Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 994



Thẩm Duệ cũng mở miệng nói: “Dì Tư, mami chính là lo sự an toàn của người. Chuyện công ty có quan trọng hơn nữa, cũng không quan trọng bằng tính mạng, cho nên ở lại đi mà.”

Thẩm Hà cũng phụ họa nói: “Đúng thế đúng thế, dì Tư, anh Tiểu Nhiên mãi không thể bên cạnh mẹ, thật sự rất tội nghiệp. Chỉ tiếc con không thể mượn mẹ cho anh Tiểu Nhiên, thật sự rất bối rối!”

Thẩm Hà đứng bên cạnh ủy khuất mà chơi ngón tay.

Sự dễ thương đó, đều mê mệt tất cả mọi người có mặt.

Bây giờ mọi người đều đang cố gắng níu giữ, Tư Y Cẩm tự nhiên cũng không thể nào mà kiên trì rời khỏi được.

Ngay vào lúc này, ông trời làm đẹp, à không, ông trời không làm đẹp!

Một trận gió lớn, đám mây trên đỉnh đầu liền bị nén lại.

Được, bây giờ thật sự không đi được nữa.

Thẩm Tứ liền nói: “Tiểu Thất, thật ngại quá, ngày lễ quan trọng thế này lại phải quấy rầy mọi người. Nghe nói các em lần này không đem theo nhiều người, như vậy đi, bọn anh ở lại cũng không thể ăn không. Bữa tối hôm nay, cứ giao cho bọn anh.”

Tư Y Cẩm vừa nghe, liền phụ họa nói: “Đúng đúng đúng. Thẩm tổng, tối nay cứ thử tay nghề của tôi. Tiểu Nhiên, hình như cũng lâu lắm rồi không được ăn món tôi nấu.”a

Ánh mắt Tư Nhiên liền sáng: “Mẹ muốn làm bữa tối sao?”

Tư Y Cẩm gật đầu, Tư Nhiên liền vui vẻ nói: “Dì Thẩm, được không?”

Nhìn ánh mắt đầy mong chờ của Tư Nhiên, Thẩm Thất vốn dĩ muốn từ chối khéo, nhưng vừa chạm vào ánh mắt khát vọng của cậu bé, liền không đành lòng mà gật đầu nói: “Tất nhiên là được.”

Nhận được câu trả lời của Thẩm Thất, mọi người có mặt đều vui vẻ cả.

Thẩm Thất kêu người nói với nhà bếp, tối nay họ chỉ cần chuẩn bị đồ ăn cho họ là được. Thức ăn của mấy người chủ nhân Thẩm Thất, đều do Tư Y Cẩm chuẩn bị.

Thấy Thẩm Thất tín nhiệm mình như vậy, trong lòng Tư Y Cẩm càng cảm động hơn.

Phải biết rằng, việc ăn uống của Thẩm Thất, có tầm quan trọng đến như thế nào?

Mỗi món mà cô ấy ăn, đều trải qua kiểm tra nghiêm ngặt, thông qua quá trình phối hợp dinh dưỡng.

Có thể nói là sự hiện hữu của cấp bậc thái hậu!

Cô ấy có thể không chút do dự mà để cho Tư Y Cẩm phụ trách, đây chính là sự tín nhiệm lớn nhất.

Tư Y Cẩm lại là người tri ân đồ báo, trải qua chuyện lần này, càng hết lòng tận tụy với Thẩm Thất.

Đến tối, Tư Y Cẩm quả nhiên xắn tay áo vào bếp chuẩn bị.

Thẩm Tứ tự đề cử đi qua giúp đỡ, Tư Y Cẩm im lặng mà đồng ý.

Động tác của Tư Y Cẩm rất nhanh, cạch cạch cạch vài phát liền cả bàn món ăn gia đình thường ngày.

Bởi vì tuổi tác của Hạ lão phu nhân đã cao, cho nên Tư Y Cẩm không làm nhiều thức ăn dầu mỡ, đều lấy việc thanh đạm dưỡng sinh làm chính.

Vốn dĩ, bầu không khí trong biệt viện sơn trang cũng không thích hợp với ăn thịt và cá.

Mọi người đến đây đều là để nghỉ dưỡng.

Cho nên, khi dùng bữa, Hạ lão phu nhân không kiềm được mà khen ngợi: “Bữa ăn tối nay làm thật tinh tế, cách nấu ăn này, hình như không phải được làm từ đầu bếp nhà chúng ta.”

Thẩm Thất đặt đũa xuống nói: “Bà nội, đây là do Tư Y Cẩm và anh năm con làm. Họ cảm thấy đã quấy rầy sự đoàn tụ của chúng ta, nên cảm thấy ngại cho nên cùng nhau bắt tay làm bàn thức ăn này.”

Hạ Quốc Tường cười nói: “Không ngờ tay nghề lại tốt như vậy.”

Vưu Tâm Nguyệt gật đầu nói: “Thực sự bất ngờ. Tứ thiếu gia mở nhiều nhà hàng và quán bar như thế, có tâm đắc không gì lạ, kỳ lạ là Tư tiểu thư bận như vậy mà còn có tài nấu nướng ngon như thế.”

Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất chỉ cười chứ không nói.

Thẩm Tứ khiêm tốn nói: “Làm gì có, tôi cũng chỉ là học lén từ đầu bếp.”

Tư Y Cẩm thì nói thực tế hơn rồi: “Không cách nào, lúc nhỏ quá nghèo, không tự tìm cách cải thiện cuộc sống của mình, dinh dưỡng không đủ, thì sao mà thi nổi đại học.”

Chuyện của Tư Y Cẩm, mọi người ở đây đều rất rõ, nghe cô ấy thản nhiên mà nói đến cực khổ đã qua của mình, mọi người đều không kiềm được mà gật đầu.

Tư Nhiên nhút nhát mở miệng nói: “Mẹ còn biết làm nhiều món ăn ngon khác nữa.”

“Mami tớ cũng vậy!” Thẩm Duệ mở miệng nói.

Thẩm Hà phụ họa theo: “Tiếc là bây giờ bà nội và bà cố đều không cho mami xuống bếp, chúng tớ cũng không ăn được món mami nấu.”

Mọi người trên bàn đều bật cười.

“Được rồi, được rồi, cơm canh nguội hết rồi, vừa ăn vừa nói.” Hạ lão phu nhân cười hơ hơ nói.

Mọi người mới tiếp tục cầm lấy đũa mà ăn.

Ăn mãi ăn mãi, Hạ lão phu nhân hỏi Hạ Nhật Ninh: “Nhật Ninh, anh hai con gần đây thế nào?”

“Anh hai gần đây mãi đi biển.” Hạ Nhật Ninh đáp nói: “Anh ấy phiêu du quen rồi, không muốn trở về. Quà anh ấy cho người, đã nhận được chưa?”

“Nhận được rồi. Đứa trẻ này, thật là gửi cho ta một thùng bưu kiện vỏ sò dưới đáy đại dương. Ta thấy Tiểu Duệ thích, cho nên kêu người đem tặng Tiểu Duệ.” Hạ lão phu nhân gật đầu nói.

Tiểu Duệ liền nói: “Thì ra là bác hai cho! Thế thì con phải cám ơn bác hai thật đàng hoàng mới được.”

Thẩm Thất liền sờ đầu Thẩm Duệ.

“Anh hai ham vui, người không giận là được.”Thẩm Thất nói.

“Những chuyện đó đều đã qua, không nhắc nữa.” Hạ lão phu nhân gật đầu nói: “Được rồi ta cũng ăn no rồi, ta đi nghỉ ngơi tước. Các con cứ từ từ mà ăn.”

Hạ lão phu nhân được sự dìu dắt của Hòa quản gia, chậm rãi đứng dậy, những người khác đều đặt đũa xuống đưa Hạ lão phu nhân rời khỏi.

Chờ tất cả mọi người đều dùng bữa xong, phòng của Tư Y Cẩm và Thẩm Tứ đều đã sắp xếp xong.

Mưa ngoài kia hình như rất lớn, Thẩm Tứ đưa Tư Y Cẩm về phòng, khi hai người đi trên con hành lang cong cong quẹo quẹo, một làn gió liền thổi vào người hai người.

Tư Y Cẩm hình như bị gió lạnh thổi trúng, không kiềm được mà nghiêng ngã về phía Thẩm Tứ.

Thẩm Tứ liền dìu lấy Tư Y Cẩm: “Rất lạnh sao?”

Tư Y Cẩm vừa muốn lắc đầu, Thẩm Tứ đã cởi áo khoác mình ra, không nói nhiều mà trùm lên người Tư Y Cẩm.

“Không cần, tôi không lạnh.” Tư Y Cẩm vừa muốn đem áo trả cho Thẩm Tứ, lại một cơn gió, khiến cho lời muốn nói của Tư Y Cẩm không nói tiếp được.

Tình huống này có chút lúng túng!

Mấy hôm trước mới từ chối người ta, bây giờ lấy quần áo người ta lại không muốn trả.

Thật sự là lạnh!

Tháng 9 âm lịch, trong mùa gió thu đưa đến sự thoải mái, trời mưa, vẫn rất lạnh ẩm.

Đúng thế, lạnh ẩm.

Đặc biệt hôm nay Tư Y Cẩm còn mặc bộ đồ công sở rất mỏng, thực sự có chút chịu không nổi với hơi ẩm này.

Thẩm Tứ hình như nhìn ra sự dằn vặt của Tư Y Cẩm, trong lòng anh ta không giấu nổi sự vui mừng, nhưng trên mặt lại với vẻ không hề gì: “Anh không tính dùng chiếc áo mà mua chuộc em. Đây là phong độ tối thiểu của đàn ông. Cho nên em không cần quá lo lắng.”

Mặt Tư Y Cẩm liền đỏ.

Được thôi, cô ấy thực sự là từng nghĩ như thế.

“Thế thì cám ơn anh. Sau khi về tôi sẽ giặt sạch mà trả cho anh.” Tư Y Cẩm nói, nói xong câu đó, liền đi nhanh về phía trước.

Thẩm Tứ đi theo, đưa Tư Y Cẩm về tận cửa phòng.

Tư Y Cẩm đẩy cửa phòng ra, muốn nói lại thôi mà nhing Thẩm Tứ.

Thẩm Tứ liền nói: “Anh ở bên cạnh phòng em, rất gần. Ngoài ra, ngủ ngon!”

Ánh mắt Tư Y Cẩm tự nhiên mà nhìn sang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.