Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 973



Điện thoại được kết nối, giọng nói của đối phương rất cợt nhả: “Người đẹp của tôi à, cuối cùng em cũng chịu gọi điện thoại cho tôi rồi sao?”

Mai Linh cắn môi, khẽ nói: “Tôi muốn anh tìm một người giúp tôi.”

“Ai?” Đối phương lập tức trở nên cảnh giác.

“Gần đây Thẩm Tứ tiếp xúc với người phụ nữ nào?” Mai Linh hỏi: “Điều tra Thẩm Tứ.”

Đối phương im lặng một lúc rồi nói: “Thẩm Tứ? Chính là Thẩm Tứ của nhà họ Thẩm ở Đông Bắc ư?”

“Phải.” Mai Linh đáp: “Chính là hắn.”

“Cô điên rồi hả? Ai dám điều tra người nhà họ Thẩm chứ?” Đối phương cắn răng nói: “Bây giờ đại tiểu thư nhà họ Thẩm chính là thiếu phu nhân nhà họ Hạ! Tạm thời không nói đến thế lực nhà họ Hạ, ngay cả người người nhà họ Thẩm cũng rất khó điều tra. Chỉ e tôi vừa bắt đầu điều tra là họ đã biết rồi!”

“Tôi chỉ muốn biết gần đây hắn tiếp xúc với người phụ nữ nào thôi, còn những chuyện khác, tôi không muốn biết!” Mai Linh bổ sung thêm một câu: “Tôi trả giá gấp đôi! Không, gấp ba!”

Đối phương nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: “Được thôi, nếu chỉ điều tra đối tượng mà hắn tiếp xúc gần đây thì chắc hẳn không có chuyện gì. Tôi sẽ nhận vụ này.”

Nói xong câu này, đối phương liền cúp máy.

Thẩm Tứ rời khỏi căn hộ của Mai Linh, liền lái xe đến thành phố M.

Căn hộ ở thành phố M của Tư Y Cẩm nằm ở một nơi rất vắng vẻ, không nằm trong khu vực sầm uất của thành phố.

Nhưng điều này cũng có cái hay, chính là không bị tắc đường.

Vì thế, chẳng bao lâu Thẩm Tứ đã đến cửa phòng Tư Y Cẩm.

Thẩm Tứ không vào trong phòng vội, mà nhìn xung quanh một vòng, hắn phát hiện cửa phòng của Tư Y Cẩm đã bị người khác cậy ra.

Có lẽ là người nhà họ Mai làm nhỉ?

Thẩm Tứ khẽ cười, bây giờ nhà họ Mai đã cùng đường bí lối rồi sao?

Thẩm Tứ đeo bao tay rồi nhập mật mã trên cửa.

“Két” một tiếng cửa được mở ra, nhưng Thẩm Tứ vẫn chưa vào vội. Hắn đứng ở bên ngoài một lúc, rồi mới chậm rãi đi vào bên trong.

Quả nhiên, hắn còn chưa đi được mấy bước, đã có một bóng người lao ra từ bên cạnh.

Thẩm Tứ nhanh nhẹn né người, trong nháy mắt tránh khỏi đòn tấn công của đối phương, rồi nhấc chân đạp một phát!

“Hự” Đối phương bị đạp ngã xuống đất.

Thẩm Tứ biếng nhác lên tiếng: “Mai Tùng Lâm sai cậu đến đây à?”

Đối phương nghe thấy giọng nói của Thẩm Tứ, lập tức ngẩng đầu, kinh ngạc kêu lên: “Thẩm Tứ tiên sinh? Sao anh lại ở đây?”

Thẩm Tứ không để ý tới đối phương, chậm rãi đi vào trong phòng. Mặc kệ ánh mắt đang dõi theo của người kia mà tìm đồ.

Người kia bò dậy, đứng đực ở đó không biết làm gì tiếp theo.

Thật xấu hổ!

Thẩm Tứ nhanh chóng tìm được chiếc hộp mà Tư Y Cẩm nói. Hắn mở ra xem, đúng là mấy giấy tờ quan trọng.

Thẩm Tứ cầm theo chiếc hộp, quay người định đi.

Người kia vội vàng chặn Thẩm Tứ lại: “Thẩm Tứ tiên sinh, sao anh lại ở đây?”

“Thì sao nào?” Thẩm Tứ lạnh lùng nhìn hắn: “Quay về nói với Mai Tùng Lâm, đừng có làm mấy chuyện ngu xuẩn như này nữa. Tư Y Cẩm và Tư Nhiên sẽ không quay về đâu. Căn phòng này, các người thích ở đây rình mò thế nào thì tùy. Còn nữa, nếu Mai Tùng Lâm khăng khăng muốn máu mủ của mình thì hãy chăm sóc Mai Linh cho tốt. Một cô gái ngoan ngoãn như vậy, hắn lại vứt ở bên ngoài mà không thèm đoái hoài đến, như vậy mà được sao? Nói thế nào thì nó cũng là đại tiểu thư nhà họ Mai! Bây giờ còn không bằng một người lạ.”

Nói đoạn, Thẩm Tứ quay người rời khỏi đó.

Tuy người kia lĩnh một cú đạp của Thẩm Tứ, lại bị giễu cợt một phen, nhưng hắn không dám ngăn Thẩm Tứ lại.

Đợi Thẩm Tứ đi khỏi, hắn mới gọi điện báo lại cho Mai Tùng Lâm.

Mai Tùng Lâm nghe nói Thẩm Tứ tìm được đồ liền đi mất, hắn không nói gì mà cúp điện thoại luôn.

Khi Thẩm Tứ quay về thành phố Vinh thì đã khá muộn rồi.

Tư Y Cẩm đứng ở một bên đợi Thẩm Tứ. Thẩm Tứ tắt đèn pha ô tô, chậm rãi lái xe đến trước mặt Tư Y Cẩm, nhíu mày nói: “Sao cô lại đợi ở đây? Tôi đưa đồ qua cho cô là được mà.”

Tư Y Cẩm không lên xe mà đứng ở bên ngoài nói: “Nhờ anh đi một chuyến tôi đã rất áy náy rồi, sao có thể mặt dày mà bảo anh đưa đến cho tôi? Tôi đợi ở đây một lát cũng không sao.”

Thẩm Tứ xuống xe, nhưng không đưa đồ cho Tư Y Cẩm.

“Nếu đã muốn cảm ơn tôi như thế, hay là cô mời tôi một bữa cơm đi? Tôi vẫn chưa ăn tối đây này.” Thẩm Tứ cố ý nói.

Quả nhiên khuôn mặt Tư Y Cẩm lộ ra chút lúng túng: “Hả? Thật sự xin lỗi anh, tôi quên mất anh về muộn như vậy.”

“Thế nên, lên xe nhé? Đi ăn cơm.” Thẩm Tứ cười nói: “Chắc cô cũng chưa ăn cơm nhỉ?”

Tư Y Cẩm vừa nói cô đã ăn cơm rồi, nhưng bụng cô lại kêu lên.

Vẻ mặt Tư Y Cẩm vô cùng ngượng ngùng.

Thẩm Tứ lập tức bật cười: “Đi nào, lên xe, đi ăn cơm!”

Nói xong liền mở cửa, đẩy Tư Y Cẩm lên xe.

Tư Y Cẩm vẫn còn do dự: “Tiểu Nhiên vẫn còn đang ở nhà.”

“Không sao, tôi gửi tin nhắn cho Tiểu Thất, bảo bọn họ chăm sóc lũ trẻ.” Thẩm Tứ nói: “Tiểu Thất rất thích trẻ con, để Tiểu Nhiên chơi cùng với Tiểu Duệ và Tiểu Hà cũng tốt cho đứa bé.”

Vốn dĩ Tư Y Cẩm cũng muốn sau này Tư Nhiên lớn lên sẽ bảo vệ Thẩm Hà, nên cũng không phản đối chuyện này.

Nên cô cũng ngầm đồng ý.

Thẩm Thất trả lời tin nhắn rất nhanh, một icon dấu tay “Ok” đã giải quyết mọi chuyện.

Thẩm Tứ chọn một nơi rất sầm uất để ăn cơm, hết cách rồi, vì đồ ăn của nhà hàng này rất ngon nên kinh doanh rất khá.

Thẩm Tứ và Tư Y Cẩm phải xếp hàng mười mấy phút, mới đến lượt bọn họ.

Vào phòng bao, Thẩm Tứ đưa đồ cho Tư Y Cẩm: “Đồ quan trọng như vậy mà cô cũng có thể để lại đó, cô quá sơ suất rồi.”

Tư Y Cẩm mở hộp ra nhìn, mới cười nói: “Thật sự cảm ơn anh. Lúc đó tôi nghe phong thanh, đâu còn quan tâm nhiều thứ như vậy, chỉ nhanh chóng dẫn Tư Nhiên trốn đi thôi. Tôi không thể để cho nhà họ Mai tìm thấy chúng tôi.”

“Riêng tôi thì cô không cần cảm ơn.” Thẩm Tứ khẽ nói, trong đôi mắt hiện lên một thứ mà người ta không thể hiểu.

Tư Y Cẩm cúi đầu nói: “Không, chuyện nên cảm ơn thì nhất định phải cảm ơn. Anh cũng không phải người nhà họ Mai, nên anh không nợ tôi cái gì. Huống chi, anh còn giúp đỡ tôi như vậy. Đừng nói người lạ, đến bạn bè bình thường làm được những chuyện này cũng tốt lắm rồi.”

“Tôi tưởng rằng chúng ta đã là bạn.” Thẩm Tứ ngước mắt nhìn cô: “Tôi và cô vẫn còn xa lạ như vậy sao?”

Tư Y Cẩm thoáng ngẩn người, lập tức mỉm cười: “Cảm ơn anh đã bằng lòng làm bạn với tôi. Về sau có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ nói nhé.”

“Được thôi. Vậy bây giờ cô giúp tôi một chút.” Thẩm Tứ đưa menu cho Tư Y Cẩm: “Giúp tôi chọn món đi, tôi đói rồi.”

Tư Y Cẩm bật cười: “Được, để tôi chọn.”

Hai người nhìn nhau mỉm cười, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Tuy Thi Cẩm Y đã ba mươi sáu tuổi, nhưng thời gian không để lại dấu vết nào trên người cô.

Vóc dáng thon thả xinh đẹp, vẫn toát ra dáng vẻ trẻ trung quyến rũ.

Mái tóc xoăn ngang vai, làm nổi bật vẻ tao nhã chín chắn của cô.

Sự kiên cường, dũng cảm, có trách nhiệm và tự tin tỏa ra từ trong xương tủy khiến cô có sự thành thục hấp dẫn riêng biệt.

Thẩm Tứ cứ ngắm nhìn Tư Y Cẩm gọi món, nhìn mãi nhìn mãi đến ngẩn ngơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.