Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 838



Thẩm Thất hơi xấu hổ, nói: “Em nói đi.”

“Là như vậy. Mấy ngày trước em nhìn thấy cậu ba nhà họ Thẩm trên TV, hình như anh ấy cùng một nhân vật nổi tiếng nào đó làm cuộc khảo sát cơ sở. Em cảm thấy hình như mình yêu anh ấy rồi, không, em khẳng định là mình thực sự đã yêu anh ấy rồi. Anh ấy quá đẹp trai mà.” Vẻ mê trai hiện lên trên mặt Tần Lỵ, cô ta nói với Thẩm Thất: “Em chưa từng thấy một người cán bộ nào mà đẹp trai như thế.”

Thẩm Thất thở dài một tiếng, ôm lấy cái gối, cầm chén trà lên nhấp một ngụm.

Cô không nói gì.

Phỏng chừng Tần Lỵ cũng không muốn nghe cô nói gì.

Quả nhiên, Tần Lỵ tiếp tục thao thao bất tuyệt nói: “Em năm nay hai mươi tuổi rồi, vừa đúng lúc tìm được đối tượng. Cho nên, em đến Thẩm gia, muốn gặp anh ấy một chút. Nhưng em đợi lâu như thế mà vẫn chưa nhìn thấy hình dáng của anh ấy, chỉ có thể tìm Tần Trân giúp. Nhưng Tần Trân lại luôn tìm cách khước từ không chịu giúp em. Haizz, Thẩm Thất, chị nói xem, chị ta có đủ tư cách làm chị không chứ? Có người chị nào ích kỷ như chị ta không?”

“Chị nhớ rằng, mẹ của Tần Trân hình như chỉ sinh có mình chị ấy?” Thẩm Thất không nhịn được, ngắt lời cô ta.

“Đúng vậy. Mẹ em là sau này mới cùng bố em sinh ra em.” Vẻ mặt Tần Lỵ tỏ vẻ không đồng ý, nói: “Vậy thì sao chứ? Cho dù mẹ em là bồ nhí, nhưng hiện tại đã sống chung với bố em rồi. Mẹ của Tần Trân nghĩ không thoáng nên chủ động đề xuất ly hôn, nhường vị trí cho mẹ em, trách em được sao?”

Thẩm Thất xấu hổ, dường như bất đồng quan điểm, thật sự không thể nói chuyện được.

“Hơn nữa, năm đó Tần Trân và mẹ chị ta rất có khí phách, nói cái gì cũng không cần tiền của nhà em. Nhưng sau đó, Tần Trân vẫn tìm đến nhà em, đến trước mặt bố em, xin bố em nộp học phí cho. Nếu không, chị ta có thể học đại học được sao? Có thể làm nghiên cứu sinh được sao? Bốn năm đại học, ba năm nghiên cứu sinh, chị có biết tiêu tốn bao nhiêu tiền không? Phải biết rằng, Tần Trân học nghiên cứu sinh ở nước ngoài. Vậy tất nhiên là tốn rất nhiều tiền rồi.” Tần Lỵ nói mà nước bọt bay tứ tung.

Thẩm Thất hơi xấu hổ phụ họa: “Thật sao?”

“Khẳng định là như vậy. Năm đó chị ta đã đồng ý với ba, nói rằng sau này nhất định sẽ chăm sóc cho em. Kết quả thì sao? Hiện tại, chị ta được gả vào Thẩm gia, trở thành thiếu phu nhân của Thẩm gia, liền khinh thường em? Xí, năm ngoái lúc chị ta kết hôn, ba em không nên đến.” Tần Lỵ đảo mắt một cái, nói: “Thật là, em nghĩ rằng chị làm chị em còn tốt hơn.”

“Không được, không được, nhà chị đã nhiều người lắm rồi. Cảm ơn.” Thẩm Thất lập tức trả lời.

Tần Lỵ khinh thường nói: “Biết rồi, biết rồi. Thật là.”

Tần Lỵ lại thay đổi đề tài câu chuyện, nói: “Đúng rồi, cậu ba nhà họ Thẩm hôm nay có về không ạ?”

Thẩm Thất giơ cổ tay lên nhìn thời gian, hôm nay đúng là ngày anh ba về nhà nghỉ ngơi.

Có điều...

Ánh mắt Thẩm Thất lóe lên một cái, nói: “Chị cũng không rõ. Tâm tư của em chị đã biết rồi, chị sẽ chuyển lời cho anh ba.”

“Chị có thể tìm cho Thẩm Nhị một cô thư ký, em thế nào cũng mạnh hơn cô thư ký của chị nhỉ? Tần gia nhà em cũng không coi là quá nghèo a.” Da mặt Tần Lỵ quả thật rất dày, nói.

Thẩm Thất thật sự không biết nên nói gì cho tốt.

Mạc Thu tuy rằng chỉ là một cô thư ký, nhưng học lực cao, năng lực cao, học thức cao, hơn nữa còn tài giỏi trong công việc, được chứ?

Lý lịch của người ta, tùy tiện rút ra một trang thôi cũng có thể đánh bại cô ta rồi, được chứ?

Có điều, lời nói kiểu này, dường như nói ra cùng không có ý nghĩa gì.

Thẩm Thất liền đặt chén trà xuống, nói: “Ừ, được, chờ anh ba về, chị nhất định sẽ chuyển lời.”

Nghe Thẩm Thất nói như vậy, Tần Lỵ lúc này mới vui vẻ nói: “Em biết chị là người tốt, tốt hơn nhiều so với cái người gọi là chị gái kia. Em chờ tin của chị.”

Thẩm Thất đứng lên nói: “Được, nếu không có chuyện gì nữa, chị đi trước.”

“Được ạ, em chờ tin của chị đấy nhé.” Ánh mắt Tần Lỵ sáng lên, nhìn về phía Thẩm Thất mà hô lên.

Thẩm Thất gần như bối rối trốn chạy.

Thẩm Thất trốn về phòng, không nhịn được mà thở ra một hơi.

Nói chuyện với người như vậy, thật là một sự hành hạ.

Cha sinh con trời sinh tính, quả thực không giống nhau.

Chị dâu và em gái cô ấy quá không giống nhau rồi.

Thẩm Thất trở về phòng không lâu, liền nghe nói Thẩm Tam đã về.

Thẩm Thất không quan tâm chuyện khác, chạy đi tìm Thẩm Tam.

Công việc của Thẩm Tam quả thực rất bận, có lúc còn thường xuyên không ở nhà.

Thỉnh thoảng về nhà, cũng là để thăm Thẩm lão phu nhân.

Hiện tại Thẩm lão phu nhân bệnh nặng, Thẩm Tam có thời gian liền về nhà thăm một chút.

Lần này anh ta trở về chỉ để thay quần áo, sau đó chuẩn bị đến bệnh viện.

Thẩm Tam vừa thay xong quần áo, chưa kịp ra khỏi cửa, Thẩm Thất liền chạy tới.

“Anh ba, đừng đi vội, em có lời muốn nói với anh.” Thẩm Thất trực tiếp gõ cửa tiến vào.

Thẩm Tam đang sửa lại ống tay áo, nhìn thấy Thẩm Thất, nhất thời nở nụ cười: “Tiểu Thất? Quả thực không mấy khi em chủ động chạy tới tìm anh. Trước đây, nếu em không phải tìm anh cả anh hai thì cũng là tìm em tư, em năm, liền chừa ra một mình anh, khiến thân làm anh ba như anh, trong lòng rất khó chịu đấy.”

Thẩm Thất bật cười hì hì: “Anh ba, anh thật là biết trêu đùa em. Em đâu dám chứ?”

Thẩm Tam sau khi sửa lại ống tay áo, liền đưa cà vạt cho Thẩm Thất, Thẩm Thất giơ tay nhận lấy, tự tay giúp Thẩm Tam đeo cà vạt: “Đi gặp bà ngoại mà vẫn phải mặc lịch sự chỉnh tề thế này sao?”

Thẩm Tam thở dài, nói: “Gặp bà nội đương nhiên không cần chỉnh tề thế này, nhưng sau khi thăm bà nội, anh còn phải đi tham gia một hội nghị. Không ăn mặc chỉnh tề sao được?”

Thẩm Tam hơi cong lưng lại để Thẩm Thất thắt cà vạt cho anh ta.

Ngón tay Thẩm Thất rất điêu luyện, rất nhanh đã thắt xong cà vạt cho Thẩm Tam, chỉnh lại một chút, nói: “Anh ba, cái cà vạt này sao nhìn quen mắt thế? Có phải là cái mà năm ngoái em tặng cho anh không?”

Thẩm Tam nhéo chóp mũi của Thẩm Thất: “Em vẫn nhớ?”

“Thật là. Cái cà vạt này đã được hơn nửa năm rồi, vẫn không nỡ vứt đi sao?” Vẻ mặt Thẩm Thất ngượng ngùng.

“Sao phải vứt? Đây chính là món quà mà em gái thân thiết của anh tặng anh mà. Bảo bối của anh đều không đến kịp.” Thẩm Tam cười quái dị: “Lỡ may vứt đi, không có cái mà dùng thì làm sao?”

Nghe thấy Thẩm Tam trêu ghẹo mình như thế, Thẩm Thất lập tức nói: “Đúng, đúng, đúng, anh ba là đang hiềm vì em tặng quà ít đây mà. Sau này kiểu dáng mới của mỗi năm, mỗi mùa, nhất định sẽ nhớ, cái đầu tiên sẽ để cho anh ba.”

“Thế còn đỡ. Anh ba không thương em vô ích. Nói đi, tìm anh có việc gì?” Thẩm Tam chấm lên chóp mũi của Thẩm Thất, nói: “Trên mặt em đều ghi rõ ra là có chuyện, nói thẳng đi, anh còn phải đến bệnh viện thăm bà nội.”

Thẩm Thất hơi ngạc nhiên, trên mặt mình biểu hiện rõ như vậy sao?

Thẩm Thất nói: “Là như vậy. Chị dâu cả có một người em gái, anh biết không?”

“Có em gái? Anh không biết.” Thẩm Tam nói: “Lúc anh cả với chị dâu kết hôn, sao cô ấy không đến?”

“Vậy, anh có biết chuyện mẹ và ba của chị dâu ly hôn không?” Thẩm Thất hỏi.

“Chuyện này anh biết, nhưng nhà chúng ta cũng không để ý đến loại chuyện như thế này đúng không?” Thẩm Tam hỏi lại.

“Đúng thế, nhà chúng ta quả thực không để ý đến chuyện này. Có điều...” Thẩm Thất thở dài một tiếng, nói: “Có điều, hiện tại có chuyện phiền toái. Em vốn không muốn nói với anh, nhưng cứ cân nhắc mãi, cuối cùng vẫn là nên nói với anh một tiếng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.