Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 912



“Thế thì là chuyện gì?” Văn Nhất Phi và Thẩm Thất đồng thanh hỏi.

Ánh mắt của Lưu Nghĩa loé lên, muốn nói lại thôi.

Thẩm Thất lập tức nói với Văn Nhất Phi: “Nhất Phi, buổi sáng em còn chưa ăn gì cả, sẽ ăn trưa ở đây. Anh đi xem xem cơm trưa chuẩn bị tới đâu rồi được không?”

Văn Nhất Phi rất nhạy bén, nghe là hiểu ý ngay, đứng lên nói: “Được chứ, muốn ăn cái gì? Tuy chỗ này của anh nhỏ, nhưng cũng không thể để em thiệt được! Anh đi xem sao!”

Văn Nhất Phi vừa đi, Thẩm Thất lập tức hỏi Lưu Nghĩa: “Sao?”

Lưu Nghĩa cụp mắt xuống nói: “Tiểu Thất, cậu có biết vì sao tớ chỉ thích mặc đồ nam không?”

Tiểu Thất lắc đầu: “Chẳng lẽ không phải là sở thích cá nhân sao?”

“Đúng là sở thích cá nhân, nhưng từ nhỏ tớ đã biết mình là con gái, lại chỉ thích mặc đồ nam. Cậu không cảm thấy kì lạ sao?” Lưu Nghĩa cười nhẹ một tiếng, đáy mắt là sự chua xót.

Thẩm Thất ngẩn ra.

Cô biết Lưu Nghĩa lâu như vậy rồi, lại chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Cô vẫn chỉ cho rằng là do Lưu Nghĩa thích đồ nam mà thôi.

Giống như việc có người thích nhà, có người thích xe, chỉ là sự khác nhau giữa sở thích.

Lưu Nghĩa thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Thất.

“Tiểu Thất, cậu có biết sao tớ lại thích quyền anh không?” Lưu Nghĩa buồn phiền mở miệng: “Rất ít có con gái thích đánh quyền anh mà, đúng không?”

“Không phải vì ba nuôi sao?” Thẩm Thất lại ngẩn ra lần nữa.

“Đúng, nhưng cũng không đúng.” Lưu Nghĩa nói nhẹ giọng: “Vậy cậu nói xem, vì sao trong những năm qua, tớ không có tình cảm với bất kì ai?”

Thẩm Thất không ngồi yên được nữa.

Bỗng nhiên cô thấy thật tự trách.

Là bạn thân nhất, chị em tốt nhất của Lưu Nghĩa, nhưng cô lại chẳng biết gì cả!

Không xứng chức chút nào!

Thẩm Thất nắm chặt lấy bàn tay của Lưu Nghĩa, nói: “Tiểu Nghĩa, xin lỗi. Tớ chưa từng hỏi cậu cái gì cả. Tớ không tốt, cậu mắng tớ đi!”

Lưu Nghĩa cười ha ha: “Con nhóc ngốc nghếch, tớ mắng cậu làm gì chứ. Kì thực chuyện này ba mẹ tớ cũng không biết rõ. Ba tớ thì cậu biết rồi đấy, khô khốc không à, mẹ tớ thì bận rộn, ngày nào cũng không ở nhà, sao có thể biết được.”

“Đúng vậy, mẹ nuôi bận rộn quá.” Thẩm Thất cũng không khỏi cảm thán: “Thành danh rất mệt.”

“Chuyện này phải nói từ khi còn bé nói lên.” Ánh mắt Lưu Nghĩa trở nên ảm đạm, như đang chìm trong kí ức: “Lúc tớ còn bé xíu, khi mà tớ vừa có khái niệm về giới tính, kì thực tớ cũng có thể nhận rõ được tớ là con gái, không phải con trai. Vì quá bận rộn, mẹ tớ ném tớ cho vú em, nên không biết điểm giới hạn là ở đâu. Đúng lúc đó, tớ gặp một bé trai.”

“Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy rất nhỏ yếu, cả người bẩn thỉu, như một con chó nhỏ lang thang. Tớ còn nhớ năm đó chắc tớ tầm bốn tuổi, khoảng Thẩm Duệ Thẩm Hà bây giờ. Tớ là kiểu nhận thức muộn, có nhiều chuyện không hiểu cho lắm, nhưng tớ cũng biết giúp người là niềm vui. Vì thế tớ đưa đứa bé đó về nhà, do trong nhà không có ai, nên tớ mang cậu ấy vào phòng tớ một cách thuận lợi.”

“Cậu ấy rất sợ hãi, tớ bảo cậu ấy tắm rửa cậu ấy cũng không nghe, chỉ co người trên sàn nhà nhà tắm, nhỏ ơi là nhỏ. Tớ kéo cậu ấy vào trong bồn tắm rồi tắm rửa sạch sẽ cho cậu ấy. Cậu ấy như một chú mèo con bất lực vậy, co rụt người để mặc cho tớ cọ rửa, không nói một tiếng nào. Sau khi tắm cho cậu, tớ mới phát hiện ra, từ trên xuống dưới trên người cậu ấy toàn là vết thương. Tớ hỏi ai đánh, cậu ấy không trả lời. Tớ gọi nữ giúp việc mang hộp thuốc rồi bôi thuốc cho cậu ấy.”

“Lúc đầu cậu ấy còn rất phối hợp, nhưng về sau lại bỗng cực kì căng thẳng, nghe thấy tiếng đồng hồ báo giờ, cậu ấy không để ý đến bất cứ gì nữa mà chạy ra ngoài. Tới khi tớ đuổi theo ra thì đã không còn thấy cậu ấy nữa. Tớ nhìn thấy cậu ấy lần thứ hai ở trong một con hẻm tối đen. Tớ tới đó là vì tìm ba tớ, trên đường đi thì nhìn thấy bóng dáng của cậu ấy. Cậu ấy đang bị đánh, roi dài quật vào người cậu ấy.”

“Cậu ấy không nói lời nào, chỉ ôm đầu để mặc cho người kia ra sức đánh. Tớ không thể nhìn được, bảo lái xe giật lấy roi của ông ta. Nhưng người kia lại nói cậu bé đó là con của ông ta, ông ta đang dạy bảo con. Lúc đó, tớ rất muốn đứng ra giúp đỡ cậu ấy, nhưng tớ quá bé nhỏ, thậm chí tớ còn không bằng Thẩm Duệ và Thẩm Hà bây giờ. Tớ chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ấy ngồi đó, nhận từng cái roi một.”

“Lần thứ ba nhìn thấy cậu ấy, tớ hỏi vì sao cậu ấy không trốn. Rốt cuộc cậu ấy cũng nói chuyện với tớ. Cậu ấy nói, cậu ấy là con riêng của mẹ cậu ấy, mẹ cậu ấy tái hôn với ông ta, nếu cậu ấy phản kháng, mẹ cậu ấy sẽ bị đánh. Tiểu Thất, cậu có biết không, lúc đó ba mẹ tớ còn đang rất tình cảm, nghe thấy vậy, tớ rất buồn bã.” Ánh mắt Lưu Nghĩa ngấn lệ: “Thời khắc ấy, tớ bỗng nhiên hiểu ra, tớ cần có sức mạnh, chỉ khi có đủ sức mạnh, tớ mới có thể bảo vệ được người khác.”

Hốc mắt Thẩm Thất cũng ươn ướt. Cô không ngờ Lưu Nghĩa lại từng phải trải qua chuyện này.

“Tớ nói với cậu ấy, về sau tớ sẽ bảo vệ cậu ấy. Cậu ấy rất vui, dần mở rộng cửa lòng với tớ, nói chuyện với tớ. Có một lần, tớ và cậu ấy đang đi dạo trên đường, đúng lúc thấy có một đám cưới tổ chức trong khách sạn, đứa bé nâng váy cho dâu rể mặc bộ đồ âu đẹp đẽ. Cậu ấy nhìn đứa bé đó bằng ánh mắt hâm mộ, nói với tớ, trước khi mẹ cậu ấy tái hôn, cậu ấy cũng từng mặc quần áo đẹp như vậy. Tớ kéo cậu ấy tới một tiệm bán quần áo gần đó, mua cho cậu ấy một bộ đồ âu. Cậu ấy rụt rè sờ vào bộ quần áo đó, nhưng lại không chịu mặc, cậu ấy nói, cậu ấy quá bẩn, không xứng mặc bộ quần áo đẹp như vậy.”

“Tớ cứ nhét bộ quần áo ấy cho cậu ấy, niềm vui trong ánh mắt cậu ấy không thể che giấu được. Lúc đó cậu ấy mới nói cho tớ biết, thứ tư tuần sau là sinh nhật của cậu ấy. Thế tớ mới biết cậu ấy còn lớn hơn tớ hai tuổi, nhưng vì suy dinh dưỡng nên trông còn nhỏ hơn tớ. Tớ nói thứ tư tuần sau tớ có quà tặng cho cậu ấy. Cậu ấy vui vẻ đồng ý. Lúc tạm biệt cậu ấy, tớ nhìn theo bóng cậu ấy đi xa.”

“Tiểu Thất, khi đó tớ còn không biết cái gì gọi là thích giữa hai giới tính. Tớ chỉ cảm thấy tớ thích bộ dạng cậu ấy lúc cười. Vậy nên, hôm đó tớ đã chuẩn bị một món quà đặc biệt. Tớ muốn thấy nụ cười của cậu ấy. Nhưng Tiểu Thất, cậu có biết không? Khi tớ mặc một bộ váy xinh đẹp, cầm theo món quà tới tìm cậu ấy, lại...” Bỗng nhiên Lưu Nghĩa không kìm nén được cảm xúc, cô ôm lấy Thẩm Thất nghẹn ngào: “Lại thấy được cậu ấy đang thoi thóp.”

Trái tim của Thẩm Thất như bị ai bóp nghẹt lại: “Sao lại như vậy?”

“Ba dượng của cậu ấy uống say thường sẽ lấy cậu ấy ra để hả giận. Hôm đó, ông ta phát hiện cậu ấy giấu một bộ đồ âu, kiểu gì cũng muốn cướp lấy nó để đem bán lấy tiền, cậu ấy sống chết không chịu. Ba dượng của cậu ấy không ngờ đứa bé nghe lời từ trước đến này lại dám làm trái với ý ông ta, men say dâng lên, ông ta ra sức đánh. Cho dù bị đánh, cậu ấy vẫn ôm chặt bộ quần áo vào trong ngực, không để ba dượng cướp đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.