Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 986



“Anh điên rồi, còn điên không nhẹ nữa.” Thẩm Thất tức giận nói: “Rõ ràng là cao thủ tình trường tại sao còn phạm phải sai lầm hạ đẳng như vậy! Anh tư, anh mới ban tuổi thôi sao? Không ngờ anh lại dùng thủ đoạn thấp kém như vậy để gây chú ý với chị ấy.”

Thẩm Tứ bị Thẩm Thất dạy dỗ một trận nhưng một không nói lại một tiếng.

Bây giờ anh cũng ý thức được vấn đề này rồi.

Xem ra trong chuyện tình yêu, chỉ cần động lòng thì ai cũng trở thành kẻ có Iq thấp hết.

“Vậy anh phải làm thế nào?” Thẩm Tứ nhìn Thẩm Thất với vẻ tội nghiệp: “Tiểu Thất, em không được mặc kệ anh đâu đấy! Chúng ta là anh em ruột mà!”

“Em bị anh làm cho tức chết rồi! Biết rồi! Em sẽ nghĩ cách.” Thẩm Thất tức giận lườm Thẩm Tứ: “Bây giờ Y Cẩm đã hoàn toàn đóng cửa trái tim lại rồi, tạm thời sẽ không chấp nhận bất cứ ai đâu. Cho nên anh cứ từ từ đợi đi! Những lời chị ấy nói thực ra đều là lý do. Đúng rồi anh tư, em hỏi anh việc này, anh và Mai Linh có quan hệ thế nào?”

“Không có quan hệ gì cả!” Thẩm Tứ nói với vẻ ngạc nhiên: “Tiểu Thất, con bé đó có thể có quan hệ gì với anh?”

“Không đúng anh tư!” Thẩm Thất xua tay: “Em nhìn ra được tình cảm của Mai Linh với anh không bình thường! Trời ơi anh tư của em ơi, chẳng lẽ anh lại không biết cái gì hết? Anh vẫn nên sắp xếp lại những đầu mối này sau đó mới bàn bạc bước tiếp theo!”

Thẩm Tứ ngồi thẳng người lên như đang tức giận: “Tiểu Thất, có vài lời không thể nói bừa đâu! Mai Linh bao nhiêu tuổi? Con bé mới mười tám tuổi thôi! Anh đã 34 tuổi rồi!”

“Vậy thì đã sao?” Thẩm Thất vung tay ra: “Anh còn đẹp trai như vậy? Thích đàn ông lớn tuổi một chú có gì không đúng?”

“Nhưng, anh với ba con bé là bạn bè mà.” Thẩm Tứ vẫn đang tức giận: “Việc này làm sao có thể?”

Thẩm Thất thở dài nói: “Anh tư ngốc của em ơi, bản lĩnh tự thôi miên của anh, em đã nhìn thầy quá nhiều rồi! Anh nghĩ đi, có phải dạo này Mai Linh rất không bình thường không?”

Thẩm Thất nói dứt khoát!

Thẩm Tứ bình tĩnh lại, hồi tưởng về việc đã xảy ra trong khoảng thời gian này.

Nghĩ như vậy, sắc mặt của Thẩm Tứ càng khó coi hơn.

Chẳng trách con bé đó dạo này cứ gọi anh là anh Thẩm Tứ chứ không gọi anh là chú Thẩm Tứ như hồi còn nhỏ nữa.

Lẽ nào nói con bé thật sự có suy nghĩ như vậy?

Thẩm Thất cười nói: “Thế này nhé, em giúp anh hẹn cô bé ra, em hỏi trước mặt nó, anh thấy thế nào?”

Sắc mặt của Thẩm Tứ trở nên càng khó coi hơn: “Tiểu Thất...”

“Anh tư! Em có suy nghĩ này, anh nghe thử xem. Nguồn tin của em nói với em, Mai Linh từng gặp riêng Tư Y Cẩm, lời còn lại có cần em nói không? “Thẩm Thất thở dài: “Anh không thấy Y Cẩm cũng mấy hôm nay mới bắt đầu lạnh lùng với anh à?”

Thẩm Tứ lặng lẽ gật đầu: “Anh hiểu ý của em rồi.”

Thẩm Thất nói: “Vậy được, để em hẹn con bé, anh đợi tin của em nhé.”

Thẩm Tứ gật đầu với vẻ buông xuôi.

Đây là cái gì với cái gì vậy!

Khi Thẩm Tứ và Tư Y Cẩm rơi vào vòng xoáy tình cảm thì Mai Tùng Lâm luôn nghĩ cách lại gần Tư Nhiên.

Lần trước không thể gặp được Tư Nhiên ở võ thuật quán nhưng Mai Tùng Lâm vẫn không từ bỏ.

Ngày tháng sau đó, Mai Tùng Lâm nắm bắt tất cả cơ hội, chỉ cần thấy có thể làm được ông sẽ làm ngay.

Tuy Tư Nhiên ở cùng với Thẩm Duệ Thẩm Hà, tính an toàn rất cao, nhưng lưới kín mấy cũng có lỗ hổng, Mai Tùng Lâm vẫn có sẽ cơ hội

Dù sao thì không phải bọn trẻ ngày nào cũng ở nhà, bình thường không có việc gì cũng sẽ ra ngoài chơi.

Cho nên người của nhà họ Mai luôn lặng lẽ đợi cơ hội ở bên ngoài.

Sau mấy ngày chờ đợi cuối cùng họ cũng tìm được cơ hội rồi!

Tư Nhiên lạc đường.

Không sai, Tư Nhiên đi khu vui chơi với Thẩm Duệ Thẩm Hà, Thẩm Hà ồn mào muốn ăn kem, không đợi vệ sĩ hành động Tư Nhiên đã tự đứng ra đi mua kem cho Thẩm Hà rồi.

Nhưng mua được kem rồi thì lại bị người khác đụng vào, cậu bị một đám người dồn đến khu vực khác và bị lạc đường.

Tư Nhiên vừa bị bỏ lại một mình Mai Tùng Lâm liền biết cơ hội của ông đến rồi.

Không đợi Tư Nhiên gọi điện cho Thẩm Hà Mai Tùng Lâm liền đứng ở trước mặt Tư Nhiên nói với vẻ đầy tình cảm: “Tiểu Nhiên, ba nhớ con quá!”

Tư Nhiên ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mắt, rõ ràng cậu bé đã ngây người rất lâu rồi mới nói: “Bác nhận nhầm người rồi!”

Mai Tùng Lâm khẽ cười: “Sao ba lại nhận nhầm con trai mình được chứ? Tiểu Nhiên. Ba có thể nói chuyện với con không? Bây giờ mẹ con không có ở đây, ba chỉ muốn nói chuyện với con thôi không có ý gì khác đâu! Ba là ba ruột của con ba sẽ không làm hại con đâu!”

Tư Nhiên cúi đầu, nhìn kem trong tay nói: “Mẹ sẽ không vui đâu!”

“Vậy thì đừng nói với bà ấy.” Mai Tùng Lâm vội vàng nói; “Ba chỉ muốn nói chuyện với con, không có ý gì khác. Ba cũng không mang con đi ra khỏi mẹ con. Tiểu Nhiên, lẽ nào con thật sự không muốn biết ba con là ai ư? Bây giờ ba đang đứng ở trước mặt con, con thật sự không muốn nhận ba sao?”

Tư Nhiên quả nhiên do dự một lát.

Chỉ cần không đi cùng với ông ấy chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ?

Tư Nhiên đấu tranh một lát rồi cuối cùng cũng gật đầu:”Vậy, chúng ta nói chuyện ở đây đi. Cháu không muốn đi xa, mọi người sẽ đến tìm cháu!”

Mai Tùng Lâm như trút được gánh nặng! Chỉ cần đứa bé đồng ý nói chuyện với ông là được!

Mai Tùng Lâm quả nhiên không miễn cưỡng Tư Nhiên, hai người liền ngồi dưới ô che nắng bên cạnh khu vui chơi giải trí.

Mai Tùng Lâm nhìn thấy quen kem trong tay Tư Nhiên lập tức cũng gọi một que kem.

Tư Nhiên nhìn người đàn ông trước mắt này bằng ánh mắt nhấp nháy.

Thực ra Tư Nhiên biết ba cậu bé là nhà sinh vật học, cậu bé đã tra được tài liệu của ông ta ở trên mạng.

Nhưng cậu không thể nhận người ba này được.

Không chỉ là vì mẹ sẽ không vui mà càng vì năm đó là ông ta chủ động bỏ rơi cậu trước.

Cậu bé có thể sống sót là bởi có sự liều mạng bảo vệ của mẹ cậu.

Năm đó người muốn giết cậu bé chính là người ba sinh vật học của cậu!

Cho nên làm sao Tư Nhiên có thiện cảm với ông ta được?

Đương nhiên Tư Nhiên có dự định của riêng mình.

Cậu là con của mẹ đơn thân, phải nhận vô số ánh mắt khinh thường của người khác.

Cho nên phía sau tính cách điềm đạm của Tư Nhiên là một trái tim muốn chứng minh, chinh phục.

Tư Nhiên không nói gì, Mai Tùng Lâm chỉ có thể mở lời trước: “Tiểu Nhiên con không muốn gọi ba một tiếng ba sao?”

“Không muốn.” Tư Nhiên lạnh lùng trả lời: “Gọi rồi thì có ích gì? Cháu mang họ Tư, không mang họ Mai.”

Mai Tùng Lâm nghẹn lại một lúc rồi lập tức nói: “Chỉ cần con muốn, con có thể mang họ Mai.”

“Không muốn.” Tư Nhiên bình tĩnh nhìn ông: “Cháu mang họ Tư cũng rất tốt.”

Mai Tùng Lâm vẫn không từ bỏ: “Tiểu Nhiên, con đi theo ba sẽ có cuộc sống tốt hơn.”

“Tốt hơn nhà họ Hạ không?” Tư Nhiên hỏi ngược lại: “Có tốt hơn dì Thẩm không?”

Mai Tùng Lâm đột nhiên không biết nói gì!

Ông thật sự muốn lật bàn!

Nhà họ Mai của ông lấy cái gì để so với nhà họ Hạ?

Không thể so được, được không?

Nhưng nếu Mai Tùng Lâm dễ bị dắt mũi như vậy thì ông cũng không phải chủ nhà họ Mai nữa.

Mai Tùng Lâm lập tức tung chiêu hiểm: “Nhà họ Hạ chỉ nuôi con, nhưng nhà họ Mai có thể cho con toàn bộ quyền thừa kế. Con nói xem cái nào tốt? Ba chỉ có đứa con trai là con, ba không cho con thì cho ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.