Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 880



Hạ Nhật Ninh dùng sức gật đầu: “Sẽ thế, nhất định sẽ như thế!”

Hai người nhìn nhau mà cười.

Thẩm Lục ở tận khu chiến loạn xa xôi kia, lại không thuận lợi nhẹ nhàng như trong tưởng tượng.

Bởi vì thường xảy ra chiến tranh, thế cục lần nữa thay đổi trở nên căng thẳng.

Nạn dân đông đúc chạy ra ngoài, hình như không có khu vực yên tĩnh.

Vẻ đẹp của Thẩm Lục lại đẹp đến thế, cho nên khi cậu ta ra khỏi cửa, không thể không che lại mặt của mình, dưới sự giúp đỡ của quân đội chính phủ bản địa, tiến hành kiểm tra và tìm kiếm.

Tất nhiên Thẩm Lục không thể nào nói là đến tìm Sùng Minh, để quân đội chính phủ địa phương biết cậu ta đến tìm Sùng Minh, đánh chết cũng không giúp!

Nhưng, bởi vì có sự giúp đỡ của Hạ Nhật Ninh giúp quân đội chính bản địa đanh một trận đẹp mắt, lại cung cấp rất nhiều trợ giúp miễn phí, do đó nghe cậu vợ của Hạ Nhật Ninh đến tìm đồ tìm người, không nói hai lời liền chọn giúp đỡ.

Đặc biệt là Benny, càng hỗ trợ một chiếc xe quân dụng và mấy người lính làm vệ sĩ, cả chặng đường bảo vệ Thẩm Lục đến nơi phía trước.

Thẩm Lục đến đây cũng đã hơn một tháng, thế nhưng, vẫn không có tung tích của Sùng Minh.

Mấy hôm nay, Thẩm Lục ăn không ngon ngủ không yên, cả người đều ốm đi rồi.

Mỗi lần nghe ngóng được tin như có như không, Thẩm Lục đều nhanh chóng chạy sáng xác thực, khi mà mỗi lần anh ấy thấy người đó không phải người mình muốn tìm, Thẩm Lục cảm thấy mình thật sự cả tinh thần và thể lực đều sắp suy sụp.

Nếu như không phải Thẩm Thất mãi giữ liên lạc qua video call với anh ấy, anh ấy đều sắp suy sụp rồi.

Vẫn may, Tiểu Thất của anh ấy luôn bên cạnh anh ấy!

Xe hơi qua lại trên đường phố, bên đường đều thấy quân đội cùng những người dân thường đang ngồi xổm ôm lấy đầu bày tỏ không vũ khí.

Trên đường phố, một đống đổ nát.

Tường nhà đổ nát đâu đâu cũng thấy.

Những nạn dân, lang thang không trốn nương thân.

Thẩm Lục không kiềm được hỏi: “Chiến tranh bên đây đã đánh bao nhiêu năm rồi, tại sao vẫn chưa có kết quả gì?”

Mấy người lính đó cười, một người lính tay trần nói: “Thực lực hai bên đều không chênh lệch mấy, hơn nữa hai bên đều có tri viện, cho nên mới đánh cực khổ như vậy. Đám người đó, chỉ mong có chiến tranh xảy ra để làm giàu, làm sao dễ dàng chịu kết thúc chiến tranh chứ?”

Thẩm Lục than nhẹ một tiếng, hưng thịnh người dân khổ, vong quốc người dân cũng khổ!

Trong một căn nhà đổ nát cũ kĩ cách xe quân đội một bức tường, Sùng Minh đang lục tìm thức ăn có thể ăn được.

Người nhà này đã rời khỏi bản địa, hơn nữa còn bị người ta đánh cướp hết vô số lần, Sùng Minh vẫn có thể tận dụng trực giác nhạy bén của mình, tìm được thức ăn cất giấu dưới hầm 3m.

Ở đó cất giấu cả một túi bột mì, Sùng Minh lộ ra hàm răng trắng sáng.

Anh ta đeo theo thức ăn, linh hoạt nhảy lên trên mặt đất.

Nhưng anh ta vừa tiếp đất, liền có người dùng tiếng bản ngữ chỉ lấy anh ta nói: “Đem thức ăn giao ra đây!”

Sùng Minh đem túi bột mì ném trên mặt đất, đối phương vui mừng, ngồi xổm xuống muốn giành thức ăn.

Sùng Minh từ tốn đi lên trước một bước, một tay bóp chặt lấy cổ đối phương, khẽ bóp, cạch, xương họng vỡ nát.

Sùng Minh lần nữa nhặt lên bột mì, quay người bước nhanh rời khỏi căn nhà cũ nát này.

Không lâu sau, Sùng Minh xách theo túi bột mì, xuất hiện tại thị trấn anh ta từng ở.

Sùng Minh linh hoạt mà nhảy vào trong nhà, quen thuộc mà mở cửa ra, nở nụ cười với cô bé trong ngôi nhà đó: “Tiểu Hà, ta đem thức ăn về cho con đây.”

Nghe đến thức ăn, cô bé đó liền như điên vậy mà xông lên, lại bị Sùng Minh ôm lấy.

“Bây giờ chưa làm thành thức ăn, không cần vội, mợ sẽ bảo vệ con.” Sùng Minh thấp giọng nói.

Cô bé đó với vẻ bất lực: “Tôi không phải tên Tiểu Hà, tôi tên Tina.”

Sùng Minh cố chấp nói: “Tiểu Hà, con ngoan ngoãn ở đây, ta đi nấu thức ăn cho con.”

Tina với vẻ không còn cách nào.

Từ sau khi lần trước tên điên kỳ lạ này lục lấy đi thức ăn trong nhà, sẽ thường xuyên quay lại đây xem thử.

Cho đến ngọn lửa chiến tranh lan đến thị trấn nhỏ này, anh ta cũng không rời khỏi.

Người đàn ông này, cứ cố chấp kêu cô ấy là Tiểu Hà, cô ấy cũng không biết, Tiểu Hà rốt cuộc là ai.

Nhưng người đàn ông này mỗi khi nhắc đến tên Tiểu Hà, đều rất dịu dàng.

Tiểu Hà đó là gì của anh ta?

Cháu ngoại?

Tại sao anh ta lại tự xưng mình là mợ chứ?

Tự nhiên thấy ganh tỵ với cô bé tên Tiểu Hà này!

Là do mình trông giống cô bé đó, cho nên mợi được sự bảo vệ của người đàn ông mạnh mẽ này?

Một lúc sau, Sùng Minh bưng lấy thức ăn nóng hổi đi qua, trên mặt mang nụ cười: “Tiểu Hà, ăn cơm nào!”

Tina im lặng mà ngồi dậy.

Trước sự đói khát, đây đều không xem là gì.

Cha mẹ của Tina mấy hôm trước bị bom nổ nổ chết trên đường, nếu như không phải Sùng Minh, cô ấy sớm đã chết đói.

Cho nên, cô ấy chấp nhận cho Sùng Minh xem mình thành đứa trẻ khác mà chăm sóc chu đáo.

Cô ấy hiểu rất rõ, cô ấy muốn được sống tiếp, thì nhất định phải nắm chặt người đàn ông này.

Sau khi ăn xong, Sùng Minh nói: “Ta phải rời khỏi nơi này, con ngoan ngoãn nhé.”

Nghe nói Sùng Minh muốn rời khỏi, Tina hốt hoảng đứng dậy, liền ôm lấy chân của Sùng Minh: “Người muốn bỏ lại con sao? không được! Người không được bỏ lại con! Con là Tiểu Hà, con là Tiểu Hà người mà người quan tâm nhất! sao người có thể bỏ rơi Tiểu Hà chứ?”

Một phần ký ức, đột nhiên ập vào trong đầu cảu Sùng Minh.

Trong ký ức đó, một đứa bé gái bị treo trên cây, một người đàn ông rất đẹp hét lớn với mình: Sùng Minh, đi cứu Tiểu Hà! Chỉ cần cậu cứu lấy Tiểu Hà, tôi chấp nhận bên cạnh cậu!

Bên nhau, bên nhau, bên nhau...

Người đàn ông tuyệt mỹ đó là ai, rốt cuộc là ai?

Tại sao mỗi lần nhớ đến cậu ta, tâm trạng đều hạnh phúc ngọt ngào đến thế chứ?

Nhưng cậu ta rốt cuộc là ai!

Mình sao phải đi cứu Tiểu Hà?

Mình sao lại quan tâm Tiểu Hà thế kia?

Tiểu Hà là ai?

A... cô bé ôm lấy chân mình chính là Tiểu Hà?

Chỉ cần mình cứu lấy cô bé, thì người đàn ông xinh đẹp tuyệt mỹ kia sẽ ở bên mình?

“Tiểu Hà?” Sùng Minh thăm dò mà mở miệng: “Con là Tiểu Hà?”

“Vâng, con là Tiểu Hà!” Tina điên cuồng mà gật đầu: “Cho nên người không được bỏ lại con!”

Ánh mắt Sùng Minh nhấp nháy một lúc, ngồi xổm người, theo cách dỗ con nít trong trí nhớ mà dỗ Tina: “Được, ta sẽ không bỏ rơi con, ta sẽ đem con rời khỏi nơi này.”

Nói xong câu này, trong đầu Sùng Minh hiện lên một gương mặt tinh nghịch đáng yêu, gương mặt cô nhóc cứ thích chu miệng trêu mình.

Cô bé tên gì?

Tại sao khi nghĩ đến cô bé, trong lòng mình cũng rất vui?

Cô bé là con gái mình sao?

Mình có con sao?

Cùng với người đàn ông trẻ đẹp kia sao?

Huh? Hai người đều là đàn ông, ai phụ trách sinh con?

Sùng Minh cảm thấy trí nhớ của mình lại một lần hỗn loạn.

Anh ta liền đẩy Tina ra, như điên vậy mà xông ra ngoài.

Chết tiệt, hắn ta rốt cuộc có bao nhiêu trí nhớ!

Tại sao những ký ức đó đều không liên kết lại được!

Còn nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Tina thấy Sùng Minh chạy như điên vậy, liền hoảng hốt, cũng xông theo ra ngoài cửa: “Người không thể bỏ lại con! Con là Tiểu Hà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.