Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 969



Ông Đường không kiềm được mà kiểm tra Thẩm Hà những câu hỏi khác, trong đó cập nhật đến những nhà họa si, nhà nghệ thuật khác của nước ngoài.

Thẩm Hà đều có thể trả lời một cách lưu loát.

Ông Đường xúc động liền ôm lất Thẩm Hà, ấp úng mà nói với Thẩm Thất: “Hạ thiếu phu nhân, tôi có thể xin cô chấp thuận một chuyện được không?”

Thẩm Thất liền bật cười.

Cô ấy đã đoán được!

Thẩm Hà vì muốn được làm học trò của ông Đường mà thật sự chuẩn bị rất nhiều!

Rõ ràng, cô bé thành công rồi!

Ông Đường xúc động nói: “Tôi mãi muốn nhận một học trò duy nhất để truyền đạt mọi thứ mà tôi có. Nhưng mãi không có duyên phận đó. Hôm nay để tôi gặp được rồi, xin Hạ tổng, Hạ thiếu phu nhân chấp thuận!”

Hạ Nhật Ninh liền cười, nói với Thẩm Hà: “Tiểu Hà, còn ngây đó làm gì?”

Thẩm Hà liền đáp lại một tiếng, quay người nhận ly trà từ trên tay quản gia, quỳ trước mặt ông Đường: “Sư phụ, mời dùng trà!”

Ông Đường liền ngẩng đầu lên trời cười ba tiếng: “Được được được! Trà bái sư này, ta uống!”

Ông Đường nhận lấy ly trà, rất vui vẻ mà uống.

Thẩm Hà vui vẻ mà nói: “Sư phụ, thực ra anh con cũng rất có thiên phú! Chỉ tiếc là, anh phải học quá nhiều thứ, nếu không thì có thể bái sư cùng con rồi!”

Thẩm Duệ đứng bên cạnh, mãi lịch sự mà mĩm cười.

Ông Đường nhìn Thẩm Duệ, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Tuổi nhỏ mà đã có phong thái của đế vương.

Người thừa kế của Hạ gia này, thành tựu sau này, chỉ sợ không dưới cha cậu bé!

Ông Đường liền nói: “Không sao, bài dạy của ta không bảo mật với tiểu thiếu gia Hạ gia.”

Thẩm Duệ hành lễ với ông Đường nói: “Cám ơn ông Đường. Việc học của Tiểu Duệ quá bận rộn, không thể theo giờ mà nghe giảng, nếu thời gian rãnh rỗi có thể nhận được sự chỉ điểm của người, thì đó đã là thu hoạch rất lớn rồi. Cám ơn người đã nhận em gái con, Tiểu Duệ đảm bảo với người, Tiểu Hà nhất định là học trò đúng chuẩn.”

Ông Đường liền bật cười, nói: “Hạ gia đúng là có hậu rồi!”

Tư Nhiên đúng một bên, ngưỡng mộ mà nhìn Thẩm Hà.

Công chúa nhỏ, cứ như mặt trời vậy, lấp lánh chói ngời, khiến người ta không dời mắt được.

Bọn trẻ nói cho cùng vẫn không yên được, ngồi một lúc ba đứa trẻ liền kéo lấy nhau đi ra ngoài chơi.

Mấy người lớn ở trong phòng khách nói mấy chuyện thoải mái.

Buổi tiệc nhỏ hôm nay, mọi người đều chơi rất vui vẻ.

Bao gồm cả Tư Y Cẩm và Tư Nhiên.

Tư Y Cẩm vui là vì mình học được thêm kiến thức, Tư Nhiên là vì được chơi cùng với Thẩm Hà nên thấy vui.

Thẩm Hà tuy là công chúa nhỏ, nhưng không làm giá chút nào, hơn nữa đặc biệt rất biết chăm sóc người.

Cô bé sẽ cảm nhận được sự không tự nhiên của Tư Nhiên, sau đó âm thầm mà quan tâm Tư Nhiên.

Tư Nhiên lớn hơn Thẩm Duệ và Thẩm Hà một tuổi, cho nên hiểu được ý tốt của Thẩm Hà.

Thẩm Duệ đem mọi thứ đều nhìn trong mắt, nhưng lại không hỏi gì.

Cậu bé chính là chiều Thẩm Hà, chỉ cần Thẩm Hà vui, làm bất cứ chuyện gì cũng được.

Sau khi ông Đường rời khỏi, những người khác cũng đều giải tán theo.

Tư Y Cẩm đưa Tư Nhiên nhờ Thẩm Thất chăm giúp một lát, cô ấy muốn ra ngoài mua chút đồ dùng.

Thẩm Tứ nghe vậy liền nói: “Anh đưa em đi, vừa hay anh cũng tính ra ngoài.”

Tư Y Cẩm do dự một lúc, liền gật đầu đồng ý.

Thẩm Tứ láy xe rất nhanh đưa Tư Y Cẩm rời khỏi.

Lưu Nghĩa về có phần muộn, cô ấy không kiềm được mà tới gần trước mặt Thẩm Thất nói: “Tiểu Thất, anh năm của cậu có phải thích Tư Y Cẩm không?”

Thẩm Thất cười cới ý vị sâu xa: “Không phải là không có khả năng này. Anh năm tớ đối với người khác, không quan tâm như thế!”

Lưu Nghĩa giờ đây cũng biết chuyện xấu của nhà họ Mai, không kiềm được nói: “Gia đình cậu chấp nhận sao?”

Thẩm Thất than nhẹ một hơi, nói: “Để cậu nói đến trọng điểm rồi! Mợ năm của tớ không đồng ý! Nhưng, bây giờ chưa đến bước mà mợ năm đồng ý hay không, là hai người họ, vốn dĩ chưa nói rõ! Anh năm tớ không nói, Tư Y Cẩm không biết. Bây giờ chính là tình huống này.

“A, thế thì chuyện này có chút phức tạp!” Lưu Nghĩa không kiềm được nói: “Ây, vừa mới giải quyết xong chuyện của Thẩm Lục và Sùng Minh, không ngờ lại lòi ra chuyện của Thẩm Tứ và Tư Y Cẩm! Cậu nói, tình cảm của mấy người chúng ta, sao không có ai suôn se cả vây?”

Thẩm Thất cười hihi nói: “Không nhé, anh hai chị hai tớ rất suôn sẻ! Tiếng sét ái tình! Anh ba và Mạc Thu tuy có chút ngượng ngùng, nhưng không lâu sau đó cũng đến với nhau! Anh tư tuy xem mắt rất nhiều lần, nhưng cũng đang cố gắng! Còn anh út, tớ cũng không biết gần đây anh ấy bận chuyện gì!”

Lưu Nghĩa bất lực nói: “Mong rằng anh năm được suôn sẻ!”

“Tớ cũng mong như thế.” Thẩm Thất gật đầu phụ họa.

Giờ đây Thẩm Tứ láy xe rất chậm, Tư Y Cẩm ngồi ở vị trí ghế phụ, nhìn cảnh vật bên ngoài ngây người.

Thẩm Tứ không kiềm được mà đánh vỡ bầu không khí im lặng: “Sau này em có dự tính gì?”

“Có thể có dự tính gì?” dưới đáy mắt Tư Y Cẩm lướt qua sự mơ hồ: “Dẫn theo Tư Nhiên mà sống thật tốt. Tình hình này của tôi, thì có thể nghĩ gì chứ? Hạ thiếu phu nhân tâm tính lương thiện, đối xử với tôi không tệ, chờ sau khi tôi giải quyết xong những chuyện phiền phức này, tôi sẽ gia nhập s.a.Chỉ cần s.a một ngày cần đến tôi, tôi sẽ không rời khỏi s.a. Làm người, không thể vong ơn phụ nghĩa.”

Thẩm Tứ nghe Tư Y Cẩm sẽ gia nhập s.a, dưới đáy mắt tự nhiên lướt qua sự vui mừng.

“Thế nhà họ Mai bên kia, còn cần anh giúp đỡ gì không?” Thẩm Tứ mở miệng hỏi.

Tư Y Cẩm bất ngờ mà nhìn Thẩm Tứ, nói: “Anh và Mai Tùng Lâm là bạn bè, anh làm sao mà giúp? Anh bây giờ giúp tôi nhiều như thế, tôi đã cảm kích lắm rồi. Những chuyện khác, để tôi tự giải quyết là được. Nói cho cùng, Hạ thiếu phu nhân đã lót sẵn đường cho tôi, phần còn lại để tôi tự đi tiếp.”

Đáy mắt Thẩm Tứ lướt qua một tia thất vọng: “Không có gì! Nhà họ Mai quá đáng quá, anh cho dù là bạn bè của cậu ta, cũng không thể bỏ qua lương tâm.”

Tư Y Cẩm không nói nữa chỉ là cười.

Rất nhanh đã tới điểm đến, Tư Y Cẩm chọn rất nhiều nguyên liệu và dụng cụ.

Thẩm Tứ giúp đẩy xe mua sắm: “Sao lại mua nhiều như thế?”

“Bây giờ tôi ăn ở đều ở Cảnh Hòa trang viên, Hạ gia đối với tôi rất tốt, tôi không có gì đền đáp họ. Nghe nói, tháng sau là sinh nhật của tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư Hạ gia, tôi muốn đích thân làm gì đó tặng cho họ.” Tư Y Cẩm cũng không ngại, trực tiếp nói: “Khi tôi còn học ở trường, vừa học vừa làm, ở trường từng học qua cách chế biến thức ăn. Sau này từng làm ở tiệm điểm tâm món tây một thời gian. Tôi muốn làm bánh kem, nhưng lâu lắm không làm, có chút không quen tay, luyện tập trước một chút, vẫn tốt hơn mà.”

Nghe Tư Y Cẩm nói thế, ánh mắt Thẩm Tứ liền dịu dàng mấy phần: “Được đó! Tiểu Duệ và Tiểu Hà nhất định sẽ thích!”

Tư Y Cẩm cười rồi tiếp tục chọn nguyên liệu.

Khi thanh toán, Thẩm Tứ giành trước trả tiền, không chờ Tư Y Cẩm hỏi, Thẩm Tứ chủ động giải thích nói: “Em dẫn theo con, chỗ cần tiêu tiền rất nhiều. Anh chỉ có một mình, cũng không tiêu bao nhiêu tiền. Hơn nữa, em là muốn làm đồ ăn cho cháu ngoại anh ăn, người làm cậu anh đây, sau có thể đứng nhìn chứ?”

Tư Y Cẩm cũng không khách sáo gì với anh ta, chỉ là nói: “Lần sau, vẫn là tôi tự trả tốt hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.