Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 847



Đi xong phần trình diễn cuối cùng, Triệu Văn Văn đứng trên sân khấu gửi lời chia tay: “Thật sự vô cùng cảm ơn mọi người có thể đến tham dự buổi biểu diễn chia tay cuối cùng của tôi. Tôi đứng trên sân khấu này, đã có mười năm rồi. Mười năm trời chớp mắt trôi qua. Nhìn biết bao ngôi sao trẻ ngày một đi lên, tôi thân là người đi trước, thật sự cảm thấy rất an ủi. Bởi vì nguyên nhân của gia tộc, tôi thật sự đến lúc không thể không nói lời chai tay. Tuy rằng, sau này tôi sẽ không thể gặp các vị trên sân khấu, nhưng chúng ta có thể gặp nhau dưới khán đài! Tôi vẫn là tôi, là Triệu Văn Văn. Cám ơn mọi người đã ủng hộ! Lúc nữa là dạ tiệc, tôi muốn cùng tất cả bạn bè, uống một ly thật đã, kỷ niệm một chút tuổi thanh đã mất kia. Cám ơn! Lần nữa xin cám ơn!”

Phía dưới tràng pháo tay ầm ầm.

Thẩm Thất đứng dậy, vỗ tay cho Triệu Văn Văn.

Triệu Văn Văn bước nhanh đến trước mặt Thẩm Thất, ôm lấy Thẩm Thất một lúc: “Tiểu Thất, cám ơn cô đã đến đây!”

Thẩm Thất dùng sức ôm lấy Triệu Văn Văn, nói: “Xin lỗi, bây giờ tôi mới đến!”

Phùng Mạn Luân đứng bên cạnh, chỉ là mĩm cười.

Ánh mắt Triệu Văn Văn phức tạp mà nhìn Phùng Mạn Luân, mới nói với Thẩm Thất: “Tối nay có lẽ tôi sẽ rất bận, nếu không ngại, thì để chồng sắp cưới của tôi thay tôi làm bạn với cô cả buổi tiệc.”

Thẩm Thất xua tay: “Không cần không cần, cô bận là được. Tôi có thể tìm người khác trò chuyện, tôi thấy có rất nhiều gương mặt quen thuộc!”

Phùng Mạn Luân bất lực mà than thở một tiếng: “Bị chê bai rồi.”

Thẩm Thất giờ mới cười nói: “Được được được, em đồng ý là được chứ gì! Sư huynh, thế thì trên buổi tiệc nhờ anh vậy!”

Triệu Văn Văn có phần ngượng ngùng mà cười.

Ánh mắt vượt qua những người khác, Triệu Văn Văn nhìn về phía Hàn Tắc Phương ở nơi xa, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào thật lòng.

Hàn Tắc Phương thấy Triệu Văn Văn nhìn sang, liền cười lại một cái.

Phần biểu diễn catwalk kết thúc, mọi người lần lượt chuyển sang hội trường buổi tiệc bên cạnh.

Thẩm Thất và Phùng Mạn Luân từ từ đi sang, vừa đi vừa trò chuyện: “Sư huynh gần đây rất bận sao?”

“Xem như là vậy.” Phùng Mạn Luân không chút ngại miệng nói: “Năm ngoái bị Hạ Nhật Ninh giành mất địa bàn và việc làm ăn tốt thế kia, năm nay xem như cũng hồi phục được một phần. Phùng gia thiếu chút là mất đi tên tuổi thế gia loại một.”

Thẩm Thất có phần ngại ngùng mà cười.

Hôm đó không biết là do cô ấy thật sự uống nhiều hay làm sao, nói chung phản ứng của mọi người đều rất không tốt.

Hạ Nhật Ninh không phải là người dễ dàng ra tay đối phó một ai, trừ khi đối phương chạm đến giới hạn của anh ta.

Thời gian Thẩm Thất ở bên Hạ Nhật Ninh không ngắn, tất nhiên biết được giới hạn của Hạ Nhật Ninh là gì.

Thế thì, Phùng Mạn Luân hôm đó, rốt cuộc đã làm gì với mình sao?

Tuy rằng sau này anh ấy giải thích rất nhiều, nhưng... những giải thích đó, thật sự quá miễn cưỡng.

Bỏ đi, nếu mọi người đều đang giả vờ thái bình, thế thì cứ giả vờ chuyện gì cũng chưa từng xảy ra là được.

Thẩm Thất chuyển đổi chủ để nói: “Sư huynh, không chính thức mà thông báo với anh một tiếng, em và Nhật Ninh tính cử hành lại hôn lễ, ngày được định vào mùng 7 tháng 7 âm lịch. Đến lúc đó, anh nhất định phải đến nhé!”

Bước chân của Phùng Mạn Luân khẽ vấp, sau đó liền nói: “Vậy sao? Thế thì chúc mừng các em nhé!”

“Thế sư huynh và Văn Văn khi nào thì kết hôn? Nói cho cùng đính hôn lâu thế rồi.” Thẩm Thất cười hỏi.

“Anh và cô ấy?” Phùng Mạn Luân cười: “Nói sau đi.”

Nếu Phùng Mạn Luân không muốn nói, Thẩm Thất cũng không hỏi nữa.

Sau khi đến hội trường bữa tiệc, Thẩm Thất cầm lấy ly cocktail, nói với Phùng Mạn Luân: “Em đi qua kia chào hỏi với họ.”

“Được.” Phùng Mạn Luân khẽ gật đầu.

Nhìn theo bóng lưng của Thẩm Thất, đáy mắt Phùng Mạn Luân, không áp chế nổi cơn giận.

Hạ Nhật Ninh, cậu cho rằng cầu hôn thành công, cậu có thể đắc ý hài lòng sao?

Còn sớm quá đó!

Cậu có lẽ còn chưa biết, có rất nhiều người, mãi canh lấy Thẩm Thất chăng?

Hơ hơ, tôi lại muốn xem thử, cậu làm thế nào!

Phùng Mạn Luân cầm theo ly rượu quay người rời khỏi, một đám người cũng đi về hướng anh ta.

Thân là người làm chủ của Phùng gia, anh ta sao có thể cô đơn?

Thẩm Thất cầm theo ly rượu hàn huyên nói chuyện với những người quen, mọi người đều quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, cho nên đều sẽ có rất nhiều chủ đề để nói.

Rất nhiều người đều trưng cầu ý kiến của Thẩm Thất tại chỗ, muốn đến s.a của Thẩm Thất để tư vấn đặt chế tạo hình riêng cho mình.

Thẩm Thất thuận lợi giúp công ty mình kéo được thêm không ít kinh doanh.

Đang hàn huyên, bên cạnh có một người đi đến, rất nho nhã mà mở miệng nói: “Rất xin lỗi, các cô gái xinh đẹp, tôi có thể mượn cô Thẩm Thất dễ thương một lát không?”

Mọi người vừa thấy liền cười, nói: “Thì ra là Hàn thiếu gia. Tất nhiên là được! Xin mời!”

Thẩm Thất kinh ngạc nhiên nhìn Hàn Tắc Phương: “Anh cũng đến đây sao? Vừa rồi không thấy anh, thật là xin lỗi.”

Hàn Tắc Phương cười lắc đầu: “Người đẹp lúc nào cũng có nhiều người vây quanh, không thấy tôi, cũng là bình thường.”

Thẩm Thất bất lực nói: “Mấy hôm không gặp, anh học biết cách nói khéo. Tôi thật sự rất bất ngờ, anh từ khi nào mà vào giới này? Tôi nhớ, nhà anh không phải ở đây!”

“Có lẽ do anh trông dễ thương chăng? Cho nên mọi người đều đón nhận anh.” Hàn Tắc Phương với vẻ không quan tâm nói: “Giới này có lớn hơn nữa thì có ý nghĩa gì chứ? Em lại không ở đây.”

Nghe lời ái muội như vậy, Thẩm Thất liền không muốn nói tiếp nữa.

Cô ấy thực sự không muốn có chút quan hệ ái muội với người đàn ông nào khác ngoài Hạ Nhật Ninh ra.

Thẩm Thất vừa chuẩn bị chào từ biệt, Hàn Tắc Phương đột nhiên thấp giọng nói: “Tiểu Thất, em có muốn biết, Văn Văn tại sao lại tổ chức buổi tiệc chia tay tối nay không?”

Chân mày Thẩm Thất khẽ nhíu, nói: “Đó là sự tự do của cô ấy.”

“Nhưng nếu anh nói, buổi tiệc tối nay cũng liên quan đến em thì sao?” Hàn Tắc Phương cười với ý vị sâu xa: “Em còn nghĩ như thế nữa không?”

Con ngươi Thẩm Thất liền phóng to: “Anh nói lung tung gì đó?”

“Em có biết chuyện Phùng Mạn Luân và Triệu Văn Văn sắp chia tay chứ?” Hàn Tắc Phương tiếp tục hỏi.

“Anh gì cơ?” con ngươi Thẩm Thất liền co lại: “Sao lại có thể? Sao tôi không nhận được tin này? Nếu họ muốn chia tay, sư huynh của tôi sao lại đến góp vui chứ?”

“Cho nên mới nói, có chuyện mờ ám, chuyện mờ ám này còn liên quan đến em.” Hàn Tắc Phương cười rất vô tư: “Đáng tiếc thật đáng tiếc, em tuy nhiên lại không biết gì.”

Chân mày Thẩm Thất khẽ nhíu, nói: “Thế anh nói xem, chuyện rốt cuộc như thế nào.”

Hàn Tắc Phương đưa Thẩm Thất rời khỏi đám đông, đến trước một cửa sổ bên cạnh, nhìn cảnh vật bên ngoài của sổ, mở miệng nói: “Đó là bởi vì Triệu Văn Văn phát hiện, cô ấy đã không còn ý nghĩa gì mà gắn kết với Phùng gia nữa.”

“Nói thế nào?” Thẩm Thất tiếp tục nhíu mày.

Triệu Văn Văn và Phùng Mạn Luân là liên hôn chính trị, cô ấy biết từ đầu, nhưng bây giờ chia tay, Triệu gia nhất định bị tổn thất rất lớn, Triệu Văn Văn không phải là người bồng bộc như vậy.

Hàn Tắc Phương đột nhiên tiến lại gần Thẩm Thất, thấp giọng và đầy ái muội nói: “Bởi vì tôi đó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.