Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 542



Dù sao cũng chẳng phải đang gọi điện thoại, không cần nghe đối phương nói gì, tự nói rồi gửi đi là được rồi.

Da mặt Văn Nhất Phi càng ngày càng dày, gọi ra cũng càng lúc càng thuận miệng.

Lưu Nghĩa cố gắng nghe hết, không còn gì để nói.

Quả nhiên, người đê tiện không ai có thể địch nổi!

Lưu Nghĩa nhịn nửa ngày, cuối cùng nhịn không nổi, gửi một tin nhắn thoại: “Văn Nhất Phi, anh bệnh à?”

Suốt buổi tối, Văn Nhất Phi chăm chỉ gửi không biết bao nhiêu tin nhắn tình cảm, cuối cùng cũng nhận được phản hồi.

Mặc dù bị mắng nhưng Văn Nhất Phi vẫn rất vui!

Bị người trong lòng mắng cũng là một loại hưởng thụ, đám FA mấy người không hiểu đâu, ha ha ha ha.

Văn Nhất Phi lại gửi một tin nhắn thoại: “Đúng vậy đúng vậy, anh có bệnh, em chính là thuốc của anh!”

Bị Phạm Thành, Phạm Ly khiêu khích, Văn Nhất Phi chọn cách mất mặt nhất, nhưng lại đi quá xa.

Lưu Nghĩa nghe xong tin nhắn, không biết nói sao cho phải.

Đêm khuya, mọi người đều ngủ cả rồi.

Nhưng những người thân cách xa nghìn dặm thậm chí mấy chục nghìn dặm đều không ngủ được.

Chập tối, Thẩm Hà nghi ngờ nhìn anh trai mình, hỏi: “Anh, tại sao mọi người trong cô nhi viện hôm nay lại cung kính với chúng ta như vậy?”

Khuôn mặt Thẩm Duệ ánh lên nét lo âu.

Anh nên giải thích chuyện này thế nào đây?

Anh dám chắc bọn họ đối xử kính trọng với anh và em gái là do họ nhìn thấy mami và daddy trong video livestream buổi tiệc đính hôn của nhà họ Phùng?

Ở chốn công khai như vậy, bọn họ muốn thân mật cũng phải tém tém lại chứ?

Tốt xấu gì cũng phải nghĩ tới tâm trạng của đứa con trai đã cố gắng giúp họ giấu diếm sự thật chứ!

Mọi người đều hãm hại ba, tại sao cái nhà này lại hại con trai chứ!

Thẩm Hà nhìn Thẩm Duệ nói không thành lời, vì vậy càng thêm nghi ngờ: “Anh, có phải anh giấu em chuyện gì không?”

Thẩm Duệ phủ nhận theo phản xạ: “Không! Tuyệt đối không có gì!”

Bây giờ không thể để Tiểu Hà biết chuyện của mami và daddy được! Nếu không daddy sẽ thảm cho coi!

Thẩm Hà nghi ngờ nhìn anh trai mình một lúc mới chịu buông tha.

Nhà họ Thẩm lúc này cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Đừng nhìn bà cố sắp bước sang tuổi 90 mà nhầm, đầu óc bà vẫn linh hoạt lắm đấy!

“Tiểu Thất nhà chúng ta hiền quá mà! Tên nhóc chết tiệt đó mới nói có hai ba câu đã dỗ được nó rồi! Còn chưa chính thức bước vào cửa nhà họ Thẩm đã đưa người đi khoe mẽ trước đám đông? Lão Tam, nước ta có luật, ở riêng hai năm là coi như đã li hôn phải không?” Bà cố nhà họ Thẩm nhìn cảnh Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh đang ôm hôn thân mật trên vô tuyến, nắm chặt chén trà trong tay: “Trước đây là do chúng ta đến muộn, Tiểu Thất gả cho người ta rồi chúng ta mới tìm được con bé. Bây giờ, nhà họ Hạ đừng hòng mang con bé đi, cũng đừng hòng đem Tiểu Duệ và Tiểu Hà về nhà họ Hạ!”

Thẩm Tam cười khổ: “Bà nội, không đơn giản vậy đâu.”

Người ta nói tuổi càng già càng giống như một đứa trẻ, bà cố Thẩm cũng vậy.

Thẩm Nhất nói: “Bà nội, không phải bà thích Nhật Ninh lắm sao?”

“Đó là trước đây!” Bà cố Thẩm hừ một tiếng, nói: “Tiểu Hà không thích cậu ta!”

Được rồi, đây mới là nguyên nhân chính!

Bây giờ Tiểu Hà là bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay của bà cố Thẩm, người Tiểu Hà không thích, bà cố Thẩm cũng không thích!

“Bà nội, vậy đám cưới cuối năm của anh cả và chị dâu, chúng ta có nên mời người nhà họ Hạ hay không?” Thẩm Tam mở miệng hỏi.

Cuối năm, Thẩm Nhất cũng 40 tuổi rồi, hôn sự này không thể kéo dài được nữa.

Vậy nên hai nhà thống nhất tổ chức lễ cưới và ăn hỏi cùng một ngày.

Nhà họ Thẩm ở thành phố g tuy là gia tộc lớn nhưng họ không muốn tổ chức quá phô trương, hai nhà ngồi lại với nhau ăn bữa cơm cũng coi như xong đám cưới rồi.

Dù có đám cưới có nhỏ hơn nữa, Thẩm Thất cũng phải về nhà chứ nhỉ?

Nếu Thẩm Thất quay về, liệu Hạ Nhật Ninh có đi cùng không?

Câu hỏi này khiến mọi người đều khó xử.

Nếu cậu ta đến đây vậy thì đến đây với thân phận gì?

Bà cố Thẩm trầm ngâm một lát rồi nói: “Từ giờ tới cuối năm còn một khoảng thời gian, đừng gấp. Đợi đến lúc đó thì tính.”

Trong khi nhà họ Thẩm còn chần chừ có nên mời Hạ Nhật Ninh đến dự đám cưới của Thẩm Nhất hay không thì gia đình Lưu Nghĩa cũng đau đầu không kém!

Lời tỏ tình của Văn Nhất Phi được truyền hình trực tiếp đó.

Từ Vân Khê đang ở sau cánh gà xem học viên luyện tập, sau đó nhìn thấy một màn này.

Cô không nhịn được sặc nước bọt, đứng ngây người tại chỗ một lúc lâu, rồi đột nhiên cười lớn khiến học viên không hiểu chuyện gì xảy ra.

“Cô giáo Từ, có chuyện gì mà vui thế?” Học viên lớn mật hỏi.

Từ Vân Khê vô cùng vui sướng: “Con gái cô cuối cùng cũng có người thèm! Tên nhóc này được! Có dũng khí! Cô rất thông cảm với nó!”

Đám học viên không còn gì để nói!

Cô giáo Từ, cô không có niềm tin vào con gái mình như vậy sao!

Ngược lại với Từ Vân Khê, ba của Lưu Nghĩa không vui chút nào.

Nhà họ Văn có tiền có thế thì sao chứ?

Ông cũng chẳng phải người thích a dua nịnh hót!

Muốn cưới con gái cưng của ông ư?

Qua cửa ông đã rồi tính nhé!

Thằng nhóc chết tiệt, đợi cậu tới nhà, tôi sẽ để cậu biết cái giá phải trả để cưới con gái cưng của nhà họ Lưu lớn thế nào!

Phản ứng của người nhà và cách nhìn của người ngoài có sự khác biệt rất lớn!

Trải qua buổi lễ đính hôn được truyền hình trực tiếp lần này, thân phận tổng giám đốc s.a bại lộ, công ty nhận đơn đến mỏi tay luôn!

Công ty của phu nhân tổng giám đốc tập đoàn tài chính Hạ Thị, ai dám không nể mặt?

Những đối thủ cạnh tranh trước kia, công ty nào công ty nấy đều hạ mình gửi điện mừng tới, dùng mọi cách lấy lòng.

Toàn s.a ngây như phỗng!

Đây rõ ràng là nhịp điệu bài ca hát mừng thoát kiếp nông nô đây mà!

Những đơn hàng trước đây cố gắng thế nào cũng không chốt được giờ đây đều chủ động bay tới trước mắt.

Không chỉ như vậy, đối phương còn đề nghị mua với giá rất cao khiến mọi người trong s.a cũng thấy ngại.

Vậy nên đội ngũ hôm nay mang đến hết ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác!

Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất chẳng quan tâm mấy chuyện này, hai người đang say giấc nồng, à không, phải là chiến đấu hăng say mới đúng!

Triệu Văn Văn và Phùng Mạn Luân ở trong phòng, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, suy nghĩ xem đêm nay sẽ chia giường như thế nào.

Nếu những người khác không ở nhà họ Phùng, bọn họ còn có thể viện cớ không ngủ chung giường.

Nhưng hai người đã đính hôn rồi mà còn phân giường ngủ, chuyện này không dễ giải thích đâu!

Cho dù mọi người đều biết rõ.

Trong lòng biết rõ là một chuyện, làm được lại là một chuyện khác.

Ở phương diện này, Phùng Mạn Luân vẫn giữ được chút galant, anh nói với Triệu Văn Văn: “Cô ngủ đây đi, tôi ra phòng sách.”

Triệu Văn Văn gật đầu, cũng không khách sáo với Phùng Mạn Luân.

Dù sao phòng ngủ của họ là cũng giống căn hộ thu nhỏ, phòng sách cũng có giường, không thoải mái như phòng khách thôi.

Hai người đính hôn với nhau, cứ như vậy im lặng nhìn đối phương, sau đó ai về chỗ người nấy.

Có lẽ đêm nay hai người họ lại mất ngủ.

Cho dù đêm nay có bao nhiêu phiền não thì khi mặt trời vừa lên, mọi người vẫn phải đón một ngày mới.

Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh thoải mái rời giường, ra cửa, hả? Sao nhiều cặp mắt gấu trúc thế này!

Thẩm Thất vô cùng tò mò.

Tình cảm của Văn Nhất Phi và lưu nghĩa đang độ chín muồi, hai người không ngủ được thì còn có thể hiểu, Phùng Mạn Luân và Triệu Văn Văn mới tân hôn, bận bịu chút chuyện vợ chồng thì cũng thôi, nhưng còn Phạm Thành, Phạm Ly, tại sao mắt hai người cũng thâm quầng thế?

Nói! Đêm qua hai người đã làm gì?

Phạm Thành, Phạm Ly liếc nhìn Thẩm Thất, trong nháy mắt hai người một trái một phải kẹp cô vào giữa, biểu cảm trên mặt giống hệt nhau, rõ ràng có uất ức nhưng không chịu nói.

“Này này này, hai người làm sao thế?” Thẩm Thất không nhịn được hỏi: “Xảy ra chuyện lớn gì rồi, sao hai người lại sợ tới vậy?”

Hạ Nhật Ninh vận động gân cốt, liếc nhìn Phạm Thành, Phạm Ly, nói: “Hai người xin Tiểu Thất cũng vô ích, cô ấy không giúp được gì đâu.”

Hai người đó càng tỏ vẻ uất ức!

Thẩm Thất bối rối: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh lóe lóe, không giấu nổi nụ cười phơi phới: “Chắc bọn họ muốn em đưa trang bị cho họ.”

“Hả?” Thẩm Thất vẫn chưa phản ứng kịp.

“Hiện tại em là người có trang bị tối tân nhất trong bảng xếp hạng!” Hạ Nhật Ninh thong thả nói: “Khả năng phòng ngự của em cũng thuộc loại tốt nhất! Đêm qua bọn họ tấn công, ai ngờ bị đánh cho tơi bời!”

Phạm Thành, Phạm Ly cùng gật đầu: “Chúng tôi cũng muốn bỏ tiền ra mua trang bị! Nhưng hết mất rồi, chỉ có bộ đó thôi!”

Nói xong câu này, Phạm Thành, Phạm Ly cùng nhìn Thẩm Thất: “Tiểu Thất, cô cho tôi mượn trang bị của cô đi? Không thì cho tôi mượn nick cũng được, nhé?”

Lúc này Thẩm Thất mới phản ứng lại, bọn họ đang nói đến game!

“Được, hai người cứ lấy mà chơi!” Thẩm Thất chẳng buồn để tâm.

“Không được.” Hạ Nhật Ninh thong thả nói: “Tôi đã thông báo trên kênh thế giới rồi, ai dám quyết đấu với Tiểu Thất, chính là chống lại tôi. Hai người mượn trang bị của Tiểu Thất hoặc lên bằng nick của cô ấy thì người khác cũng chẳng dám nhận khiêu khích đâu!”

“Hạ Nhật Ninh!” Phạm Thành, Phạm Ly hung dữ nhìn anh: “Coi như anh giỏi!”

Mấy người khác có mặt ở đó, ai cũng không nhịn nổi cười vang.

Bọn họ chơi game cả đêm, cũng bị người ta ngược đãi cả đêm!

Thẩm Thất nghĩ ngợi, nói: “Nhưng nghe anh trai nói, sắp ra nhân vật mới và trang phục mới rồi. Nhân vật mới lần này do Tiểu Duệ và Tiểu Hà cùng nhau thiết kế. Chắc sẽ xong nhanh thôi, đến lúc đó, nhờ anh trai đi cửa sau, chọn cho hai người chút đồ tốt.”

“Thật sao? Sắp ra nhân vật mới rồi? Wow, có cần khủng vậy không?” Mọi người đồng thanh hỏi: “Nhân vật mới mô phỏng ai vậy?”

Mặt Thẩm Thất đỏ bừng: “Là tôi.”

Mọi người xung quanh đều giật mình, ai cũng mong đợi ngày ra mắt nhân vật mới.

Lưu Nghĩa nói: “Ngoài cái tên Thẩm Lục cuồng em gái đó ra thì chẳng còn ai khác đâu. Game này hồi đó vốn chưa có trên thị trường, anh ta lại chỉ lấy cho một mình Tiểu Thất chơi. Sau đó sau khi chúng tôi chơi thử, cảm thấy game này thích hợp tung ra. Ai ngờ vừa mới tung ra đã thu hút sự chú ý của một đám con gái. Cũng bởi vì số lượng game thủ nữ nhiều quá nên cũng hấp dẫn đội quân chủ lực nam. Sau này cho ra một số nhân vật nam, trò chơi này mới hot.”

Thẩm Thất cười gật đầu, nói: “Đúng vậy, anh trai vốn chỉ định kiếm thứ gì đó cho tôi giết thời gian, ai ngờ chỉ trong thời gian ngắn đã trở thành CEO một công ty lớn rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.