Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 106



“ Không phải...”

Tô Tố muốn nói, lại sợ gợi lại hồi ức không vui của Tiểu Hi, kéo lấy tay áo của Tiêu Lăng, tiến đến bên tai anh thấp giọng, “ Tiểu Hi mới vừa rồi bị nhốt vào nhà xác, Tiêu Lăng, em hôm nay không trở về nhà cùng cậu ấy, ban đêm cậu ấy nhất định sẽ sợ hãi.”

Sắc mặt Tiêu Lăng nhất thời lạnh xuống.

Đưa người đối phó hai cô gái nhỏ?

Mạc Tầm, ngươi thật là càng ngày càng giỏi!

Anh nắm lấy tay Tô Tố, cúi đầu hỏi cô, hắn có làm gì em không?

“Cái gì?”

Tô Tố cũng không biết Tiêu Lăng quen Mạc Tầm, hôm nàng nằm viện Mạc Tầm chạm mặt với Tiêu Lăng đều là trong lúc cô hôn mê, cho nên nghe được Tiêu Lăng trong miệng nhắc “hắn” cô ngẩn người.

Mạc Tầm

Tim Tô Tố nhảy một cái, nhích ra xa Tiêu Lăng, “anh quen biết Mạc Tầm?

Tiêu Lăng cẩn thận quan sát đến sắc mặt của Tô Tố, nhìn cô một bộ mặt căm hận cùng chán ghét, có chút thở phào, giải thích nói, “từ nhỏ anh cùng hắn lớn lên trong đại viện, ông nội anh với ông nội hắn là chiến hữu.”

Tô Tố sửng sốt.

A ——

Thế giới thật đúng là nhỏ!

Khóe môi Tô Tố giương lên 1 cách mỉa mai.

Nghĩ lại cũng đúng, Thành phố a nói nhỏ không nhỏ nói lớn cũng không lớn, bọn hắn một người là tổng giám đốc công ty truyền thông lớn nhất cả nước, còn một người là người tiếp bệnh viện mở có nhiều chi nhánh trên toàn quốc, đều là người của xã hội thượng lưu, sao có thể không quen biết.

Tô Tố theo bản năng đẩy Tiêu Lăng ra.

Người cùng lớn lên với Mạc Tầm, cô hoàn toàn không muốn làm quen!

Tiêu Lăng phát giác được sự thay đổi trong cảm xúc của Tô Tố, cau mày đặt tay lên vai cô, “mặc dù anh lớn lên chung với hắn, nhưng không tính là quen thân.”

Tô Tố nhìn anh thật sâu, dường như đang xác định sự thật giả trong lời nói của anh.

Tiêu Lăng mặc cô nhìn.

Anh và Mạc Tầm không hợp nhau cũng không phải chuyện một ngày hai ngày.

Những đứa trẻ của đại viện như bọn hắn cũng là phân chia bang phái, nhóm của họ thì hắn chính là thủ lĩnh, bọn họ tất cả đều là những đứa trẻ vấn đề luôn khiến các trưởng bối đau đầu. Đừng nhìn Mộ Bạch hiện tại khá ôn hòa, khi còn bé cũng là đứa nghịch ngợm gây sự. Còn một nhóm khác thì Mạc Tầm dẫn đầu, tất cả đều là những đứa trẻ được các trưởng bối trong đại viện khen ngợi.

Mỗi lần anh về đến nhà, suốt ngày nghe ba mẹ nhắc đến Mạc Tầm của đại viện thế này thế nọ, đừng nhắc phản cảm biết bao.

Hắn không ưa Mạc Tầm, cảm thấy hắn dối trá.

Rõ ràng trong thâm tâm xấu đến chảy mủ, ở trước mặt các trưởng bối lại giả vờ thành bé ngoan, loại phản cảm này từ nhỏ đến nay vẫn còn, nể mặt trưởng bối hai nhà dù gặp hắn cũng sẽ chào hỏi lẫn nhau.

Nhưng cũng chỉ lần này thôi.

Tiêu Lăng kéo Tô Tố vào lòng, nghiêm túc căn dặn cô, Mạc Tầm đó không phải người tốt, về sau nhìn thấy hắn cách xa hắn ra một chút, thực sự tránh không được thì gọi điện thoại cho anh, biết chưa?

“ Em biết rồi.”

Cho dù Tiêu Lăng không nhắc nhở, cô cũng sẽ không tới gần tên rác rưởi kia!

...

Xe lái rất nhanh, vững vững vàng vàng suốt chặng đường và dừng tại cổng lớn của biệt thự Cẩm Viên.

Tô làm kháng cự không xuống xe, “không được, em muốn về nhà với Tiểu Hi.”

“Anh cho Tôn tử đưa về.”

“Buổi tối cậu ấy sẽ sợ. “Tô Tố ôm lấy cánh tay An Tiểu Hi cánh tay, nói gì cũng không chịu xuống xe.

Tiểu Hi đã bình tĩnh lại rất nhiều, nhìn từng dãy phòng của biệt thự xa hoa trước mắt, yên lặng nuốt nước miếng, “ Tố Tố, mình không sao mà...”

Một con rùa vàng thế này, Tố Tố nếu như đắc tội vì cô, không đáng.

“ Không được, mình không yên tâm.”

Tiêu Lăng cương quyết kéo Tô Tố xuống xe, trong tiếng thét chói tai mặt không đổi sắc cô dặn Tôn Viễn, từ giờ trở đi, 1 ngày 24 tiếng bảo vệ tốt An Tiểu Hi.

“ Cái gì?” Tôn Viễn mắt trợn tròn.

Dựa vào cái gì a!

Hắn đã hẹn với bạn gái mới của anh, hôm nay sẽ tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường chờ hắn.

Lão đại, anh không thể làm như thế này a.

Chiếc Bugatti Veyron của cậu vẫn chưa có lái về nhà.”

“...”

Uy hiếp à!

Uy hiếp trắng trợn!

Một bên là chiếc xe thể thao yêu dấu của hắn, một bên là tự do, hắn xấu hổ khuất phục.

“Bao lâu!”

Tôn Viễn cắn răng, đi theo cũng cần hạn chế thời gian chứ.

“Bốn mươi tám tiếng.” Hai ngày hẳn là đủ để xóa bỏ nỗi sợ.

“... Tốt thôi.”

Tôn Viễn miễn cưỡng đồng ý, nhưng tuy hắn đồng ý, nhưng An Tiểu Hi phản đối a.

“ Tôi không muốn đi với hắn.” mặt cô tràn đầy sự kháng cự nhìn Tôn Viễn, vẻ mặt ghét bỏ, “ anh biến thái sao, bốn mươi tám tiếng một tấc cũng không rời, cẩn thận tôi kiện anh quấy rối.”

“Được, cô không thích tôi còn không thích kìa.”

“ Ha ha —— thú vị, anh không vui đúng không? Vậy bổn tiểu vẫn cứ đáp ứng đó, tôi xem anh có thể làm nào!

“ Cô...”

“ Hừ! Tiểu Hi hừ lạnh, đưa tay đóng cửa xe lại, quay cửa kính xe xuống quơ tay với Tô Tố, Tố Tố, sức khỏe cậu còn chưa khỏi, ở đây nghỉ dưỡng mấy ngày đi, mình phòng sợ thì sẽ qua ở khách sạn, trong nhà cũng không cần lo lắng, chăm sóc tốt sức khỏe mới về. Vậy đi nha, chúng tôi đi trước đây.

“...” Tô Tố.

Cô biết Tiểu Hi cố ý không về nhà là lo lắng Tôn Viễn nhìn thấy hai đứa bé, hai đứa trẻ ở nhà cô cũng không lo lắng nhiều, an ninh ở tiểu khu vẫn đảm bảo.

Chỉ là...

Cô liếc Tiêu Lăng một cái, nhìn nhìn phía sau biệt thự, yên lặng nuốt nước miếng.

Nếu như bệnh viện là hang sói, địa bàn của Tiêu Lăng chính là hang hổ.

Trơ mắt nhìn Tôn Viễn lái xe chở Tiểu Hi rời đi, da đầu Tô Tố càng tê. Nàng yên lặng xoay người nhìn biệt thự trước mắt.

Nắng chiều vẫn nóng như cũ, cả tòa biệt thự dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời càng thêm nguy nga lộng lẫy. Chiếm diện tích rất lớn, nói là biệt thự, thật ra giống trang viên hơn. Cả tòa biệt thự đều là màu trắng, kiến trúc kiểu Châu Âu. Chung quanh được bao phủ bời thảm cỏ xanh, thậm chí còn có thể nhìn thấy hồ bơi ngoài trời.

Cửa chính là hai đứa trẻ trông cửa mặc đồng phục, nhìn thấy Tiêu Lăng cung kính xoay người hành lễ, “Tiêu thiếu!”

“Ừm!”

Tiêu Lăng kéo Tô Tố đi đến cửa chính, cửa lớn là kỹ thuật tiên tiến nhất thế giới, có khả năng nhận biết người,Tiêu Lăng vừa đứng ở cổng, tia hồng ngoại liền quét tới, màn hình trên cửa lớn xuất hiện một dãy số khó hiểu, hai giây sau “răng rắc” một tiếng mở ra, cửa máy phát ra âm thanh.

“ Cung nghênh chủ nhân về nhà.”

Trời đất!

Tô Tố mắt trợn tròn, đây mới là áchc sống của người giàu sao?

nhà biệt thự củaTô Đại Khuê so với nơi này, quả thực quá thấp kém!

“ Còn đứng ngây đó làm gì, vào đi!”

“ ừm!”

Bước vào cửa lớn, Tô Tố càng thêm hoa mắt.

Bên tay phải cách đó không xa trồng từng mảng lớn hoa bách hợp, tạo thành một biển hoa trắng tinh.

Tô Tố kinh ngạc.

Trời ơi, thật đẹp...

Tiêu Lăng nhìn biển hoa, con ngươi thâm thúy có chút lấp lánh, đưa tay dắt lấy tay Tô Tố, “lên lầu xem trước, xem thử có cần gì không, anh cho người chuẩn bị cho em.

“ ừm, được!”

Biệt thự rất lớn, người hầu không tính là nhiều, tính lại hết cũng có năm sáu người, thấy Tiêu Lăng dẫn theo phụ nữ về, trong mắt ai cũng kinh ngạc.

Tô Tố nhìn vào không nói gì thêm.

Tiêu Lăng dặn dò tài xế tiểu Trần, “gọi điện thoại về nhà cũ gọiTrương tẩu qua đây mấy ngày.”

“ Dạ, thiếu gia.”

Trương tẩu nấu ăn rất giỏi, nấu nướng chiên nấu canh cái gì tất cả cũng không làm khó được tẩu ấy, ngày thường đều ở nhà cũ chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của lão gia, nhưng bây giờ tình huống đặc biệt, lão gia nếu như biết thiếu gia dắt theo phụ nữ về, nhất định rất vui và cho Trương tẩu thu xếp hành lý chạy tới.

Tiêu Lăng kéo Tô Tố còn đang kinh ngạc trực tiếp đi chuẩn bị phòng cho cô.

Không còn ai mặt Tiêu Lăng mới nghiêm túc lại, giữ chặt cổ tay Tô Tố, nhìn chằm chằm cô.

“ Anh quen biết Mạc Tầm?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.