Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 125



Tô Tố muốn khóc!

Trong của có củ khoai tây nóng, trên giường còn có một con sói đói đang nhìn chằm chằm cô, cô cảm động kích động muốn trốn thoát khỏi căn phòng này.

“Em không phải muốn dọn dẹp đồ sao? Ở đó chậm chập làm gì, còn không nhanh lên.”

“Oh!”

Cô nghẹn ngào đáp một tiếng, cầm túi nhỏ,chậm chạp bước đến tủ quần áo đặc biệt gần chiếc giường lớn, Tiêu Lăng chống tay nằm nghiêng trên giường, ánh mắt nhìn chăm chú vào cô, thậm chí cơ hội để nhồi nhét đồ vật vào góc tủ cũng không cho cô.

Tô Tố khóc không ra nước mắt.

“Cái đó... anh không ngủ à?”

“Không buồn ngủ.”

“Vậy anh đói không? Em kêu dì Trương đưa gì cho anh ăn.”

“Không đói.”

“...” Tô Tố phiền não đá chân, “Anh nhìn chằm chằm vào em làm gì?”

“Bữa ăn ngon!”

Mặt Tô Tố đỏ một lần nữa, cô hung hăng trừng Tiêu Lăng, người này bây giờ sao lại biết tán tỉnh như vậy!

Cô quay đi1phớt lờ anh, cô tự nhiên ném cái túi xuống đất, lấy chiếc vali ra khỏi tủ bắt đầu dọn đồ đạc.

Mở cửa tủ, cô ngây người một lúc.

Tủ quần áo lớn ban đầu chỉ có quần áo và phụ kiện của cô, nhưng bây giờ, trong một vài ngày, có thêm một vài chiếc áo sơ mi và bộ đồ tây được xếp gọn gàng. Những chiếc váy đầy màu sắc của cô treo cùng những bộ quần áo đen trắng của anh, lại hoà hợp khó diễn tả.

Giống như... giống như anh mạnh mẽ thâm nhập vào cuộc đời mình, không thể tách rời.

Mặt Tô Tố có dấu hiệu đỏ ửng, cô nhanh chóng che mặt, mở vali ra, đặt những thứ cô cần vào trong.

“Em biết hành lý không?” Tiêu Lăng rất nghi ngờ.

“Tất nhiên em biết, anh đừng xem thường người khác.”

Cô không thực sự là đại tiểu thư, từ khi còn nhỏ chuyện gì cũng tự làm, sau khi làm diễn viên càng biết thu dọn hành lý,1diễn viên vào một đoàn làm phim, hầu hết đều ở chung với đoàn làm phim, thu dọn hành lý là chuyện dễ như ăn cháo được với cô.

“Oh, vậy em thu dọn, anh nhìn em.”

Thu dọn hành lý có gì để coi chứ!

Tô Tố khịt mũi, phớt lờ Tiêu Lăng, bắt đầu nghiêm túc thu dọn. Lần này đi là địa danh của Trương gia, công viên rừng nguyên sinh lớn nhất ở thành phố của Trương gia, rất nhiều cảnh trong phim kiếm hiệp đều quay ở đây.

Thời gian Tô Tố cần đi không dài, cô ước tính một chút, cỡ năm ngày, vì vậy không có nhiều để thu dọn, cô đặt lều và túi ngủ vào vali, với một túi chân không và xếp chồng những bộ quần áo vào, rồi sau đó đồ lót... khi thu dọn đồ lót mặt cô hơi ửng hồng, không tự nhiên dùng lưng chặn tầm nhìn của Tiêu Lăng bỏ đồ lót vào túi chân không.

Sau đó, túi sơ cứu,5cuộn đốt chống muỗi, bột realgar...

Tiêu Lăng nhìn thấy dao lưỡi cong và đèn khẩn cấp có chút bất ngờ, tiểu nha đầu khá tốt, thậm chí còn biết mang cả thứ hai này. Đi dã ngoại dao lưỡi cong và đèn khẩn cấp là không thể thiếu, nếu đêm khuya bị lạc trong rừng, bật đèn khẩn cấp chiếu sáng vào bầu trời, mọi người ở xa có thể nhìn thấy ánh sáng để đi cứu hộ.

Dao lưỡi cong là một vũ khí tự vệ cần thiết.

Anh ban đầu nghĩ rằng tiểu nha đầu có quên đem gì anh sẽ thêm vào. Bây giờ có vẻ như anh ta lo lắng hơi nhiều rồi.

Tiêu Lăng có chút hạnh phúc cũng có chút không vui.

Người phụ nữ của anh độc lập như vậy, anh không phải trở nên vô dụng sao!

Tiêu Lăng bỗng dưng có chút chán nản.

Đồ của Tô Tố không được tính là nhiều, dọn xong vừa đủ trong một chiếc vali, Tô Tố kéo dây kéo lại, hài lòng phủi2tay, “Xong rồi!”

“Xong rồi, em chỉ đem như vậy thôi sao?” Tiêu Lăng đã tham dự không ít buổi lễ khai trương, biết bao diễn viên trong thời gian vào đoàn làm phim đem lớn lớn nhỏ nhỏ cộng lại có mười cái vali, hận không thể nhà cũng đem theo, Tô Tố vậy thì quá ít rồi, một cái vali nhỏ là xong, anh ngồi dậy trên giường nói với Tô Tố, “Em không phải quen giường sao, kêu dì Trương đem chăn gối của thu dọn vào. Còn có quần áo, một vài bộ làm sao đủ để mặc tất cả, sáng trên núi có sương sớm, không dễ dàng làm khô quần áo, mang lại một vài bộ để thay, không mặc hết cũng không sao, sau đó đem về là được. “

Tô Tố không nói nên lời.

Không có hơi sức liếc mắt, “Em đi đóng phim không phải chuyển nhà, mà chỉ có một vài ngày, vốn không cần mang nhiều thứ, em mua quần áo,giày dép và9balo đều không thấm nước, không sợ ướt sương, đồ không cần đem chỉ lãng phí không gian, vác đi cũng khó khăn? “

“Hôm sau anh kêu thư kí Trương tìm cho em một trợ lý cho bạn.”

“Không cần không cần.” Tô Tố nhanh chóng từ chối. “Cũng không phải tên tuổi lớn gì, cần trợ lý làm gì, như bây giờ là tốt rồi.”

Thực sự tìm một trợ lý 24 giờ một ngày đi theo cô, cô sẽ điên mất.

Chưa kể...

Tô Tố liếc nhìn Tiêu Lăng.

Nếu là trợ lý thực sự thì không nói, sợ tìm trợ lí là giả, tìm người giám sát mới là sự thật, tới lúc đó một ngày hai mươi bốn giờ cô làm gì nói điều gì tất cả đều được báo cáo cho Tiêu Lăng, cô vẫn muốn sống!

Cô chắc chắn rằng, nếu cô có một trợ lý bên cạnh, Tiêu Lăng chắc chắn sẽ làm điều này.

Quyền lợi của ông chủ tốt như vậy, anh không dùng mới là lạ!

“Dù sao thì anh1cũng không phải tìm một trợ lý cho em, em không cảm thấy thoải mái.”

“Sau này em nổi tiếng rồi, không có trợ lý là không được.”

Tô Tố nhún vai “Tới lúc đó rồi tính”

Tiêu Lăng thấy sự phản đối kiên quyết của cô, cũng xua tan ý nghĩ này.Trợ lí có thể được sắp xếp trước, nhưng những thứ khác đã được sắp xếp.

Ví dụ...

Căn hộ!

Người phụ nữ của Tiêu Lăng không thể lúc nào cũng ở nhờ nhà người khác, để người ta biết mặt của anh để ở đâu?

Sắp xếp một căn hộ còn có lợi ích là, khi anh ta muốn qua thì qua, đâu giống bây giờ, muốn đến nơi cô đang sống cũng thật bất tiện.

Tuy nhiên, anh tạm thời không có ý định nói với Tô Tố, để Tô Tố không nghi ngờ rằng anh lạm dụng quyền vì lợi ích cá nhân.

...

Sau khi thu dọn hành lý xong, Tô Tố ngồi xuống sàn nhà, sàn nhà rất mát mẻ và thoải mái. Cô nóng đến đổ mồ hôi, liên tục quạt tay “Hôm nay trời nóng vậy, không phải muốn mưa chứ?”

Đôi mắt của Tiêu Lăng chuyển từ chiếc áo phông màu trắng ướt đẫm mồ hôi sang chiếc túi bên cạnh mông cô, anh dựa lưng vào giường, đôi môi mỏng gợi cảm của anh co giật nhẹ.

“Nhìn quần áo ướt đẫm mồ hôi của em kia, mau đi tắm, anh đi giảm nhiệt độ của căn phòng, khi em ra, sẽ mát lên.”

“Được, vậy anh nhanh đi chỉnh đi.”

Quần áo dính trên cơ thể thật khó chịu.

Tô Tố không nghĩ quá nhiều, nhấc vali vừa xếp xong đẩy ra cửa, sau đó quay vào, ngại ngùng đem cái túi nhét vào trong tủ áo, lén nhìn Tiêu Lăng, thấy anh không có bất kỳ phản ứng nào đặc biệt mới lấy quần áo bước vào phòng tắm.

Tô Tố tắm cực kì nhanh, trong vòng chưa đến mười lăm phút đã ra khỏi phòng tắm.

Mới vừa đẩy cánh cửa kéo của phòng tắm đã nghe thấy giọng nói đầy nghi ngờ của Tiêu Lăng.

“Tô Tố, cái gì đây?”

Bùm!

Tô Tố bối rối nhìn lên, thấy thứ mà hai ngón tay Tiêu Lăng cầm, đột nhiên máu chảy ngược, hơi nóng tăng vọt thẳng từ lòng bàn chân lên đến não, toàn thân đỏ hồng!

“Ah, ah, hỗn đản, mau trả lại em!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.