Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 118



Những gì Tô Tố cần mua là chuẩn bị cho việc leo núi.

Cô đã chọn hai bộ đồ thể thao ngoài trời không thấm nước và 2 đôi giày thể theo, lại mua thêm một chiếc ba lô lớn. Khi mua đều nhìn vào giá trên và do dự một thời gian rất lâu. Sau cùng thì cũng phải cắn răng dành 8.000 nhân dân tệ mua chiếc lều.

Tô Tố đau lòng quẹt thẻ nhập mật khẩu, nhìn lời nhắc trên tin nhắn điện thoại, đau lòng đến muốn khóc, “Còn rất nhiều thứ muốn mua,, lương tháng này của tôi còn chưa được phát, tháng sau Tiểu Thất và Cảnh Thuỵ khai giảng, tôi cũng phải bắt đầu học...”

Hơn một tháng của cô ấy trong phim > cũng không trả đủ học phí cho ba người.

Tô Tố thở dài.

Tiểu Hy thấy nhân viên phục vụ xuất hoá đơn, và sau đó nhìn mặt Tô Tố một mặt đau khổ, bất đắc dĩ lắc đầu. “Cậu cho Tiêu thiếu gia chuẩn bị cho cậu là được rồi, anh ta giàu như vậy, làm sao để tâm đến việc nhỏ như vậy.”

“Không được, tớ không thể xài tiền anh ta.”

Từ nhỏ cô ấy đã học cách tự lập, cô ấy chỉ tin cậy chính bản thân, đặc biệt là tiền bạc, rất khó có thể để cô ấy ngửa tay xin người khác tiền cũng không thể thấy cô ấy mở miệng xin tiền.

Đánh chết cô ấy cũng không làm được.

Tiểu Hy không đồng tình với việc này, cảm thấy rằng não Tô Tố chết rồi.

Trở thành một người bạn gái, dùng tiền của bạn trai thì đã sao?

Còn phải mua đồ khác, chiếc lều để tạm ở quầy. Tiểu Hy tiếp tục đi theo Tô Tố dạo phố, “Còn muốn mua gì nữa không?”

“Muốn mua thêm cũng nhiều.” Tô Tố đưa ngón tay ra đếm, “Quan trọng nhất là con dao, đèn pin, dđèn khẩn cấp, thuốc chống sâu bọ, còn phải chuẩn bị một túi cứu thương, đúng rồi, còn phải mua thêm một số dây giày.”

“Hả, cần nhiều dây giày để làm gì?” Tiểu Hy trơ mắt.

Lúc trước Tô Tố thường đi quay ở trên núi và gặp vài mất mát lớn, cho nên cô đã quen thuộc với việc đi leo núi. Cô ta vừa chọn giày vừa giải thích. “Bởi vì sâu bọ trong rừng quá nhiều, cho nên khi chọn giày nhất định phải chọn giày cổ cao, dùng quần giấu cổ giày rồi sau đó dùng dây giày buộc chặt lại. Như vậy sẽ ngăn chặn những con sâu bọ vào trong quần áo. Với lại cổ giàu có thể bảo vệ chân khỏi bị trầy xước.”

“Vậy dao dự phòng.”

Quay phim mang theo dao làm gì, Tiểu Hy biểu cảm không mấy hiểu.

“Có quá nhiều cành vây nhỏ ở vùng núi, có con dao này có thể mở đường đi, gặp phải rắn bọ nào thì có thể tự vệ bản thân.”

Tiểu Hy tháng phục nhìn Tô Tố, “Tố Tố, sao cậu lại hiểu nhiều như thế?”

“Ơ... Thì tôi biết phải đi vào rừng cho nên lên mạng tìm kiếm một chút.”

“Tố tố thực sự chăm chỉ.”

Tô Tố cười và nhanh chóng im lặng, càng nói càng sai.

Tô Tố lại mua thêm một túi ngủ, dầu thơm trứng rắn và mấy hộp nhan diệt muỗi. Phải mất hai giờ đồng hồ mới chuẩn bị xong toàn bộ.

Sau khi mua xong, nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại, tim Tô Tố lại đau khổ.

“Cùng tôi mua mấy bộ đồ, tôi sắp thành nữ phát thanh viên rồi, không có quần áo chỉnh chu nào.”

“... được thôi.”

Gặp Bạch Linh là điều mà Tô Tố không nghĩ đến.

Khi Tiểu Hy đang thử đồ, Tô Tố chán ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại. Những người trong trung tâm mua sắm không nhiều, cô vừa chuyển mắt thì thấy Bạch Linh đang bước vào cửa hàng. Cũng là lúc Bạch Linh thấy cô với ánh nhìn đầu tiên.

“Xin chào quý khách.”

Bạch Linh không mấy nghe thấy tiếng chào của cửa hàng, nắm chặt chiếc váy người cứng đơ đứng ở cửa.

Cô ấy không ngờ rằng ra ngoài mua sắm thì đột nhiên gặp Tô Tố.

Tâm trạng tốt của cô ấy hoàn toàn bị phá huỷ, ban đầu định ngoắc miệng một chút thêm với một chút ánh mắt ảm đạm của cô ta, toàn thân cô ta trong rất lạnh.

Hai nữ nhân viên xinh đẹp sợ hãi đến quên chào đón khách.

Bạch Linh không cảm nhận được.

Tô Tố.

Đây có phải là tên lời nguyền của cô ấy!

Tại sao chết đi một Tô Tố, bây giờ lại thêm một Tô Tố với một cơ thể mê hoặc!

Là tại vì cô ấy xinh đẹp cho nên thân hình rất thu hút đúng không.

Bạch Linh giữ chặt nắm đấm.

Cô thừa nhận rằng cô ghen tị với Tô Tố. Ghen tuông về sức khoẻ của cô ấy cũng ghen tuông về vẻ đẹp của cô ấy. Càng ghen tị hơn là Tô Tố có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của đàn ông!

Nghĩ về cảnh tượng hôm đó nhìn thấy ở bệnh viện, Bạch Linh rất oán hận, cô ấy không cho phép bản thân thể hiện sự yếu đuối trước mặt Tô Tố. Thẳng lưng và bước chậm rãi về phía cô ấy.

“Cô Tô, lâu quá không gặp!”

Cô Tô?

Tô Tố mỉm cười, cô ta nhớ rằng Bạch Linh chưa từng giới thiệu bản thân trước mặt cô ấy đúng không? Thế thì, tại sao Bạch Linh ta lại biết cô ấy họ Tô chứ?

“Cô Bạch, tôi không nghĩ rằng chúng ta quen thuộc đến nổi đến mức phải chào hỏi.”

Nụ cười Bạch Linh trở nên cứng đơ.

Tô Tố bĩu môi.

Trong lòng cảm giác tồi tệ.

Phân thân đối đầu thành mười Bạch Linh thì cũng không phải đối thủ của cô ta. Cô ta nhìn phía sau Bạch Linh, rất hiếm khi thấy Bạch Linh không xuất hiện với Mạc Tầm.

Tô Tố nhìn kỹ cô ta, hôm nay Bạch Linh mặc một chiếc váy liền thân trắng như tuyết, một đôi giày bệt màu trắng, thắt tóc thành một chùm ở sau, nhìn dịu dàng và tinh khiết. Có lẽ là do Mạc Tầm không có ở bên cạnh cho nên hôm nay thấy cô ta nhợt nhạt hơn so với lúc ở gặp ở công viên giải trí. Cũng bớt đem lại sự ghê tởm và đáng thương.

Tô Tố nhìn khuôn mặt này tương tự như vẻ đẹp trước đây của cô, cau mày với vẻ ghê tởm.

Diện mạo này khi xuất hiện ở khuôn mặt của cô thì cô không cảm thấy gì, nhưng với diện mạo này mà xuất hiện ở mặt Bạch Linh thì cô cảm thấy ghê tởm, cô ta hận đến nổi muốn cấu với cô ta.

Tô Tố cất điện thoại vào và đứng dạy, tiện thể chuẩn bị rời khỏi.

Đối với Mạc Tầm và Bạch Linh cặp đôi chó gặm này, cô ta nhìn một nháy cũng cảm thấy bẩn mắt cô ta!

“Đợi một chút!” Bạch Linh tưởng rằng cô muốn đi, nắm lấy cổ tay Tô Tố “Tôi có điều muốn nói với cô!”

“Cũng phải đợi tôi đồng ý nghe mới được, nhưng thật đáng tiếc. Tôi thà nghe một con chó cái sủa còn hơn là lắng nghe lời nói của cô Bạch đây, cho nên... buông tay!”

Chó cái?

Bạch Linh đỏ mặt, đôi mắt càng thêm ảm đạm hơn.

Người đàn bà này còn dám xem cô ấy là chó cái, tay của cô bất giác dùng lực trong vô thức nắm chặt lấy tay Tô Tố. Nhưng đáng tiếc rằng từ nhỏ cơ thể cô ta đã không tốt, cơ thể cũng mỏng manh, dù cho dùng sức lực thì đối với Tô Tố không khác gì đang gãi ngứa.

“Cô Tô, có sự hiểu nhầm nào giữa hai chúng ta không?”

“Không!”

“Vậy thì tôi đã xúc phạm cô trước đây ư? Nếu như tôi không có lỗi, đây là lần thứ 3 chúng ta gặp nhau.”

Tô Tố nhếch miệng cười nhạo, “trí nhớ của cô Bạch rất tốt”

Bạch Linh căm hận, tức giận. Người phụ nữ này rất bướng.

Cô ta cắn môi, vô thức nhìn đằng sau, nhìn thấy phía sau không có hình dáng của Mạc Tầm thì mới nhớ ra rằng anh ta đang ở dưới bãi đổ xe. Vì không có Mạc Tầm ở đây, cô ta cũng loại bỏ lớp nguỵ trang.

Khuôn mặt cô ta lạnh lùng lại và giọng nói giống như từ răng nói ra đối mặt “Cô Tô, bất kể cô tiếp cận tôi với Mạc Tầm với mục đích gì thì tôi cũng cảnh cáo cô, tránh xa cuộc sống chúng tôi ra!”

Tô Tố ban đầu muốn hất tay Bạch Linh ra, nhìn chằm chằm cô ta.

Nhưng không thể cứ như vậy!

Cô ta cười lạnh nhạt, “mục đích?”

“Chẳng lẽ không phải sao!” Bạch Linh cũng cười lạnh nhạt, “Mạc Tầm là của tôi, ai cũng không được giành!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.