ sĩ Đinh: "Đừng nói với tôi là hai anh cũng con cái đầy đàn rồi nhé!".

Vệ sĩ Bính nghiêm túc trả lời: "Quả thực không có"

Lúc này Tiểu Hạ mới hài lòng, tiếp tục cắn hạt dưa.

"Nhưng mà, tôi với bạn gái yêu nhau mười năm rồi, trước mắt đang chuẩn bị cho lễ cưới". Vệ sĩ Bính bồi thêm một cú.

Thế là, hạt dưa của Tiểu Hạ, không thể cắn tiếp được nữa!

Thực sự chỉ muốn lật bàn á!

Bốn trợn lý cấp cao như chúng tôi còn chưa mảnh tình vắt vai mà?

Anh anh anh anh các anh dám đi trước mặt chúng tôi sao?

Không công bằng!

"Thôi được rồi, tự nhiên tôi thấy đói quá, các anh tiếp tục theo sát, tôi đi kiếm gì đó ăn đã". Tiểu Hạ vừa dứt lời liền quay người đi luôn, trở lại bên cạnh Tiểu Xuân bắt đầu khóc lóc ỉ ôi: "Tiểu Xuân à! Bọn họ đều có đối tượng cả rồi, vì sao chúng ta vẫn còn cô đơn? Chúng ta không xấu! Cũng không nghèo! Vì sao không ai muốn vậy?".

Tiểu Xuân lạnh nhạt liếc nhìn Tiểu Hạ, chỉ vào vị đầu bếp bản địa đang ra sức thái rau ở cửa phòng bếp, đó là một nữ đầu bếp hơn 40 tuổi nặng chừng 100 kg.

Tiểu Xuân hỏi: "Như vậy cậu có muốn không?".

Hạt dưa trong tay Tiểu Hạ rơi đầy đất: "Năm nay tôi mới hai tám! Bà ấy đáng tuổi mẹ tôi rồi!".

Tiểu Xuân xòe tay: "Vậy chẳng phải xong rồi sao? Không phải không ai muốn chúng ta, chỉ là chưa tìm được người phù hợp thôi".

Tiểu Hạ nửa tin nửa ngờ nhìn hắn: "Thật vậy chăng?".

"Chắc chắn là vậy! Được rồi, tôi phải đi dọn phòng cho tổng giám đốc và phu nhân. Anh đi theo họ đi". Tiểu Xuân bỏ lại mấy lời này, rồi xách hòm đi vào phòng.

Tiểu Hạ đứng nguyên tại chỗ, ngẩng lên nhìn trời, âm thầm cổ vũ chính mình: "Đúng đúng đúng, nhất định là như vậy!".

Đúng lúc này, một chiếc xe đột nhiên dừng lại trước cửa.

Tiểu Hạ lập tức nhìn sang.

Cửa xe mở ra, Sùng Minh và Thẩm Lục bước xuống.

Tiểu Hạ lập tức kêu lên: "Thẩm tiên sinh? Sao anh lại tới đây?".

Thẩm Lục vừa trông thấy Tiểu Hạ, liền mỉm cười nói: "Các cậu đến cả rồi à? Tiểu Thất đâu?".

"Phu nhân và tổng giám đốc đang yêu đương ở đằng kia". Tiểu Hạo cao giọng đáp.

Khi hắn nhìn thấy Sùng Minh, khuôn mặt có hơi cứng lại.

Năm đó hắn từng truy sát Sùng Minh đó!

Giờ cứ gặp lại nhau như vậy, ha ha ha ha, lúng túng quá.

Sùng Minh híp mắt nhìn Tiểu Hạ, mỉm cười đầy mờ ám: "Mấy năm không gặp, anh bạn vẫn đáng yêu như vậy".

Đáng yêu cái con mẹ ông!

Tiểu Hạ nói thầm trong lòng.

Nhưng Tiểu Hạ không thể không rắn mặt chào hỏi: "Sùng Minh tiên sinh vẫn mạnh khỏe chứ?".

"Cũng được, không có thằng nhóc cậu truy sát đằng sau, cuộc sống thanh thản hơn rất nhiều". Sùng Minh hoàn toàn không e ngại chuyện này.

Tiểu Hạ cười ngượng, nói: "Hiện giờ Sùng Minh tiên sinh và tổng giám đốc tôi coi như là quan hệ hợp tác rồi, chuyện trước kia thôi không nhắc lại nữa nhé? Hơn nữa, vì sao năm đó lại truy sát Sùng Minh tiên sinh, lý do chắc khỏi cần nói nhỉ?".

"Tất nhiên là không cần!". Sùng Minh lập tức đáp.

Hắn cũng không muốn để Thẩm Lục biết, năm đó hắn còn có tâm địa bất chính đối với Hạ Nhật Ninh.

Tiểu Hạ cũng cười ý nhị, nói: "Không biết hai vị đã tìm được chỗ ở chưa? Trong vùng hình như không có khách sạn cao cấp".

Tiểu Hạ vừa dứt lời, xa xa liền vang lên giọng nói ngạc nhiên vui mừng của Thẩm Thất: "Anh? Anh đã đến rồi à!".

Thẩm Lục vừa quay lại đã trông thấy Thẩm Thất.

Thẩm Thất bỏ mặc Hạ Nhật Ninh, chạy như bay về phía Thẩm Lục.

Khoảnh khắc được Thẩm Thất ôm lấy, nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Lục càng rạng rỡ hơn.

"Anh, em nhớ anh lắm". Thẩm Thất tựa như một cô nữ sinh, ỷ lại nhìn Thẩm Lục.

"Anh cũng rất nhớ em". Thẩm Lục cúi đầu nhìn Thẩm Thất, vẻ mặt đầy cưng chiều.

Sùng Minh yên lặng đứng bên cạnh Hạ Nhật Ninh, nói: "Này, có cảm thấy bụng hơi chua không hả?".

"Gì?". Hạ Nhật Ninh liếc mắt phượng nhìn Sùng Minh: "Rõ ràng chỉ có anh chua thôi chứ? Tôi và Tiểu Thất là vợ chồng mà!".

Sùng Minh nghẹn họng, đáp lại ngay: "Lời tổng giám đốc Hạ nói trước đây, chúng ta có hy vọng trở thành người một nhà thực sự, là nghiêm túc hay trêu đùa vậy?".

Hạ Nhật Ninh hơi híp mắt lại: "Còn phải xem Sùng tiên sinh có hợp tác hay không đã".

"Hợp tác bằng cách nào?". Sùng Minh nhướng mày.

Hạ Nhật Ninh bình thản nhìn bà xã thân yêu của mình và anh vợ thân thiết với nhau, thực ra cũng hơi ghen một chút, nhưng bên ngoài thì không tỏ rõ, vẫn thản nhiên trò chuyện với Sùng Minh: "Tối nay tôi có hẹn với mấy nhân vật quan trọng ở thành phố C ăn một bữa, có đi cùng không?".

Hạ Nhật Ninh hơi khiêu khích nhìn Sùng Minh.

"Tôi đi thì được lợi lộc gì?". Sùng Minh không mắc mưu hắn: "Thân phận của tôi không tiện lộ ra ánh sáng".

"Vậy lấy thân phận nhà làm game "Mộng ảo nhân sinh" xuất hiện là được rồi". Hạ Nhật Ninh cười sâu xa: "Chẳng phải anh đang tìm mọi cách để kéo quan hệ với Thẩm Lục sao? Cơ hội tốt như vậy, không muốn lợi dụng một chút à?".

Mắt Sùng Minh lập tức sáng ngời!

"Tổng giám đốc Hạ quả nhiên là cao minh!". Sùng Minh cười tà.

"Làm người phải biết giữ lời hứa mà". Hạ Nhật Ninh cười ngày càng thâm thúy: "Tôi đã bày sẵn đường cho anh rồi, còn tiếp theo đi như thế nào, phải xem bản thân anh".

Sùng Minh cho hắn một ánh mắt ngầm hiểu lẫn nhau.

Thẩm Thất vui vẻ nhìn Thẩm Lục: "Sao lại cũng đến đây? Không phải anh nói công ty bề bộn nhiều việc sao?".

"Nghe nói cô xảy ra chuyện, anh biết em sẽ lo lắng. Vốn dĩ định giải quyết xong rồi mới nói cho em biết. Không ngờ em cũng nhận được tin, còn đi trước một bước, hành động sớm hơn cả anh. Đúng rồi, em gặp cô chưa? Cô thế nào rồi?".

Thẩm Thất thở dài một tiếng: "Haiz, một lời khó nói hết! À, các anh tìm được chỗ ở chưa? Hay là đến chỗ bọn em đi! Lâu lắm rồi em không được ăn cơm với anh".

"Được thôi". Đối với yêu cầu của em gái, Thẩm Lục luôn luôn thỏa mãn.

Chỉ cần Thẩm Thất nói anh ở lại đi, cho dù phải ngủ ngoài sân, Thẩm Lục cũng không chút do dự đồng ý ngay.

Hết cách, ai bảo hắn mắc bệnh cuồng em gái giai đoạn cuối chứ!

Thẩm Thất liền cười sung sướng.

Nhìn hai anh em cười vui vẻ, trông cực kì ăn ý, Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh đều cảm thấy chua hết cả lòng.

Ôi chao, đúng là đồng bệnh tương liên.

Tiểu Xuân nghe nói Thẩm Lục và Sùng Minh tới, liền lại đi sắp xếp thêm một căn phòng nữa.

Vốn dĩ Lưu Nghĩa và Văn Nhất Phi mỗi người một căn. Giờ bị Văn Nhất Phi kiên quyết yêu cầu phải nhường nhịn, để lại một căn phòng cho Thẩm Lục và Sùng Minh.

Sùng Minh tỏ ra rất thích thú với tinh thần "cống hiến" của Văn Nhất Phi, không quan tâm đến ánh mắt kháng nghị của Thẩm Lục, hớn hở đón nhận.

Lưu Nghĩa đen mặt, yêu cầu ở cùng phòng với Thẩm Thất, bảo Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi một phòng.

Hạ Nhật Ninh lập tức cho một phiếu bác bỏ, kiên quyết không đồng ý!

Ồn ào láo nháo hổi lâu, cách chia phòng vẫn không thay đổi, Lưu Nghĩa và Thẩm Lục hoặc là chấp nhận sự sắp xếp, hoặc là ngủ trong lều ngoài sân.

Giờ đang là đầu mùa đông, ngủ trong lều sẽ khổ thế nào đây!

Thế là hai người chỉ có thể rưng rưng chấp nhận.

Sau khi mọi người tưng bừng ăn xong bữa trưa, nghỉ ngơi một lúc, Hạ Nhật Ninh liền chuẩn bị đưa mọi người đi gặp các quan chức cấp cao trong vùng.

Mạc ca tỏ ra không hứng thú với chuyện này, vì vậy không đi.

Những người khác thì đều sôi nổi đi tham gia bữa tiệc.

Thẩm Thất nhìn mọi người, lòng thầm bi thương.

Đây đâu phải là đi ăn tiệc chứ?

Đây rõ ràng là đi đánh nhau mà?

Nhìn qua rồi nhìn lại, trong đội ngũ này, có mấy người là hiền lành?

Túm bừa một người ra cũng có thể lật tung trời mà!

Đối với lần thăm hỏi này của Hạ Nhật Ninh, đám quan chức thành phố C chỉ biết nơm nớp lo sợ, cảm thấy thấp thỏm như đi trên băng mỏng vậy!

Nếu có thể kéo được đầu tư của tập đoàn Hạ Thị, chỉ sổ GDP của thành phố C sẽ tăng vọt, đó là chuyện nằm trong tầm tay!

Vì vậy chủ tịch thành phố và bí thư thành ủy đều gạt hết mọi chuyện trước mắt, đích thân tới đón tiếp!

Vừa đến nơi, Thẩm Thất suýt nữa bị cảnh tưởng tráng lệ trước mắt làm cho mù lòa.

Cô còn hoài nghi không biết là mình đến ăn cơm hay là tham gia đại lộ danh vọng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.