Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 892



Khi mọi người nhìn thấy bách chiến bách thắng như Văn Nhất Phi lại thua cho Phạm Ly, đều đưa ra một biểu cảm khó mà tin được, liền tới tấp hỏi Phạm Ly có phải thật vậy không.

Phạm Ly quả là đắc ý vô cùng.

Bữa tiệc sinh nhật này, tạm thời do bà Cung Trân dẫn trước.

Cả bữa tiệc người đã khiến cho mọi người ngưỡng mộ nhất, đã trở thành Đông Tiểu Tiểu.

Bởi vì cô ấy được hoàng tử vừa gặp đã yêu, và tỏ tình trước đám đông!

Vì vậy, sau khi bữa tiệc kết thúc, mọi người vẫn còn đang say sưa nói về câu truyện hoàng tử và cô bé lọ lem này.

Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh vừa trở về trang viên Cảnh Hoa chưa được bao lâu, thì quản gia đưa điện thoại qua: “thưa thiếu phu nhân, lão phu nhân gọi cô”

Thẩm Thất nhanh chóng nhận lấy điện thoại: “Alo, bà nội!Dạ, chúng cháu vừa mới về tới! Dạ, mọi việc đều rất thuận lợi.”

Giọng cười trong điện thoại của Hạ lão phu nhân rất hiền từ: “vậy các cháu có rảnh về biệt thự một chuyến không?”

“Dạ được, cháu và Nhật Ninh sẽ về.”Thẩm Thất nhanh chóng nói tiếp: “Bà nội, có phải có việc gì quan trọng không? Có cần dẫn theo Tiểu Duệ và Tiểu Hà theo không ạ?”

“Không cần không cần, Tiểu Duệ Tiểu Hà ngày nào cũng ở bên cạnh ta rồi, không cần dẫn theo đâu, cứ để chúng nó tiếp tục học đi.” Hạ lão phu nhân nói tiếp: “Ta gọi hai cháu về, là có chuyện muốn thương lượng với hai cháu.”

“Dạ, vậy chúng cháu sẽ về liền.” Sau khi Thẩm Thất tắt máy, liền đem sự việc nói lại một lần cho Nhật Ninh nghe.

Nghe nói bà nội có chuyện cần gặp, Hạ Nhật Ninh liền bỏ công việc trên tay xuống, và dẫn Thẩm Thất về biệt thự của Hạ gia.

Vừa về đến Hạ gia, Hạ lão phu nhân vội vàng gọi họ qua đó.

Thẩm Thất ngồi bên cạnh Hạ lão phu nhân nói: “Bà nội, có chuyện gì xảy ra, mà nhìn nội luống cuống quá vậy?”

“Thì là chuyện của anh hai các cháu đó? Hạ lão phu nhân nói: “sau khi Nhật Kỳ với Lận Hinh chia tay, đến giờ vẫn chưa có ai khác. Mà nó lại lớn hơn Nhật Ninh đến hai tuổi nữa.”

Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh trao đổi với nhau qua ánh mắt, sau đó Thẩm Thất tiếp tục hỏi: “ý của bà nội là?”

“Nghe nói Phạm Thành đã chọn được một cô gái trong bữa tiệc sinh nhật?” Hạ lão phu nhân hỏi lại Thẩm Thất.

Thẩm Thất gật đầu, trong chốc lát đã hiểu ra ý của Hạ lão phu nhân: “Bà nội, bà muốn chúng cháu giúp đỡ giới thiệu phụ nữ cho anh hai sao? Điều này thật ra là có thể đó, chỉ cần chúng ta công khai tuyển vợ, có lẽ sẽ có rất nhiều người đến hưởng ứng.”

“Đây hoàn toàn là điều ta không muốn làm nhất.” Hạ lão phu nhân xua tay nói: “hôn sự của Nhật Kỳ, không thể gióng trống khua chiêng. Nó không thích hợp. Gia thế của Hạ gia lớn như vậy, mà những người phụ nữ muốn cậy quyền dựa thế lại rất nhiều, ta không có nhiều tâm trí để hao hơi tổn sức như vậy đâu.”

“Vậy, ý của bà nội? Thẩm Thất vẫn không hiểu ý.

Hạ Nhật Ninh thì lại hiểu ra, và mở miệng nói: “Bà nội muốn lén lút tiến hành? Muốn chúng cháu tổ chức một cuộc gặp gỡ nhỏ, sau đó cho anh hai lựa chọn mà không để lại một vết tích gì?”

Hạ lão phu nhân gật đầu tỏ vẻ hài lòng, nói: “Chính xác. Cách này, không những có thể ngăn chặn được những cô gái oanh tạc điên cuồng, mà còn có thể cho Nhật Kỳ âm thầm quan sát tính cách nhân phẩm của họ.”

Nghĩ lại cũng đúng.

Lúc Phạm Thành Phạm Ly tìm đối tượng kết hôn, cũng là có một đám người phụ nữ liều mạng mà nhào về phía trước, nếu như Hạ gia công khai tìm đối tượng kết hôn, thì chuyện này, đoán chừng sẽ rất náo nhiệt đây.

Toàn thế giới đều chú ý đến, cũng không có gì là lạ?

Nhưng việc tổ chức cuộc gặp gỡ như thế này, cũng rất là rườm rà.

Hạ Nhật Ninh đưa ra một phương pháp điều hòa: “Tổ chức yến tiệc, hiệu suất không được cao lắm. Nhưng cháu lại có một ý nghĩ khác. Cuối tháng năm âm lịch, là thời gian náo nhiệt nhất trong một năm của thành phố Vinh, lễ hội triển lãm hoa cảnh một năm một lần, năm nay là do Phùng gia đảm nhận tổ chức lễ hội. Vì vậy, đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều người thanh lịch, tao nhã đến đó thưởng thức. Cháu cảm thấy, nếu như cố tình tạo ra kiểu xem mặt như vậy, sợ rằng anh hai sẽ có tâm lý chống cự. Nhưng nếu trong lẽ hội triển lãm hoa cảnh, anh hai gặp được người tri âm, đó chính là một phương án khác.

Hạ lão phu nhân chịu không nổi phải gật đầu: “Đúng vậy, sao ta lại quên chuyện này rồi. cháu nói, năm nay là do Phùng gia đảm nhận tổ chức lễ hội sao?”

Thẩm Thất cũng có chút kinh ngạc.

Phùng Mạn Luân? Anh ấy sẽ đảm nhận việc này sao?

Hạ Nhật Ninh mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, Phùng gia cũng vì muốn lấy lại hình tượng thôi.”

Phùng Mạn Luân luôn là người làm bề mặt công trình, anh ta chia tay với Triệu Văn Văn, không thể tránh khỏi sự ảnh hưởng đối với Phùng gia.

Mặc dù trong bữa tiệc đó, là Triệu Văn Văn đã xin lỗi Phùng Mạn Luân trước, nhưng ít nhiều gì vẫn ảnh hưởng đến Phùng gia.

Vì vậy, Phùng Mạn Luân đã đảm nhận tổ chức triển lãm hoa cảnh của đợt này.

Những việc này, ra chút sức lực cũng không thu được kết quả gì, chỉ có những người có tiền có thế mới chơi nổi,

Vì vậy, Phùng công tử được xem là một người trong số đó.

“Được rồi, việc này ta giao cho các cháu đó. Các cháu hãy liệu đó mà làm.” Hạ lão phu nhân xua tay nói tiếp: “tuổi tác của ta đã cao, ta không lo nữa đâu.”

Thẩm Thất nói với Hạ Nhật Ninh: “nếu như em nói với anh hai, anh hai nhất định sẽ cảm thấy em như bị ép buộc mà kéo anh ấy đi, hay là anh nói chuyện với anh hai?”

Hạ Nhật Ninh gật đầu mỉm cười: “Ừ, để anh nói chuyện với anh hai.”

Đến giờ ăn cơm tối, Hạ Nhật Kỳ từ bên ngoài trở về.

Trong những thời gian này, Hạ Nhật Kỳ thật ra cũng rất bận rộn.

Sau khi chia tay với Lận Hinh, thật ra trong lòng của Hạ Nhật Kỳ cũng rất đau buồn.

Dù gì cũng là người phụ nữ mà anh ấy đã theo đuổi suốt bốn năm nay, kết quả lại là một người phụ nữ không biết phân biệt trái phải, mà còn đi vu oan hãm hại người khác.

Điều này khiến cho Hạ Nhật Kỳ bị tổn thương nặng nề.

Vì vậy trong thời gian này anh ấy đều lao đầu vào công việc, chưa hề nghỉ ngày nào, mà còn thường xuyên tăng ca.

Hạ lão phu nhân thấy vậy mà đau lòng, vì vậy mới kêu Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh, quan tâm một chút đến hôn sự của Hạ Nhật Kỳ.

Hạ Nhật Kỳ vừa về đến, vẫn chưa kịp vào phòng, thì đã bị Hạ Nhật Ninh qua kiếm tán dốc rồi.

Hạ Nhật Kỳ thấy Hạ Nhật Ninh đi qua, ngạc nhiên nói: “Ơ, sao em lại về đây vậy?”

“Sao vậy, không hoan nghênh em sao?”Hạ Nhật Ninh nói đùa với anh ấy.

“Làm gì có?Đi đi đi, vào phòng của anh, anh đi tắm trước cái đã.” Hạ Nhật Kỳ nói: “Cả ngày vẫn chưa được nghỉ ngơi một chút nào.”

Hạ Nhật Ninh gật đầu.

Hạ Nhật Kỳ hoàn toàn không cần phải bận đến vậy.

Đó là do anh ấy cố tình làm vậy.

Dùng sự bận rộn mà điên cuồng bù đắp vào thời gian cô đơn của mình.

Hạ Nhật Kỳ đã nhanh chóng tắm xong, và Hạ Nhật Ninh cũng không hề khách sáo với anh ấy, tự mình rót ly rượu vang ra, mà dựa vào tường uống một mình.

Hạ Nhật Kỳ vừa lau khô tóc vừa hỏi: “em cố tình qua đây tìm anh có việc gì sao?”

“Ừ.”Hạ Nhật Ninh trước khi đến đã nghĩ ra phải nói như thế nào rồi: “Tiểu Thất luôn rất lo lắng cho anh, nhưng cô ấy thân là em dâu, cũng không biết nên nói gì. Nghe nói, năm nay Phùng gia đã đảm nhận tổ chức hoạt động triển lãm hoa cảnh, muốn mời anh cùng đi xem triển lãm. Nhưng cô ấy lại ngại mở miệng, vì vậy đã kêu em đến đây.”

Cái cớ này, thật hoàn mỹ.

Hạ Nhật Kỳ cười lên: “Có gì đâu mà phải ngại, anh cũng chưa từng trách qua em ấy, nhưng, Nhật Ninh, gần đây anh cũng rất bận.”

“Bận thế nào đi chăng nữa, có bận bằng em không?”Hạ Nhật Ninh nói: “Bác sĩ Tần đã nói, Tiểu Thất có tâm trạng tốt, sẽ có lợi cho mang thai lần hai này.”

Hạ Nhật Kỳ ngớ người ra, ngay sau đó cười lên và nói: “Vậy được rồi, anh đi! Bây giờ Tiểu Thất mang thai lần hai, là chuyện lớn của gia đình ta. Ba mẹ có thể thuận lời về đây hay không, chỉ còn trông chờ vào Tiểu Thất thôi. Vì gia đình đoàn tụ của chúng ta, anh có bận đến mấy cũng sẽ đi!”

“Vậy chúng ta quyết định vậy nha!” Hạ Nhật Ninh thấy đã đạt được mục đích, cũng không thèm khách sáo mà nói: “Anh nghỉ ngơi một chút đi, một lát trên bàn ăn, Tiểu Thất có hỏi đến, thì anh cứ nói là đi là được rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.