Đứng trong thang máy, đến cửa phòng 1307 trên lầu 13, Tiêu Lăng bỗng dừng bước chân.
Khi anh ta bước vào thì phải đối mặt với hai đứa con bằng thân phận gì?
Hai đứa trẻ này dường như biết rằng anh ta là cha của chúng nó, lần trước đã gặp anh ta nhưng lại giả vờ không biết. Lúc ấy rõ ràng Tô Tô ở trong bệnh viện, chúng nó lại nói mami đang thăm bệnh nhân. Chỉ mới là con nít mà lại biết nói dối, chắc chắn là Tô Tố dạy chúng nó.
Nghĩ như vậy, Tiêu Lăng thậm chí còn khó chịu Tô Tố hơn!
Thư ký Trương với Tiểu Trần đứng cạnh Tiêu Lăng, một câu cũng không dám nói lời nào.
Bàn tay của Tiêu Lăng đã đặt trên chuông cửa, chỉ cần nhấn vào chuông thì sự thật sẽ được tiết lộ thì anh ta và Tô Tố thực sự không có sự thay đổi nào nữa.
Tiêu Lăng đột ngột buông tay xuống.
Tô Tố...
Tô Tố!
Phát hiện chết tiệt của anh ta, ngay cả khi Tô Tố lừa dối anh ta, thì anh ta cũng không dám nghĩ rằng phải tiết lộ sự thật. Chỉ cần sự thật không bị tiết lộ ra thì họ có thể duy trì sự bình tĩnh trước mặt.
Nếu như thật sự tiết lộ ra...
Ai có thể đảm bảo rằng cô ta sẽ cùng với con bỏ trốn!
Chết tiệt!
“Chủ tịch?” thư ký Trương hét lên.
Tiêu Lăng dường như đột nhiên thức tỉnh, nét mặt thay đổi, anh ta đột nhiên quay người lại, “Đi về!”
Thư ký Trương và Tiểu Trần không biết tại sao, nhưng họ vẫn cảm thấy nhẹ nhõm và nhanh chóng cùng Tiêu Lăng rời khỏi.
Đi xuống lầu, ngồi vào trong xe, những giọt cơn mưa lớn đập vào cửa xe, khiến cho mọi người thêm khó chịu hơn.
Tiêu Lăng nhìn xuyên qua cửa xe ngước lên đèn sáng ở lầu 13, đưa tay ra đóng cửa sổ lại.
“Chủ tịch...” thư ký Trương nhìn anh ta một cách lo lăng.
“Thư ký Trương, làm trống tất cả lịch trình trong tuần sau của tôi.
Thư ký Trương kinh ngạc.
“Chủ tịch, dự tính rằng ngày mốt đến nước Anh, đến văn phòng chi nhánh ở đó...”
“Để cho họ tự giải quyết!” Tiêu Lăng lạnh lùng, “Trong công ty không nuôi những người vô dụng, nếu không có khả năng đối phó với những trường hợp khẩn cấp, thì cút về nhà tự lo!”
Thư ký Trương đột nhiên khịt mũi.
“Ở bên đài Mango cho An Tiểu Hy tăng ca trong một tuần.”
“Tôi sẽ báo cho họ.” Thư ký Trương ghi chép lại phân phối của Tiêu Lăng vào sổ.
“Còn Tô Cảnh Thuỵ và Tô Tiểu Thất hai đứa trẻ đó... thông báo với hiệu trưởng, tạm ngưng việc học trong một tuần.”
Thư ký Trương rất khó xử, cô kiên nhẫn một lúc nhưng không chịu đựng được nữa liền nói, “Chủ tịch, hai đứa trẻ đó vô tội...”
Chủ tịch tiếp cận với kẻ thù thì thư ký Trương rất rõ nhưng nếu đối tượng là hai đứa trẻ, thì cô ấy không chịu đựng.”
Mới là trẻ con 4 tuổi, tại sao lại đố kỵ với chúng chứ.
Thư ký Trương nhìn vào cặp lông mày với vẻ lạnh lùng của Tiêu Lăng, những câu nói còn lại lặng lẽ nuốt vào bụng.
...,
Tiêu Lăng không biết rằng, anh ta vừa xuống lầu, Tô Cảnh Thuỵ ở trong phòng trèo lên cái ghế nhìn vào mắt thần gắn trên cửa.
“Anh ơi, anh đang nhìn gì vậy?”
“Hình như lúc nãy nghe thấy một tiếng động bất thường, bây giờ lại mất rồi, kỳ lạ.”
Cảnh Thuỵ nhìn một lúc, thấy rằng không có ai thì nhảy xuống chiếc ghế nhỏ và kiểm tra lại chốt cửa một lần nữa, Tiểu Thất cũng kiểm tra lại cửa với Cảnh Thuỵ. Khi đóng cửa sổ thì Tiểu Thất đột nhiên phát hiện một chiếc xe màu xám ở dưới lầu, nhanh chóng vẫy tay anh trai mình.
“Anh hai anh hai, ở dưới lầu đột nhiên có chiếc xe dừng ở đó, không phải có hầm đỗ xe ở khu vực này sao, không phải không được phép đỗ trên vành đai xanh sao?”
Cạnh Thuỵ từ từ bước đến và quan sát chiếc xe ở dưới dưới con mưa lớn.
Ô...
Cậu ta nhận ra chiếc xe, đứng trên lầu nhìn thấy một chút tia lửa sáng bên trong xe, chắc là người trong xe đang hút thuốc cho nên không thể nhìn thấy những người trong xe.
“Anh hai, chiếc xe này bình thường Tiểu Thất chưa nhìn thấy bao giờ, không giống hàng xóm của mình, tại sao vẫn không sợ bị phạt.”
“Những người chạy kiểu xe này thì làm sao sợ bị phạt.” Cạnh Thuỵ lắc đầu.
“Chiếc xe này có đắt không?”
“Mấy trăm triệu em nói có mắc không chứ.”
Tiểu Thất thở một hơi và hét lên.
Mẹ ơi, mấy trăm triệu lận hả, đủ để cô bé mua kẹo ăn cả đời.
Cảnh Thuỵ nhìn một lúc và không quan tâm, đóng rèm cửa lại sau đó cầm trên tay một cuốn sách ngồi trên ghế sofa đọc nó.
Tiểu Thất nắm lấy một quả táo từ bàn uống trà từ từ cất giọng, nhìn thấy anh trai còn đọc sách thì liền đặt đít ngồi cạnh cậu ta, “Anh hai chưa ngủ sao?”
“Anh chưa buồn ngủ, em mệt rồi thì ngủ trước đi.”
“Tiểu Thất cũng không buồn ngủ.” Tiểu Thất trút sự tức giận “Ka cha
Ka cha” vào trái táo nhìn chằm chằm Cảnh Thuỵ, “Anh hai thật quá đáng, lúc nảy mami gửi tin nhắn không nói cho Tiểu Thất nghe, hại Tiểu Thất chưa nói chúc ngủ ngon với mami.”
“Mami mệt nên nghỉ ngơi rồi.”
Tiểu thất hất đầu cho thấy rằng cô bé rất tức giận.
Cảnh Thuỵ bất lực đặt quyển sách xuống, giơ một ngón tay lên “một cây kẹo mút, đừng giận anh.”
Tiểu Thất sáng mắt, giơ hai ngón tay lên mặc cả, “2 cây!”
“Chỉ được một cây, nói nữa thì một cây cũng không có!”
Tiểu Thất nhăn miệng, thời gian này răng cô bé thường bị đau, anh hai lên mạng tìm nguyên nhân giúp em gái, nói là bởi vì ăn quá nhiều đồ ngọt sau đó bắt đầu hạn chế không để cô bé ăn kẹo!
Cô bé đã mấy ngày không ăn rồi.
Tiểu Thất nuốt nước miếng, rồi tổn thương, “dạ được”, một cây thì một cây.
Tốt hơn là không cây nào.
Tiểu Thất nhanh chóng nhảy xuống ghế sofa chạy đi lấy kẹo và chạy về rất nhanh. Trái táo trên tay đã biến mất và trong miệng có thêm một cây kẹo mút, xém nữa hạnh phúc đến ngất.
Cảnh Thuỵ đảo mắt với tâm trạng không tốt.
Ai lại nói với cậu ta, rõ ràng là cùng một người mẹ thế thì tại sao cậu ta lại quá thông minh còn Tiểu Thất thì ngốc như vậy! Nếu như không phải năm giác quan đều giống nhau thì cậu ta nghi ngờ rằng có phải mami ôm nhằm con rồi không.
Trong lúc nói chuyện, điện thoại của Cảnh Thuỵ reo lên.
“Ey, ai còn nhắn tin vào lúc này chứ.”
Tiểu Thất nhanh chóng chạy đến bàn trà lấy điện thoại lên, bên đi bên đọc tin nhắn.
“Ai nhắn vậy?”
“Cô Lý nhắn tin, này, để anh đọc xem... Các bậc phụ huynh xin lưu ý, gần đây trong trường học các bạn học sinh bị cảm lạnh đặc biệt nghiêm trọng. Để ngăn chặn nhiều trẻ em bị lây nhiễm nhà trường cho phép nghỉ nhọc... một tuần. Nghỉ học một tuần? Hahaha, quá tốt rồi.” Tiểu Thất hào hứng nhảy dựng lên, “Em sớm đã không muốn đến cái trường mẫu giáo này rồi, trong lớp toàn một đám quỷ nhỏ chưa đủ tuổi. Không thôi thì em đã học tiểu học rồi, ngày nào cũng chơi cùng với đám quỷ nhỏ này, xém chút nữa thôi đã biến bản thân thành những đứa trẻ con này rồi.”
Đến việc đảo mắt Cảnh Thuỵ cũng không còn sức nữa.
Nghỉ học một tuần mà đã hào hứng đến thế, chẳng lẽ chưa đủ trẻ con sao!
Tuy nhiên, tin này thực sự là một tin tốt cho chúng. Những điều nhỏ bé dạy ở trường Cảnh Thuỵ và Tiểu Thất đều biết hết rồi. Nếu như không phải vì sợ mami lo lắng thì cậu ta với Tiểu Thất cũng không muốn đi học. Giống như đang lãng phí thời gian cũng như lãng phí tiền học phí của mẹ.
Tiền học phí...
Còn mười mấy ngày nữa hết mùa hè này thì bắt đầu khai giảng rồi, trên tay mami còn tiền đóng tiền học không?
Cảnh Thuỵ tỏ ra lo lắng.
“Anh hai đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ là ngày mai có nên đi gặp daddy không.”
“Hả?”
Cảnh Thuỵ nhìn Tiểu Thất với ánh nhìn lười biếng và khuôn mặt thờ ơ, “Giúp mami lấy tiền trợ cấp.”