Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 955



“Người phụ nữ này tên là Tư Y Cẩm, một người rất kiên cường. Bao nhiêu năm qua mình cô ấy nuôi dạy đứa nhỏ, thật không dễ dàng gì. Anh cũng chỉ âm thầm giúp cô ấy được chút ít. Năm nay đột nhiên cô ấy lại tới tìm anh nhờ anh giúp về chuyện hộ khẩu của đứa nhỏ, vì đứa bé đã đến tuổi đi học, nhưng vẫn chưa có hộ khẩu nên không thể nhập học được. Do vậy mới đến tận đây nhờ cậy anh giúp giải quyết chuyện này.” Thẩm Tứ tiếp tục giải thích: “Kỳ thực, anh chỉ giúp cô ấy có chút chuyện, nhưng thật không ngờ, không biết mẹ anh nghe ngóng chuyện này ở đâu, còn sai người đi điều tra người ta nữa.”

Lòng Thẩm Thất chợt thắt lại, không biết nên nói gì về chuyện này.

“Tư Y Cẩm là một cô gái kiên cường, cô ấy nói không muốn gây thêm phiền toái cho anh nữa.” Thẩm Tứ cười khổ một tiếng rồi nói tiếp: “Lúc đầu anh cũng định chấm dứt chuyện này ở đây, nhưng mấy ngày trước có một vài chuyện lại xảy ra. Bạn anh đã mất đi khả năng làm ba kể từ khi hắn bị thương, hơn nữa vợ đầu của hắn lại chỉ sinh được một đứa con gái, vì vậy nhà họ đột nhiên lại có ý nghĩa muốn đem đứa bé quay về. Tư Y Cẩm nói gì bọn họ cũng không đồng ý, nên cô ấy lại phải đến tìm anh thêm lần nữa. Vì vậy...”

Đôi mắt Thẩm Thất chợt trừng lớn: “Do vậy cái gì?”

“Bây giờ mẹ anh vẫn chưa biết được anh và Tư Y Cẩm vẫn còn liên lạc, lần này cô ấy đến tìm anh là muốn nhờ anh đưa đứa bé đi, không để đối phương tìm thấy.” Thẩm Tứ tiếp tục nói: “Dù sao, bên ba của đứa bé cũng là gia đình có thế lực vậy nên Tư Y Cẩm chắc chắn không phải đối thủ của bọn họ.”

Thẩm Thất lập tức tiếp lời: “Sao có thể như vậy được? Đứa bé đó là con của Tư Y Cẩm mà, gia đình kia dựa vào gì mà lấy đi đứa con của cô ấy? Lúc trước đã lừa dối tình cảm của cô ấy, còn buộc cô ấy vào tội giết người, giờ lại còn muốn đoạt lấy hi vọng cuối cùng của cô ấy ư? Sao lại có loại người quá đáng như vậy chứ?”

“Đúng vậy! Anh cũng cảm thấy chuyện đó thật quá đáng.” Thẩm Tứ thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Đó chính là lý do mà anh muốn giúp cô ấy.”

“Anh nói cho em biết bạn trai cô ấy là ai?” Thẩm Thất nhịn không được liền hỏi.

“Ừm, người đó em cũng biết đấy, Mai Tùng Lâm, kẻ có thế lực ở thành phố.” Thẩm Tứ trả lời.

Thẩm Thất há hốc miệng kinh ngạc: “Là hắn ta sao?”

Thành phố đó cũng khá gần với thành phố này. Kinh tế ở đấy tương đối phát triển, là một thành phố kinh doanh du lịch và thủ công nghiệp, văn hóa cũng rất tốt, vì vậy nó cũng có một biệt danh là thành phố hoa lãng mạn.

Mỗi một mùa hoa nở, cả thành phố đều ngập tràn trong biển hoa, quả thực rất đẹp.

Bởi vậy hàng năm đều có rất nhiều khách đổ xô đến đây, thứ nhất là để ngắm hoa, thứ hai là đến cầu duyên.

Đó chính là lý do hàng năm thành phố mở rất nhiều các hoạt động.

Có thể do thành phố quá đẹp và cũng có thể là biển hoa quá thanh khiết, bởi vậy đây là thành phố có tỷ lệ thành công về kinh doanh du lịch cao nhất trong tất cả các thành phố trên toàn quốc.

Có cách thức quảng cáo này, người đến thành phố mỗi năm ngày càng tăng.

Mai Tùng Lâm, Mai gia chính là gia tộc nắm giữ ngành du lịch ở đây.

Gia tộc bọn họ nắm trong tay rất nhiều khu danh lam thắng cảnh hơn nữa đều thuộc sở hữu tư nhân, vì vậy tài sản của họ cũng khiến người khác phải kinh ngạc.

Đương nhiên, cũng không thể so sánh được với Hạ gia chúng ta.

Nhưng ở trong thành phố đó cũng được coi là gia tộc có quyền thế.

Vì vậy việc Tư Y Cẩm yêu Mai Tùng Lâm cũng là điều dễ hiểu.

Chủ nhân của thành phố hoa, đương nhiên cũng có thể làm ra những chuyện lãng mạn rồi.

Thẩm Thất đã từng có cơ hội gặp Mai Tùng Lâm vài lần, nhưng cũng chỉ chào hỏi xã giao nên không thân thiết gì lắm.

Tuy nhiên điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Thẩm Thất biết một vài chuyện phong lưu của kẻ tai to mặt lớn này.

Nghe nói, tên này không chỉ am hiểu về thơ ca nhạc họa mà còn là một cây bút thư pháp cừ khôi, bức thư pháp của hắn còn đạt được giải thưởng quốc tế nữa.

Vì vậy Thẩm Thất mới có thể nhớ rất rõ về người này.

Mọi cô gái đều muốn có được một người đàn ông tài hoa như vậy nhỉ?

Chỉ là cô không ngờ rằng, đằng sau hắn lại còn có cả một câu chuyện dài như vậy.

Mai Tùng Lâm mang nợ Tư Y Cẩm, cũng bị Tư Y Cẩm làm bị thương, đúng là ông trời có mắt.

Bây giờ hắn ta lại còn muốn cướp đi đứa con của Tư Y Cẩm, quả thực quá đáng mà.

“Tiểu Thất, em định nhúng tay vào chuyện này sao?” Thẩm Tứ nhìn chằm chằm Thẩm Thất nói: “Chuyện này phức tạp ở chỗ chính Tư Y Cẩm đã khiến Mai Tùng Lâm mất đi khả năng làm ba. Vì vậy nếu Mai Tùng Lâm khởi tố Tư Y Cẩm thì cô ấy sẽ phải vào tù lần thứ hai. Nếu như cô ấy phải vào tù thì đứa bé đương nhiên sẽ được gia đình họ Mai nuôi dưỡng.”

Thẩm Thất lập tức nhíu mày.

“Nếu để Hạ gia nhúng tay vào việc này thì cũng được thôi nhưng kẻ mạnh không nên chèn ép kẻ yếu.” Thẩm Tứ tiếp tục nói: “Dù sao Mai gia cũng có thế lực. Nếu hai gia tộc đánh nhau thì rất khó nhìn mặt nhau trên thương trường.”

Thẩm Thất cụp mắt xuống nói: “Em không nghĩ chuyện lại phức tạp như vậy.”

“Không sao, chúng ta đi thôi, để anh dẫn em đi gặp cô ấy.” Thẩm Tứ đứng dậy nói: “Sau khi em gặp cô ấy, em suy nghĩ lại câu trả lời cũng chưa muộn.”

“Dẫn em đi gặp cô ấy ư?” Thẩm Thất hơi ngạc nhiên hỏi lại: “Tư Y Cẩm cũng đang ở Đông Bắc sao?”

“Ừm, cô ấy đến tìm anh giúp đỡ nên tất nhiên vẫn còn ở lại đây rồi.” Thẩm Tứ mỉm cười nói tiếp: “Để anh dẫn em đi, vừa hay để mẹ anh đỡ lo lắng.”

Thẩm Thất hơi tò mò hỏi tiếp: “Anh dẫn em qua đó sao? Em thật sự có thể đến đó ư?”

“Tại sao em lại không thể đến đó được?” Thẩm Tứ hỏi vặn lại rồi chợt mỉm cười, hắn nói tiếp: “Chúng ta đi thôi, nhân lúc ánh nắng còn dịu, anh sẽ dẫn em đi vòng vòng.”

Thẩm Thất gật đầu đồng ý, vui vẻ đi theo Thẩm Tứ.

Quả nhiên có Thẩm Thất nên bác Tư cũng không suy nghĩ nhiều, vui vẻ để Thẩm Tứ dẫn Thẩm Thất ra ngoài chơi.

Sau khi Thẩm Tứ lái xe dẫn Thẩm Thất đi vài vòng rồi mới nói ra mục đích tới đây.

Tư Y Cẩm sống ở trong một khách sạn nhỏ, Thẩm Tứ đã hẹn cô trưa nay ra ngoài uống trà.

Tư Y Cẩm vui vẻ nhận lời.

Thẩm Tứ và Thẩm Thất ngồi trong căn phòng đã đặt trước, vừa chờ một lát liền thấy của một người phụ nữ không quá cao nhưng đầy sức sống, dẫn theo một bé trai đi tới.

Nhìn thấy Thẩm Thất, đối phương cũng hơi sững sờ, nhưng rất nhanh lấy lại được trạng thái bình thường rồi chủ động chào hỏi với Thẩm Thất: “Thiếu phu nhân Hạ.”

Thẩm Thất hơi giật mình, cô cười ngượng một tiếng: “Cô biết tôi sao?”

Đối phương nở nụ cười nói: “Người phụ nữ được toàn thế giới người mộ, ai mà không biết được chứ? Nào, Tiểu Nhiên, con tới đây chào dì đi.”

Cậu bé khép nép đi tới, liếc nhìn Thẩm Thất rồi mở miệng nói: “Chào dì, chào chú ạ.”

Thẩm Thất nhìn thấy bé trai này, ánh mắt chợt dịu dàng rất nhiều: “Chào con, con qua đây ngồi đi, con có đói không, có muốn ăn gì không?”

Thi Nhiên ngẩng đầu lên nhìn mẹ, Tư Y Cẩm không nói gì, Thi Nhiên lập tức nói: “Con không đói, cám ơn dì ạ.”

Thẩm Thất cũng làm mẹ nên cô đương nhiên hiểu được ánh mắt khao khát của đứa bé.

Cô không nói gì thêm liền gọi một bàn đầy đồ ăn rồi nói với Tư Y Cẩm rằng: “Người lớn khổ một chút cũng không sao, nhưng đừng để đứa nhỏ phải tủi thân. Bữa cơm này tôi mời hai mẹ con.”

Tư Y Cẩm cười khổ một tiếng: “Cảm ơn Hạ thiếu phu nhân.

“Hai người ngồi xuống nói chuyện đã.” Thẩm Tứ nói: “Tiểu Thất đã biết chuyện của cô rồi. Hiện tại mẹ tôi vẫn phản đối không muốn tôi nhúng tay vào chuyện này. Vì vậy, Thẩm Thất ra mặt có lẽ sẽ tốt hơn một chút.”

Lúc này Thẩm Thất nói: “Tôi sẽ dốc hết sức giúp mẹ con cô. Dù sao tôi cũng là một người mẹ nên tôi hiểu được tâm trạng của cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.