Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 970



Có lẽ xách đồ quá nhiều, Tư Y Cẩm khi đang đi không để ý đến bậc thang dưới chân.

Liền hụt chân mà té về phía trước.

“Cẩn thận!” Thẩm Tứ nhanh tay lẹ mắt, liền ôm lấy Tư Y Cẩm.

Cả người Tư Y Cẩm đều té vào trong lòng của Thẩm Tứ, cảm giác dịu êm, khiến cả hai đều ngây ra.

Thẩm Tứ không cử động, Tư Y Cẩm cứ như lò xo vậy, mà nhanh chóng đứng dậy người: “Xin lỗi. Vừa rồi cám ơn anh.”

Tay của Thẩm Tứ từ giữa không chậm rãi mà thu hồi, mắt khẽ cúi, ẩn đi cảm xúc dưới đáy mắt của mình: “A, không sao. Cẩn thận một chút.”

Về đến biệt thự bên cạnh Cảnh Hòa trang viên, Thẩm Tứ vội xách đồ đi vào trong.

Thẩm Tứ khẽ ho một tiếng, nói: “Em làm bánh kem thì phải có người ăn thử, anh rất hiểu khẩu vị của Tiểu Duệ và Tiểu Hà, chi bằng để anh giúp em thử?”

Ánh mắt Tư Y Cẩm nhấp nháy, trả lời nói: “Được đó. Dù sao cũng rất nhanh.”

Thẩm Tứ nghe thấy câu trả lời của Tư Y Cẩm, liền xắn tay áo nói: “Để anh giúp em.”

“A, được.” Tư Y Cẩm gật đầu.

Hai người rất nhanh mặc xong tạp dề, vào trong bếp, bắt đầu công tác chuẩn bị các loại.

Tư Y Cẩm quả nhiên là lạ tay rất nhiều, mấy năm gần đây đều vất vả lặn lội chăm lo cuộc sống, không có tâm trạng nhàn hạ mà đi nướng bánh cho mình, cho nên lúc bắt đầu thất bại liền mấy cái.

Thẩm Tứ thì cảm thấy không sao cả, thất bại rồi thì làm lại là được.

Hai người bận rộn rất lâu, cho đến tối mới thành công một cái.

Tư Y Cẩm sắp mệt xỉu được, liền đặt mông ngồi trên sofa, nói: “Cuối cùng cũng thành một cái. Nào, thử xem!”

Thẩm Tứ cũng cởi tạp dề ra, ngồi bên cạnh: “Cuối cùng cũng được ăn cái bánh kem ra dạng rồi! Thật không dễ dàng!”

Tư Y Cẩm tự tay cắt một miếng, đưa cho Thẩm Tứ: “Thử xem! Tốt xấu gì cũng là do chúng ta tự tay làm!”:

Thẩm Tứ cũng không khách sáo với cô ấy, đưa tay đón lấy, cắn một miếng, suy tư một lúc, lại cắn thêm một miếng.

Tư Y Cẩm đầy mong chờ mà nhìn anh ta: “Như thế nào?”

Ánh mắt Thẩm Tứ nhấp nháy, nói: “Hình như vẫn còn thiếu gì đó.”

Tư Y Cẩm cũng tự tay cắt cho mình một miếng, cắn một miếng, nhai được hai phát liền nhả bỏ!

Chân mày Tư Y Cẩm khẽ nhíu: “Không đúng, mùi vị này không đúng! Em nhớ rõ quá trình là như thế mà!”

Thẩm Tứ liền cười: “Không sao, không vội! Cách ngày sinh nhật còn một khoảng thời gian.”

Tư Y Cẩm ngước đầu nhìn đồng hồ, nói: “Em phải đi đón Tiểu Nhiên về rồi. Anh, không về sao?”

Thẩm Tứ giờ mới phát hiện, đã 8 giờ tối rồi.

“Được, anh cũng đi về.” Thẩm Tứ giờ mới cùng Tư Y Cẩm đứng dậy, cùng đi về phía Cảnh Hòa trang viên.

Suốt chặng đường, hai người đều không nói chuyện.

Khi đến cửa của Cảnh Hòa trang viên, Tư Y Cẩm mở miệng nói: “Anh Thẩm Tứ, cám ơn anh đã làm tất cả vì tôi. Tôi sẽ ghi nhớ tỏng lòng.”

Bước chân Thẩm Tứ khẽ vấp, liền trả lời nói: “Không cần.”

Hai người vào cửa, vừa hay nhìn thấy Tư Nhiên cười nhìn Thẩm Hà nói chuyện.

Tư Nhiên rất ít khi cười.

Cậu bé luôn với vẻ rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn nghe lời, không nói chuyện rất yên tĩnh.

Không cần biết xảy ra chuyện gì, đều không có biểu cảm đặc biệt gì.

Nhưng hôm nay, cậu bé đã cười.

Thẩm Hà ôm lấy chuột hamster nhỏ mà cô bé thích nhất nói với Tư Nhiên: “Anh Tiểu Nhiên, anh nói, chuột hamster nên tên gì thì hay nhỉ?”

“Chỉ cần là em đặt đều hay cả.” Mi mắt của Tư Nhiên khẽ chớp nhìn Thẩm Hà.

“Thế thì kêu nó là phồng phồng được không? Nhìn nó khi ăn, hai má lúc nào cũng phồng lên rất thú vị.” Thẩm Hà cười hihi nói: “Anh Tiểu Nhiên, anh thấy nghe có hay không?”

“Hay.” Tư Nhiên cười với Thẩm Hà.

“Thế được cứ kêu nó là phồng phồng vậy!” Thẩm Hà cười hihi nói.

Tư Y Cẩm đứng ở vị trí cửa, ánh mắt phức tạp nhìn con trai mình.

Nhiều năm nay, cô ấy tuy nhiên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy con trai nở nụ cười thoải mái như thế.

Trong lòng Tư Y Cẩm liền nhói lòng.

Đều là lỗi của cô ấy, khiến cho con nhỏ như vậy phải gánh vác quá nhiều.

Thẩm Tứ cười nói: “Tiểu Nhiên, hình như rất thích Tiểu Hà! Bọn trẻ chơi với nhau rất vui.”

“Đúng thế, công chúa thật sự rất khiến người ta thích.” Tư Y Cẩm mĩm cười: “Tôi cũng ganh tỵ với Hạ thiếu phu nhân rồi.”

Lúc này, Thẩm Hà ngước đầu nhìn thấy Thẩm Tứ và Tư Y Cẩm, liền vẫy tay cùng họ: “Cậu năm, dì Tư! Con và anh Tiểu Nhiên đang cho chuột hamster ăn!”

Thẩm Tứ cùng Tư Y Cẩm đồng thời cười, đi về phía họ.

Tư Nhiên thấy mẹ qua, nụ cười trên mặt liền ẩn đi, nói với Thẩm Hà: “Em Tiểu Hà, anh phải đi về với mẹ rồi.”

“Được ạ, anh Tiểu Nhiên nghỉ ngơi sớm, ngày mai lại sang cùng nhau cho chuột hamster ăn!” Thẩm Hà cười híp mắt nói.

Tư Nhiên gật đầu.

Ngoan ngoãn đến bên cạnh Tư Y Cẩm.

Tư Y Cẩm dắt lấy tay của Tư Nhiên, nói với Thẩm Tứ: “Tôi không đi quấy rầy Hạ tổng và Hạ thiếu phu nhân nữa, thay tôi cám ơn họ!”

“Được.” Thẩm Tứ gật đầu.

“Thế thì, ngủ ngon, Tiểu Hà, tạm biệt!” Tư Y Cẩm vẫy tay cùng Thẩm Hà.

“Tạm biệt dì, tạm biệt anh Tiểu Nhiên!” Thẩm Hà cười híp mắt vẫy tay chào.

Sau khi Tư Y Cẩm dẫn Tư Nhiên rời khỏi, Thẩm Hà nhìn lấy Thẩm Tứ mãi nhìn bên ngoài, nghiêng đầu hỏi: “Cậu năm, cậu thích dì Tư sao?”

“Khụ khụ khụ khụ khụ!” Thẩm Tứ bị lời của Thẩm Hà làm giật mình: “Nha đầu nói lung tung gì đó!”

Thẩm Hà cười hihi nói: “Nhưng mặt cậu năm đỏ rồi kìa!”

Thẩm Tứ không đứng nổi nữa, quay người liền đi: “Được rồi được rồi, ta đi nghỉ ngơi.”

Nói xong, Thẩm Tứ tuy nhiên đi nhanh như bay vậy mà rời khỏi.

Tư Y Cẩm dẫn theo Tư Nhiên rời khỏi, Tư Nhiên ngẩng đầu nhìn mẹ mình, không kiềm được hỏi: “Mẹ, người và chú Thẩm...”

“Mẹ và chú ấy cái gì cũng không có.” Tư Y Cẩm biết con mình chửng trạc và hiểu chuyện sớm, liền trả lời nói: “Mẹ bây giờ cái gì cũng không muốn, chỉ muốn nuôi con khôn lớn. Tiểu Nhiên, nhớ lời mẹ nói, không nên trèo cao thì mãi mãi không nên đi trèo cao. Hạ gia đối với chúng ta, chúng ta cũng không nên cho đó là điều tất nhiên. Nhận ơn một giọt nước của người ta, phải trả với cả nguồn suối!”

Nói xong câu này, Tư Y Cẩm ngồi xổm xuống, đưa tay sờ mặt của Tư Nhiên, nghiêm túc hỏi: “Tiểu Nhiên, con thích Hạ Thẩm Hà sao?”

Mặt Tư Nhiên liền đỏ: “Dạ thích.”

“Thế tốt, Tiểu Nhiên, hứa với mẹ một chuyện.” Tư Y Cẩm nghiêm túc nói với Tư Nhiên: “Cả đời này, bảo vệ cô bé, được không?”

“Mẹ...” Tư Nhiên không hiểu mà nhìn mẹ mình.

“Bởi vì cô bé là con gái, sau này sẽ phải trải qua rất nhiều biến cố sóng gió. Tiểu Nhiên, con lớn hơn cô bé, con là anh trai, sau này con sẽ trở thành người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất. nếu như có một ngày có người tổn thương cô bé, con nhất định phải đứng ra bảo vệ cô bé, nghe rõ chưa?” Tư Y Cẩm rất nghiêm túc mà nói với Tư Nhiên: “Đây là cách duy nhất mà chúng ta có thể cám ơn họ.”

“Con hứa với mẹ!” Tư Nhiên nghiêm túc trả lời, dùng linh hồn mà thề.

Có lẽ Tư Nhiên không biết được, lời thề hôm nay của cậu bé, trong những tháng ngày sau này tuy nhiên thành sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.