Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 875



Thẩm Thất liền ngoan ngoãn trả lời: “Đã ghi nhớ.”

Thấy Thẩm Thất ngoan như thế, Hạ Nhật Ninh hôn chụt Thẩm Thất một cái, xem như là khích lệ.

Chờ sau khi đi ra, Thẩm Thất mới phát hiện, bản thân mình tuy nhiên nằm khu vực phía ngoài của thung lũng lá đỏ.

Ở đây có một con sông ngầm.

Vừa rồi Hàn Tắc Phương chính là từ đây mà trốn thoát.

Anh ta quả nhiên là người cảnh giác, cả đường lui cũng chuẩn bị xong rồi.

Nếu như không phải là vì thăm dò mẹ của anh ta, có lẽ đêm nay mình đã phải giao phó ở đây rồi chăng?

Vừa nghĩ đến đây, Thẩm Thất liền ôm lấy cổ Hạ Nhật Ninh.

May là mình có người chồng giỏi dang, nếu không thì, mình không biết đã chết bao nhiêu lần.

Tiểu Hạ ở phía dưới rà soát một lượt, sau khi không tìm được manh mối hữu ích nào cả, cũng đi theo rời khỏi.

Tiểu Xuân chờ ở ngoài kia, chờ Thẩm Thất vừa đến, liền kiểm tra cho Thẩm Thất.

Sau khi kiểm tra kĩ lưỡng, Tiểu Xuân thở phào một hơi nói: “Hắn ta không dở trò gì trên người cô. Hắn ta thực sự là nương tay, Hàn Tắc Phương con người này, rất giỏi dùng độc.”

Thẩm Thất gật đầu nói: “Tôi ở trong nước sau khi bị bắt, thần chí của tôi vẫn rất tỉnh táo. Người bắt cóc tôi là một cô gái, ngoài cô gái đó ra, không có người khác chạm vào tôi. Người con gái đó cũng chỉ là khống chế lấy hành động của tôi, chứ không làm gì khác với tôi cả.”

Mọi người đều gật đầu.

Hạ Nhật Ninh nhìn sắc trời, nói: “Trời sắp sáng rồi, chúng ta nên về thôi.”

Hạ Nhật Ninh ôm lấy Thẩm Thất vừa về tới, mọi người trong nhà liền thở phào.

Thẩm Thất với vẻ biết lỗi: “Xin lỗi, tớ lại làm sai rồi.”

“Được rồi được rồi, đừng kiểm điểm nữa, dù sao có kiểm điểm cũng sẽ mắc lỗi tiếp!” Lưu Nghĩa không tốt tính gì mà trả lời nói.

Thẩm Thất lè lười.

Phạm Thành Phạm Ly cười híp mắt mà sờ đầu Thẩm Thất: “Không sao, tất cả đều an toàn rồi! Nhật Ninh tên này sớm đã chuẩn bị mọi thứ rồi, cậu xem Hàn Tắc Phương không phải là ném chuột sợ bể bình đó sao.”

Văn Nhất Phi cũng nói: “Đúng thế, tớ cũng không biết từ khi nào mà Nhật Ninh sắp xếp nhiều chuyện như thế! Nếu không phải chúng tớ biết nhau từ nhỏ, nêu không phải chúng tớ mãi là bạn bè, tên này thật sự là quá nguy hiểm!”

Mọi người đều cười rộn cả lên.

Hạ Nhật Ninh cười nói: “Đi nào, chúng ta đi gặp mẹ của Hàn Tắc Phương, gặp xem người bí ẩn đó có nét gì giống với Tiểu Thất.”

Thẩm Thất về phòng tắm rửa trước, thay bộ quần áo, sau đó liền theo mọi người đi gặp người phụ nữ đó.

Tuy rằng bây giờ trời sắp sáng, nhưng mọi người không chút buồn ngủ.

Một lòng muốn làm rõ mọi chuyện cấp thiết hơn gì hết.

Mẹ của Hàn Tắc Phương được an bày ở thư phòng.

Khi mọi người đến, mẹ Hàn Tắc Phương với vể hoảng sợ: “Hạ tổng, chuyện này, tôi thật không có biết! Tôi mãi cứ cho rằng con trai tôi rất ngoan! Nó trước mặt tôi cứ với vẻ ngoan ngoãn nghe lời, tôi kêu nó làm gì thì nó làm đó, trước giờ không dám cải lời tôi, cũng không bao giờ gây chuyện, từ nhỏ đến lớn, thành tích học tập cũng tốt. Sau này khi ra nước ngoài du học, còn ngày ngày đúng giờ gọi video call với tôi. Các cậu có phải hiểu lầm chăng? Con trai tôi sao có thể là kẻ giết người chứ?”

Mọi người nhìn lấy nhau, đồng thanh hỏi: “Bà xác định con bà là như thế?”

“Đúng thế, nó luôn là bộ dạng đó!” mẹ Hàn Tắc Phương với vẻ khẳng định trả lời.

Thẩm Thất liền cạn lời.

Nhưng, Thẩm Thất cũng phát hiện, bản thân mình thực sự có chút giống bà ta.

Đó chính là tự tin không lời giải đáp.

Mẹ Hàn Tắc Phương tuy rằng có công ty quảng cáo riêng, nhưng có thể thấy được, thực sự là người phụ nữ lương thiện.

Nếu không thì sao mà bị một tên mặt trắng nghiệp vụ nhỏ nhoi lừa tới quay cuồng chứ?

Khó trách Hàn Tắc Phương lại giết tên nghiệp vụ nhỏ nhoi kia, đoán cũng đoán ra được, mẹ của Hàn Tắc Phương thật sự động lòng với người đó.

Bởi vì cách ăn mặc của mẹ Hàn Tắc Phương không phải sang trọng lắm.

Bà ta không thiếu tiền, nhưng không tùy tiện tiêu tiền.

Người phụ nữ như thế, lại chịu bỏ tiền cho tên nghiệp vụ mặt trắng mua biệt thự, có lẽ là chân ái chăng?

Chỉ là có bao nhiêu là thật lòng trong phần chân ái này chỉ có trời mới biết!

Mẹ của Hàn Tắc Phương trông không tệ, tuy rằng đã đến tuổi 50, nhưng bảo dưỡng vẫn rất tốt.

Rất rõ ràng, tướng mạo của Hàn Tắc Phương là theo mẹ.

“Con trai tôi đâu? Nó đi đâu rồi? Các cậu có phải đã làm gì với nó?” mẹ Hàn Tắc Phương không kiềm được hỏi: “Nếu như nó làm sai gì, tôi thay mặt xin lỗi các cậu. Nếu có tổn thất, tôi nhất định bồi thường!”

Nghe bà ấy nói thế, Thẩm Thất than nhẹ một tiếng.

Được thôi, mình thực sự giống với bà ấy.

Nếu như Tiểu Duệ Tiểu Hà gây chuyện, mình cũng sẽ nhận sai trước đồng thời bồi thường!

“Vậy đi, chúng ta với hình thức một hỏi một đáp mà tiến hành. Nếu không thì, chuyện này nói không rõ.” Lưu Nghĩa vốn nóng tính, trực tiếp nói: “Dì à, chúng tôi trực tiếp hỏi nhé. Dì có gì thì trả lời đó là được.”

Mẹ Hàn Tắc Phương gật đầu: “Được.”

“Đều ngồi xuống cả đi, tối nay mọi người đều không ngủ được chăng? Dứt khoát mà nói cho đã.” Văn Nhất Phi nói: “Tiểu Xuân, cho chúng tôi một chút trà tỉnh người.”

Tiểu Xuân liền đáp sau đó đi ra.

“Năm đó Hàn Tắc Phương, à không, cha của Đan Nhất Bàng, là chuyện như thế nào?” Lưu Nghĩa trực tiếp hỏi: “Tôi hỏi như vậy, có được không?”

Ánh mắt của mẹ Hàn Tắc Phương ảm đạm hẳn: “Chuyện này kể ra thì dài dòng. Năm đó bên kia của chúng tôi đang tiến hành cải cách y tế, vốn dĩ chức vụ là phải thông qua cạnh tranh mới có thể đi lên, nhưng cái chức vụ đó lại khiến nhiều người đỏ mắt. Chồng trước của tôi tất nhiên cũng thèm khát từ lâu. Gia tộc của chồng trước của tôi cũng là mấy đời theo nghề y, chỉ là phương hướng nghiên cứu có thể không phù hớp với yêu cầu tuyển dụng tại thời điểm đó, cho nên thua cho một người cũng thuộc gia tộc hành nghề ý. Chồng trước của tôi thời điểm đó là dốc hết sức mình, đem hết tâm huyết của mình đặt vào lần thi cử này, kết quả thất vọng tràn trề, ông ấy thực sự không chịu nổi với kết quả này, liền đi yêu cầu thi lại. Yêu cầu này tự nhiên là bị từ chối.”

“Sau đó ông ấy đi tìm đến gia tộc đánh bại ông ấy kia tiến hành khiêu chiến kỹ thuật, lại lần nữa bị đối phương sỉ nhục. Ông ấy lúc đó, ngày nào con mắt đều đỏ, ông ấy nghiên cứu cả ngày lẫn đêm, tôi cũng không biết ông ấy rốt cuộc đang nghiên cứu cái gì. Cho đến có một hôm, nghe nói trong một phòng khám chết không ít người, lúc đó tôi mới cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Ông ấy lại với bộ dạng rất bình tĩnh, đồng thời nói với tôi, ông rất nhanh sẽ thành công.”

“Tôi không chờ đến ông ấy thành công, lại chờ đến người nhà gây ra án mạng kia, vô tội phóng thích, ông ấy lại bị bỏ tù, bởi vì cố ý giết người cho nên bị xử tử hình. Lúc đó đứa con còn nhỏ, tôi thực sự không chịu nổi ngày tháng bị hàng xóm xung quanh chỉ chỏ, đứa nhỏ cũng vì cái chết của cha nó, trở nên im lặng ít nói. Ở trường cứ có người ăn hiếp nó, mà nó thì không thể phản kháng. Có khi tôi thay quần áo cho nó, thường thấy trên người nó vết xanh vết tím, hỏi nó sao bị vậy, nó lại nói là va phải.”

“Tôi biết, con tôi ở trưởng chịu sự ủy khuất. Tôi đến trường tìm gặp thầy cô, lại bị thầy cô nói cho qua chuyện. Tôi biết, nơi này không ở tiếp được nữa. Cho nên tôi dẫn theo đứa con rời xa quê nhà, hơn nữa thay tên đổi họ cho con, theo họ của tôi, lấy tên Hàn Tắc Phương. Tôi hy vọng đứa trẻ có thể quên đi hoàn toàn chuyện của quá khú, đổi một thân phận, đổi một nơi ở, tiếp tục cuộc sống mới. Cho dù là chồng trước của tôi làm sai, tôi và con không có làm sai! Nhưng thế đạo trên đời này sao lại bất công đến thế? Tại sao lại đối xử với hai mẹ con tôi như thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.