Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 592



Tiểu Xuân bước lên kiểm tra, lắc đầu với Hạ Nhật Ninh.

Thẩm Thất ôm lấy Hạ Nhật Ninh, cảm xúc của cô như vỡ oà, nhẹ giọng nức nở.

Hạ Nhật Ninh đưa tay vòng ra sau vỗ lưng cô, cho cô sự an ủi và ủng hộ.

Ba của Triển Bác lảo đảo, suýt thì ngã xuống đất.

Ông chậm rãi đắp chăn cho người bạn già của mình, hai hàng lệ lăn trên gò má, nói khẽ: “Bà cứ thế mà đi, bỏ lại tôi một mình, tôi phải vượt qua những năm tháng còn lại thế nào đây?”

“Nhưng mà không sao. Cho dù chúng ta không ở cùng một thế giới, tôi cũng sẽ làm bạn bà. Lúc còn trẻ chúng ta đã nói, cả đời này đều ở bên nhau. Kiếp sau chúng ta vẫn không chia lìa, được không?” Ba Triển Bác nắm tay người bạn đời áp lên khuôn mặt già nua của mình nói, rồi đột nhiên không kiềm chế được khóc nấc lên.

Nhìn ông khom người không ngừng run rẩy, những người có mặt ở đó đều cảm thấy xót thương thay cho ông.

Thời trẻ cần vợ chồng, già rồi cần bạn lữ.

Con người già cả rồi, sợ nhất chính là cô đơn.

“Để bác ấy yên tĩnh một mình trong chốc lát.” Hạ Nhật Ninh nhẹ giọng nói: “Chúng ta không nên quấy rầy hai bác gặp nhau lần cuối.”

Thẩm Thất gật đầu, ra ngoài cũng với Hạ Nhật Ninh.

Mọi người ra khỏi bệnh viện.

Ánh mặt trời sáng lạn chiếu rọi trên đỉnh đầu.

Không ngờ thời tiết nơi này lại đẹp như thế, nhưng vẫn không xua tan được sự nặng nề trong lòng mọi người.

Tốc độ của Tiểu Thu rất nhanh, chưa tới nửa tiếng đã trở lại.

Tiểu Thu gật đầu với Hạ Nhật Ninh, Hạ Nhật Ninh nói: “Anh qua đó trước một lát.”

Thẩm Thất mê man gật đầu.

Hạ Nhật Ninh lên xe, Tiểu Thu đưa ngay một chiếc hộp cho Hạ Nhật Ninh, nói nhỏ: “Giám đốc, chiếc hộp này đúng là sâu ba mét, nhưng là ba mét dưới đáy giếng! Nếu không mang máy móc theo sợ là không thể phát hiện được. Nó được nắp rất kín, nằm trong nước nhiều năm như vậy cũng không hề bị thấm nước.”

Có người đưa cho Hạ Nhật Ninh một đôi găng tay, anh đeo vào rồi mới nhận lấy chiếc hộp từ trong tay Tiểu Thu. Quan sát một hồi, anh nói: “Chiếc hộp này không phải sản phẩm trong thời chúng ta. Khe rãnh của nó đã được xử lí qua bằng phương pháp đặc thù.”

Tiểu Thu gật đầu nói: “Em cũng đã xem xét thử, tuổi thọ của nó ít nhất cũng phải trăm năm rồi.”

Hạ Nhật Ninh cười cười, dùng chiếc chìa khoá nhẹ nhàng mở ra.

Giây phút ổ khoá bật ra, nhịp tim của Hạ Nhật Ninh đột nhiên trở nên rất nhanh, rất nhanh.

Như thể từ trong sâu thẳm có một kết nối nào đó, thời khắc này đột nhiên khởi động.

Ngón tay Hạ Nhật Ninh khẽ run, mắt phượng loé lên rất lâu mới lấy dũng khí mở nó ra.

Ngay khi mở hộp, một vầng sáng loé lên.

Một tấm gương đồng được điêu khắc khảm nạm bạch ngọc xuất hiện trước mắt.

Hạ Nhật Ninh cẩn thận đưa tay lấy chiếc gương đồng ra, giây phút chạm vào nó, cảm giác kết nối kia lại càng ngày càng mãnh liệt.

Thậm chí Hạ Nhật Ninh còn cảm nhận được tấm gương cũng đang run lên.

Đúng vậy, kì lạ đến như thế.

Hắn biết tấm gương đang run run.

Thậm chí hắn còn không biết tại sao một tấm gương có thể run được.

Nhưng mà hắn lại cứ thế mà biết.

“Giám đốc, anh không sao chứ?” Tiểu Thu nhịn không được mở miệng hỏi.

Câu nói của Tiểu Thu khiến tấm gương khựng lại.

Hạ Nhật Ninh vội ngẩng đầu, Tiểu Thu lập tức trợn to mắt.

Con mắt của Hạ Nhật Ninh biến thành một màu đỏ đậm, ngay khi anh ngẩng đầu lên thì nó lại biến mất!

“Giám đốc, anh sao vậy?” Tiểu Thu không khỏi hỏi.

“Tôi làm sao?” Hạ Nhật Ninh hỏi ngược lại Tiểu Thu.

Tiểu Thu há to miệng, một hồi lâu mới nói: “Biểu cảm của anh vừa rồi thật đáng sợ! Cả ánh mắt của anh nữa. Không, chắc chắn là em hoa mắt rồi, chắc chắn là em đã nhìn nhầm!”

Ánh mắt của giám đốc sao lại biến thành màu đỏ được chứ?

Nói đùa gì chứ!

Sức khoẻ của giám đốc tốt thế cơ mà!

Cho nên chắc chắn là hoa mắt!

Ừ, đúng vậy, không sai, chính là hoa mắt!

Hạ Nhật Ninh đặt lưu ly bảo kính vào lại trong hộp, khoá nó lại, nói với Tiểu Thu: “Cất giữ cho cẩn thận, sau đó đưa cho Tiểu Thất bảo quản.”

“Giám đốc, anh muốn đưa nó cho bà chủ?” Tiểu Thu kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, có vấn đề gì không?’ Hạ Nhật Ninh hỏi ngược lại.

“Ánh mắt vừa rồi của anh rõ ràng là…” Tiểu Thu không nói hết câu, nhưng ý của cậu ấy đã quá rõ ràng.

Lúc Hạ Nhật Ninh nhìn thấy tấm gương này, ánh mắt tràn ngập cuồng nhiệt và vui sướng.

Như thể đó là tính mạng của anh.

“Có cái gì tôi không thể giao cho Tiểu Thất sao?” Hạ Nhật Ninh lập tức cười.

Tiểu Thu hơi xấu hổ cười cười: “Vâng, em nghĩ nhiều rồi! Em sẽ giao cho bà chủ!”

Hạ Nhật Ninh gật đầu, tháo găng tay ra. Hắn xuống xe nhìn, thấy Thẩm Thất vẫn đứng lẻ loi trong sân, dáng vẻ cô đơn khiến người ta phải đau lòng.

Hạ Nhật Ninh lấy một chiếc áo khoác lên người Thẩm Thất.

Thẩm Thất quay đầu nhìn hắn, khẽ tựa vào lòng Hạ Nhật Ninh, nói nhỏ: “Nhật Ninh, anh nói xem khi chúng ta già đi, có phải cũng sẽ thế này không?’

“Anh sẽ dùng cách thức và sự cố gắng lớn nhất của mình để chúng ta có thể ở bên nhau thời gian dài nhất.” Hạ Nhật Ninh ôm lấy Thẩm Thất, trả lời: “Anh biết em đang thương cảm với bọn họ, nhưng đây đã là kết thúc tốt nhất cho họ rồi. Dù sao bác gái là một người rất kiêu ngạo, bảo bác ấy kéo dài sự sống đã suy tàn, chẳng thà dứt khoát chấm dứt. Nhất là khi sự sống suy tàn ấy còn phải dùng một cái giá khá đắt để đánh đổi.”

“Nhưng mà, bác gái không lo lắng cho bác trai sao?” Thẩm Thất cắn môi nói: “Bác trai đáng thương quá.”

“Lo lắng thì làm gì được chứ? Đến cuối cùng cũng phải đi. Sớm muộn gì cũng phải đi, thà rằng đi cho có cốt khí.” Hạ Nhật Ninh giải thích nói: “Có nhẫn nhịn cầu sinh, thì cũng chỉ đổi được mấy tháng. Nhưng nếu làm như vậy, tới thời khắc lâm chung, chẳng phải là thua mất cốt khí sao? Đối với những người như hai bác, thà chết cũng không để mất cốt khí.”

Thẩm Thất gật đầu, Hạ Nhật Ninh nói rất có lí.

Đằng sau vang lên tiếng bước chân, hai người đồng thời quay đầu lại.

Triển Bác và ba mình cùng bước xuống cầu thang, bốn người đứng đó rất lâu không ai nói lời nào.

“Hôm nay cám ơn hai người.” Triển Bác chủ động mở lời: “Mặc dù không thuyết phục được mẹ tôi, nhưng bà ra đi rất an tường. Bà nói, may mà bà ra đi trong sự sáng tỏ, mà không phải là phải chết một cách mịt mờ. Tiểu Thất, xin lỗi!”

Thẩm Thất lắc đầu.

“Đây là di chúc.” Triển Bác đưa bản di chúc hoàn chỉnh cho Thẩm Thất: “Những thứ mà mẹ anh để lại cho em, em cứ nhận đi. Cái gì nên đưa cho em, anh sẽ thu thập lại rồi gửi qua.”

Ánh mắt Thẩm Thất ảm đạm: “Triển Bác, em…”

“Đây là ý nguyện của mẹ anh, dù gì anh cũng phải hoàn thành.” Triển Bác nói: “Tang lễ để anh và ba xử lí là được rồi. Hai ba con anh đã thương lượng rồi, không kêu nhiều người làm gì, bảy tám người là đủ.”

Thẩm Thất gật đầu: “Em đi tiễn bác.”

Triển Bác gật đầu: “Ừ.”

Tang lễ của mẹ Triển Bác được tiến hành nhanh chóng, cắt giảm hết những thủ tục và quy trình dư thừa, hoả táng ở dưới quê.

Ngày hạ táng, Thẩm Thất mặc quần áo đen, lẳng lặng đứng rất lâu trước mộ bia.

Hạ Nhật Ninh lại gần khoác thêm áo cho cô, Thẩm Thất mở miệng nói khẽ: “Anh nói xem, bác ấy đi rồi, liệu có còn trở lại thăm mọi người không?’

“Có chứ. Trên nhân gian vẫn còn nhiều ràng buộc.” Hạ Nhật Ninh nói khẽ: “Bà lo lắng, nên sẽ phải trở lại xem sao.”

Thẩm Thất gật đầu: “Đúng vậy, còn nhiều thứ phải bận tâm như vậy.”

“Đi thôi, chúng ta phải về rồi.” Hạ Nhật Ninh ôm Thẩm Thất rời đi: “Thời gian còn lại dành cho người nhà bọn họ đi.”

Thẩm Thất nghe theo Hạ Nhật Ninh rời đi.

Sau lưng là một khoảng tịch liêu.

Trở lại thành phố Vinh, tâm trạng của Thẩm Thất vẫn rất kém.

Nhưng tâm trạng có kém thế nào thì cũng phải lấy lại tinh thần.

Bởi vì đi xa mấy ngày, những chuyện tích luỹ trong công ty đủ để Thẩm Thất đau đầu.

Cả Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất chỉ về nghỉ ngơi chốc lát liền vội chạy tới công ty.

Vừa vào công ty, thư kí ôm một đống văn kiện tới cho cô kí tên.

Nhìn núi tư liệu này, Thẩm Thất đau đầu.

Xem ra làm giám đốc chẳng phải chuyện dễ dàng gì!

Đúng là làm khó Hạ Nhật Ninh, mở một công ty lớn như thế, không biết phải bận đến mức nào.

Thẩm Thất đang kí tên, Tiểu Thu đứng ngoài gõ cửa.

Thẩm Thất ngẩng đầu, cười: “Sao cậu lại tới đây?”

“Bà chủ, có một thứ cần giao cho cô bảo quản.” Tiểu Thu bổ sung một câu: “Là giám đốc bảo tôi đưa tới.”

Thẩm Thất đặt chiếc bút trong tay xuống: “Thứ gì mà thần bí như thế?’

Tiểu Thu đóng kín cửa phòng mới đưa chiếc hộp cho Thẩm Thất, nói: “Giám đốc nói, thứ này rất quan trọng, nhất định phải bảo quản cẩn thận.”

Thẩm Thất không khỏi tò mò: “Cái gì vậy?”

Thẩm Thất vươn tay nhận lấy, thấy chiếc hòm có vẻ khá lâu đời, nghĩ chắc là đồ cổ.

Thẩm Thất đeo đôi găng tay lụa màu trắng vào rồi mới mở hộp ra.

Ngay khi cô vừa mở ra, một luồng sáng đột nhiên xuất hiện, bay thẳng vào trán Thẩm Thất!

Thẩm Thất cảm thấy đầu óc nhói đau, sau đó đầu cô hoàn toàn trống rỗng.

“Bà chủ, bà chủ?” Thấy biểu cảm của Thẩm Thất khác lạ, Tiểu Thu vội kêu lên.

Lúc này Thẩm Thất mới lấy lại tinh thần, mê man nhìn Tiểu Thu: “Sao vậy?’

“Không có gì. Tấm gương này là vật quý của giám đốc, nói là muốn để cho cô cất giữ.” Sợ Thẩm Thất không coi trọng chuyện này, Tiểu Thu nhấn mạnh.

Thẩm Thất lập tức cười: “Được rồi, cho dù là người ngoài nghề, tôi cũng biết tấm gương này rất quý giá. Tôi chỉ thấy lạ là trông nó rất quen, như thể tôi đã từng thấy ở đâu đó thì phải. Nhưng mà tự nhiên cũng không nhớ ra được. Gần đây tôi cũng không đi tham gia cuộc triển lãm nào ở bảo tàng, nhưng mà cứ cảm thấy như đã từng gặp rồi. Được rồi, thứ này tôi nhận, sẽ giữ gìn cẩn thận. Cậu về nói cho Nhật Ninh một tiếng.”

“Vâng, bà chủ.” Tiểu Thu lập tức cười ha ha: “Bà chủ, mấy hôm nữa là đại thọ tám mươi tư tuổi của lão phu nhân. Mọi người thường nói bảy mươi ba, tám mươi tư là hai lần sinh nhật quan trọng nhất. Tiệc thọ năm nay nhất định phải làm lớn. Bà chủ phải có tính toán từ sớm nha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.