Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 981



Tiểu Hạ vui vẻ đồng ý giúp chăm sóc Tư Nhiên.

Tiểu Hạ vốn hoạt bát, không thích ngồi mãi trong nhà nên quyết định đưa Tư Nhiên ra ngoài chơi.

Một bé trai thì thường sẽ ngưỡng mộ nhất là anh hùng đúng không?

Mà lúc ấy Tiểu Hạ lại vô tình thể hiện khả năng của mình, khiến cho Tư Nhiên vô cùng ngưỡng mộ.

Lại nói, mỗi bé trai đều có ước mơ làm anh hùng, có phải không?

Vậy nên với võ thuật và sự nhanh nhạy của bản thân, Tiểu Hạ nhanh chóng khiến cho Tư Nhiên nghe lời hắn.

Tiểu Hạ nói muốn đưa Tư Nhiên đi võ quán chơi, thế là Tư Nhiên cũng vui vẻ đi theo.

Bọn họ vừa đến võ quán, mọi người đã phấn khích gọi Tiểu Hạ vào so chiêu.

Tiểu Hạ cũng đang ngứa ngáy tay chân nên đồng ý ngay, dặn kĩ Tư Nhiên không được chạy lung tung. Sau đó, hắn đi thay quần áo, lên võ đài đấu với đối thủ.

Kết thúc trận đấu, Tư Nhiên lại càng ngưỡng mộ Tiểu Hạ. Chưa đợi Tiểu Hạ kịp thay quần áo, thằng bé đã bám lấy hắn đòi hắn dạy võ cho mình.

Tiểu Hạ cũng rất quý Tư Nhiên. Lại nói, Tư Nhiên không phải con cháu nhà họ Hạ thì Tiểu Hạ cũng không ngại dạy, thế là hắn đồng ý ngay.

Trước hết, Tiểu Hạ dạy cho Tư Nhiên những điều cơ bản nhất, rồi mới tìm người so tài.

Tư Nhiên nghe lời Tiểu Hạ răm rắp. Thằng bé bắt đầu luyện những thế cơ bản, duỗi các ngón tay ra.

Đúng lúc này, có một kẻ bí ẩn xuất hiện trước mặt đứa trẻ, tự giới thiệu: “Cậu chủ nhỏ, tôi là người nhà họ Mai. Tôi đến truyền tin từ ông chủ cho cậu, ông ấy muốn gặp cậu một lần.”

Tư Nhiên bình tĩnh nhìn đối phương, không phản ứng gì cả.

Đối phương thấy Tư Nhiên không để ý tới mình, nhưng cũng không dám dùng vũ lực. Nhìn xung quanh không thấy có thêm ai, hắn mới tiếp tục nói: “Cậu chủ nhỏ, chẳng lẽ cậu không muốn biết ba mình là ai sao? Chẳng lẽ cậu không muốn biết ba mình trông như thế nào sao? Thực ra ba cậu rất quan tâm đến cậu, chỉ là mẹ cậu lại ngăn cản không cho hai người gặp nhau! Theo luật pháp, ba cậu có quyền gặp cậu! Chẳng qua chỉ vì tốt cho cậu, mà ông ấy vẫn không dám đến. Bây giờ ông ấy thực sự rất nhớ cậu, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm không đến gặp ông ấy sao?”

Cơ thể đang đứng tấn của Tư Nhiên chợt cứng đờ.

Kẻ kia lập tức thừa cơ nói thêm: “Cậu chủ nhỏ, cậu đã năm tuổi rồi, cũng biết tự nhận thức mọi việc. Cậu không đi gặp ba cậu một lần thì làm sao biết mẹ cậu làm đúng hay sai chứ?”

Tư Nhiên cụp mắt, không nói lời nào.

Đối phương vẫn không chịu buông tha, ngồi xuống đất bảo với Tư Nhiên: “Cậu chủ nhỏ, cậu là cháu đích tôn của nhà họ Mai, tôi thực sự không dám làm hại đến cậu. Khi về đến nhà, đừng nói là tôi, mà cả nhà họ Mai cũng không dám làm hại đến cậu. Cậu thực sự không muốn đi gặp họ sao?”

Lúc này, Tư Nhiên mới nói: “Tôi họ Tư, không phải họ Mai. Tôi cũng biết hết mọi chuyện của nhà họ Mai rồi. Tôi sẽ không tranh với chị Mai Linh đâu, tôi không hứng thú với nhà họ Mai!”

Nói xong, Tư Nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt. Cách nói chuyện của thằng bé bình tĩnh đến mức không giống một đứa trẻ năm tuổi: “Giờ tôi sống ở nhà họ Hạ rất tốt. Nếu các người dám bắt cóc tôi, thì cũng phải chuẩn bị đối mặt với sự tức giận của nhà họ Hạ cho kĩ. Các người thực sự dám làm thế sao?”

Đối phương lập tức nghẹn họng, không nói thêm được gì cả!

Nói thật, hắn không dám!

Đừng nói là nhà họ Hạ, dù là nhà họ Mai hắn cũng không dám đụng vào!

Nhưng đây là nhiệm vụ ông chủ giao cho hắn, nếu không hoàn thành thì chắc chắn số phận hắn sẽ rất thê thảm!

Vậy là hắn chỉ đành vắt óc nghĩ cách.

Vừa lúc ấy, mấy đứa trẻ luyện võ với Tư Nhiên cũng về đến nơi. Vậy là kẻ kia chỉ đành tức giận đứng dậy, tạm thời rời khỏi đây.

Khi hắn rời khỏi, Tư Nhiên nhìn theo hắn, suy nghĩ điều gì đó.

Lúc ấy, Tư Y Cẩm cũng đang chuẩn bị đi xem mắt!

Sáng sớm, Tư Y Cẩm chọn cho mình một chiếc váy dài màu tím nhạt.

Mặc chiếc váy này, trông cô rất dịu dàng mềm mại, vô cùng duyên dáng.

Tuy rằng cô không cao, nhưng tỉ lệ cơ thể khá đẹp, da lại căng mịn, đường nét tinh tế, trông dáng vẻ vô cùng thanh tao.

Chiếc túi Dior thiết kế mới nhất lại càng khiến cô trông xinh đẹp hơn.

Toàn bộ trang phục và phụ kiện mà lúc này Tư Y Cẩm đang mặc đều là do Thẩm Thất kiên quyết đưa cho.

Từ trước đến nay Thẩm Thất luôn luôn cẩn thận.

Thấy quần áo của Tư Y Cẩm hầu hết là thiết kế cũ từ năm năm trước, Thẩm Thất biết ngay suốt nhiều năm, Tư Y Cẩm không hề tự mua quần áo cho mình. Toàn bộ tiền của cô ấy đều dành để nuôi con hết.

Thẩm Thất rất thương cô, nên viện cớ nhu cầu công việc, mang vài túi quần áo đến đưa cho Tư Y Cẩm, lại nói dối rằng đó là đồ lao động của công ty, phải ăn mặc đẹp, không được làm mất mặt S.A.

Lúc ấy, Tư Y Cẩm mới chịu nhận đồ Thẩm Thất đưa, còn nói rõ nhất định phải trừ vào tiền lương của mình, thì mới chịu nhận.

Mà Thẩm Thất thì sao lấy tiền của cô ấy được chứ?

Cô mang bao nhiêu đồ hàng hiệu đến, nhưng rốt cuộc cũng chỉ trừ một ít phí trên danh nghĩa, rồi cứ thế bỏ qua.

Vậy nên lúc này, trông Tư Y Cẩm không chê vào đâu được.

Tư Y Cẩm hẹn gặp đối phương vào buổi trưa, vừa hay có thể cùng ăn trưa luôn.

Để bày tỏ thành ý, cô đến nơi đã hẹn thật sớm.

Cô ngồi xuống, đặt một quyển tạp chí xuống bàn.

Đây là dấu hiệu mà cô đã nói trước với đối phương, để tránh nhận nhầm người.

Tư Y Cẩm đợi gần nửa tiếng, thì đối phương mới chậm rãi đi đến.

Người kia vừa vào cửa, nhìn trái nhìn phải một hồi, đến khi nhìn thấy Tư Y Cẩm thì ánh mắt chợt sáng ngời. Anh ta vui mừng chạy đến chỗ cô, nói: “Thì ra ảnh chụp trên mạng chính là hình thật của cô.”

Tư Y Cẩm sửng sốt, người này là ai vậy?

Tư Y Cẩm cầm ảnh chụp lên xem, so sánh với người đang ngồi trước mặt mình. Trong nháy mắt, cô nghẹn lời chẳng nói được gì.

Trong hình là một người thành đạt, giỏi giang lại lịch lãm.

Nhưng người trước mặt cô thì lại có một khuôn mặt hèn mọn và đôi mắt đục ngầu.

Tư Y Cẩm cảm giác bản thân không ngồi vững được nữa, chỉ mong có thể thoát khỏi chỗ này ngay lập tức.

Nhưng để giữ phép lịch sự, cô vẫn chỉ có thể gượng gạo gật đầu: “Xin hỏi, anh là anh Tần sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy, đúng là tôi!” Đối phương đưa tay ra, muốn bắt tay cô, nói: “Tôi là Tần Thủ.”

Tư Y Cẩm thầm nghĩ, có mà cầm thú ấy!

Nhưng cô vẫn đưa tay lên, lễ độ bắt tay anh ta: “Tôi là Tư Y Cẩm.”

Tư Y Cẩm chỉ nắm một chút rồi buông tay ngay, nhưng anh ta lại nắm tay cô lại, nhẹ nhàng vuốt hai lần lên trong bàn tay cô.

Trong nháy mắt, nụ cười trên môi Tư Y Cẩm tắt ngúm.

Người đàn ông này có hơi vô duyên rồi!

Tư Y Cẩm cố rút tay về, không còn chút hứng thú ăn trưa nào cả.

Cô còn chưa nói gì, đối phương đã bảo: “Cô bảo cô có con trai đúng không? Cô cũng biết đấy, tái hôn thì trong gia đình sẽ dễ có mâu thuẫn lắm. Cho nên thời gian trước khi về một nhà rất quan trọng. Cô có con như vậy, thì tức là cô sẽ tiêu hết tiền cho con trai của cô.”

“Sao cơ?” Tư Y Cẩm kinh ngạc nhìn anh ta. Cô kiếm tiền để nuôi con thì có gì sai?

“Tôi cũng có con, vậy nên cũng chưa biết liệu chúng ta có thể đến với nhau được hay không nữa.” Người đàn ông nói tiếp.

“Vậy thì sao?” Tư Y Cẩm bình tĩnh hỏi.

“Vậy nên tôi đề nghị, trước đó chúng ta sống thử với nhau đi.” Người đàn ông mặt dày nói: “Sống thử thì mới biết có hợp nhau hay không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.