Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 203



Tô Tố thở dài.

Lúc đứa nhóc cầu xin cô sẽ dùng loại ánh mắt đáng thương này nhìn cô, cô muốn từ chối cũng khó...

Ánh mắt của cô dường như không cố ý liếc qua từ cánh tay phải được băng bó của Tiêu Lăng, ngón tay của anh bị băng lại chỉ còn lại một khớp xương phía ngoài cùng, nhìn qua có chút giống tay gấu trắng, không biết là có phải lúc nãy dùng sức làm cái gì, băng gạc dày vậy mà mơ hồ nhìn thấy có vết máu.

Tim Tô Tố nhảy lên.

băng gạc dày như thế còn có thể rướm máu, điều này... nói rõ cái gì?

Ít nhất anh không dùng khổ nhục kế với cô, anh ta bị thương thiệt rồi.

“ Mami mami...”

“ Ừm” Tô Tố lấy lại tinh thần, nhìn Tiêu Lăng một chút lại gục đầu xuống nhìn về phía Tiểu Thất, “ Tốt”

Tiêu Lăng kinh ngạc

Đây là... đồng ý cho anh ở lại một đêm

Vừa rồi lúc Tiểu Thất đề nghị anh hoàn toàn không ôm hi vọng, thậm chí đã chuẩn bị xong việc gọi điện thoại cho tiểu Trần đến đón bất cứ lúc nào,, không nghĩ tới cô vậy mà đồng ý Tiêu Lăng nhìn cô thật sâu, nàng cúi thấp đầu nói chuyện với Tiểu Thất, lông mi dài che đi đôi mắt, anh nhìn không thấy cảm xúc bên trong mắt cô, ngay cả như vậy, anh cũng có thể cảm nhận được nét mặt dịu dàng của cô.

Khóe miệng Tiêu Lăng khẽ cong, dịu dàng cười.

...

Tiêu Lăng cuối cùng vẫn ở lại, nhưng ở đâu lại là một vấn đề, cũng không thể để anh ngủ ghế sofa.

“ Mami... mami có thể ngủ chung với daddy.” Tiểu Thất bắt đầu vui mừng.

Tô Tố Cảnh Thụy Tiểu Hi cùng nhau trừng mắt về phía cô bé.

Tiểu Thất chán nản bĩu môi, tốt thôi tốt thôi, cô không nói nữa là được rồi.

Tiêu Lăng có thể ở lại đã rất tốt rồi, hoàn toàn không có kỳ vọng có thể ngủ chung phòng với Tô Tố, cho nên Tô Tố từ chối anh cũng không phải chuyện bất ngờ gì.

Tô Tố nghe tiếng mưa bên ngoài đập vào cửa kính, suy nghĩ một chút, mới nói với Tiêu Lăng, “ Anh ngủ phòng em đi, hôm nay em ngủ với Tiểu Hi.”

Chỉ có 3 phòng.

Phòng của Cảnh Thụy cùng tiểu Thất phòng cũng không có dư chiếc giường nào, vả lại giường của chúng nó còn là giường con nít, hiển nhiên không được. Phòng Tiểu Hi càng không được, tính ra thì Tiểu Hi mới là cái chủ của nhà này, cô làm trái ý của Tiểu Hi để Tiêu Lăng ở lại đã không tốt rồi, vả lại Tiểu Hi vẫn chưa lập gia đình, làm sao có thể nhường cho Tiêu Lăng căn phòng đó, vậy cũng chỉ có phòng của cô thôi.

“ Thời gian không còn sớm, đi tắm rồi đi ngủ.”

“ Được.” Tiêu Lăng nghĩ nghĩ, lại thêm một câu, “cảm ơn”.

khóe miệng Tô Tố giật nhẹ, cười nhưng không mang ý cười.

Tiểu Hi thở phì phò về phòng trước, tô và hai đứa con còn có Tiêu Lăng cùng nhau vào phòng cô, cô lấy từ trong ngăn kéo ra những vật dụng cá nhân chưa dùng tới, lại từ trong ngăn lấy ra một bộ đồ bốn món sạch sẽ, Tiêu Lăng đưa tay nhận lấy theo bản năng, tô Tố nhìn cánh tay phải bị thương của anh, bất đắc dĩ thở dài, “Thôi vậy, em thay giùm anh.”

Cô cởi bốn món đố trên người anh xuống, để ngay trên ghế máy tính của cô, “ Tiểu Thất?”

“ yes, sir” Tiểu Thất cung kính hành lễ.

Tô Tố đã sớm quen với Tiểu Thất như thế, bất đắc dĩ chỉ đồ trên ghế máy tính, “ Bỏ mấy này vào trong máy giặt đi.”

“Tuân mệnh”.

Tiểu Thất ôm lấy bốn món đồ đó hùng dũng khí phách hiên ngang đi vào phòng vệ sinh.

Trong phòng ba người đều cười, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, Tiêu Lăng ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng hỏi thăm, “ Cô nhóc này thường xuyên như vậy sao?”

“ Ừm, đúng vậy, nó xem phim truyền hình quá nhiều, bị ảnh hưởng.”

Tiêu Lăng nhớ tới lúc Tiểu Thất và Cảnh Thụy ở chỗ anh, tiểu Thất ôm lấy màn hình TV, nhìn soái ca trên đó xém chút chảy nước miếng, anh nhướng mày, có cái gì học cái đó cũng không quá tốt, “ Về sau phải kiểm soát thời gian xem phim truyền hình của nó.”

“ Ha ha ——“ Cảnh thụy cười, “Không cho em ấy xem tivi chính là đang lấy mạng em ấy.”

Tô Tố cười xoa xoa đầu của cậu nhóc, “ Đừng nói như vậy, đợi lát nữa Tiểu Thất nghe được sẽ không vui, đến giúp mẹ trải ga giường.”

Cảnh Thụy yên lặng đi đến ** Chân cùng Tô Tố trải ga giường.

Hai người phối hợp rất ăn ý, Trải ga giường nhét vỏ chăn, bọc gối, rất nhanh liền trải xong ga giường.

“ Chỗ này không có đồ dùng cho nam, cũng không có quần áo đàn ông có thể mặc, anh...”.

“Không sao, ngày mai anh để Tiểu Trần đem tới.”

Tô Tố nhớ đến việc Tiêu Lăng có thói quen chỉ thích mặc quần đi ngủ, mặt có chút nóng, lập tức không hỏi nhiều, “ Vậy tắm sớm chút rồi ngủ, anh có thể kêu Cảnh Thụy dẫn anh đến phòng tắm, em về phòng trước.”

“ Được.”

Rời khỏi phòng, Tô Tố tìm ra hộp cấp cứu, đưa tay gọi Tiểu Thất, “ Đợi lát nữa đem cái hộp này qua phòng mami.”

Mắt Tiểu Thất “ soạt” sáng lên, “ Cho daddy sao?”

“ Kêu con để thì để, không cho phép nói nhiều, nghe không?”

“ Đã biết rồi ạ” Tiểu Thất ôm hộp cấp cứu vui vẻ chạy vào phòng. Tô Tố vừa mới chuẩn bị đẩy cửa phòng Tiểu Hi ra, liền nghe trong phòng phát ra tiếng gào to của Tiểu Thất, “ Daddy, hộp cấp cứu đến đây, mami kêu con mang vào cho daddy, không cho con nói nhiều, cho nên ta sẽ không nói a.”

Chân Tô Tố lảo đảo, xém chút ngã sấp xuống.

Nhóc con này

Cô như chạy trốn đẩy cửa phòng Tiểu Hi ra trốn vào trong đó.

Tiểu Hi đang nằm trên ** đắp mặt nạ, nhìn thấy Tô Tố bước vào, liếc cô một cái, từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ.

“ Tiểu Hi...” Tô Tố ngồi vào mép **, nhỏ nhẹ gọi một tiếng.

“ Được rồi, đừng nói những lời hay với tớ, tớ mới không muốn nghe” Tiểu Hi dùng ngón tay mát xa mặt cho mau hấp thu, “ Tố Tố a, với kinh nghiệm xem qua vô số tiểu thuyết ngôn tình của tớ, đừng bao giờ mềm lòng, cũng đừng bao giờ thấy anh ta đáng thương liền tha thứ cho anh ta, sự tha thứ dễ như trở bàn tay đàn ông sẽ không nhớ nó với lại cậu phải tin rằng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời câu châm ngôn này, Tố Tố, chị em sẽ không gạt cậu đâu.”

Cô thấy Mộ Bạch kia còn đáng tin cậy hơn Tiêu Lăng nhiều.

“ Tớ biết...”

Tiểu Hi lại hừ một tiếng, cô liền tháo mặt mạ từ trên mặt xuống ngồi dậy, “ Cậu biết cái gì chứ cậu cho rằng tớ không hiểu rõ con người cậu sao, nếu thật sự hận Tiêu Lăng, cậu còn cho anh ta ngủ lại sao? Còn giúp anh ta trải ga giường xếp chăn? Đây cũng không phải việc cậu sẽ làm. Tố Tố, cậu muốn thế nào tớ mặc kệ, nhưng xin cậu nhất định nhất định phải, đừng để mình bị tổn thương nữa có biết hay không, sau khi cậu bị Tiêu Lăng làm tổn thương trong lòng tớ liền có một suy nghĩ.”

Tô Tố ngẩn người hỏi, “ suy nghĩ gì?”

cải trắng mà tớ cực khổ trống, tất cả đều bị heo ủi rồi”

“ Phụt phụt——“

“ Cậu còn cười còn cười” Tiểu Hi cắn răng, “ đồ đàn bà không có lương tâm, uổng cho tớ quan tâm cậu.”

“ Được được được, tớ không cười” Tô Tố nhịn cười, ôm lấy một bên tay của Tiểu Hi tựa vào vai cô, “ Tớ biết ngay Tiểu Hi quan tâm tớ nhất”

Tiểu Hi vẻ mặt ghét bỏ, nhưng không có đẩy Tô Tố ra, “ Cậu thôi đi, Đừng nịnh tớ nữa, hừ hừ hừ, chỉ biết nói lời hay nịnh tớ.”

Nói đến khúc sau, giọng cô đã mềm hẳn, “ Dù sao thì Tô Tố cậu biết tớ là vì tốt cho cậu là được rồi.”

“ Yên tâm đi, Đối với Tiêu Lăng... Tớ có chừng mực.”

“ Vậy cậu nói tớ nghe, cậu dự định cư xử sao với Tiêu Lăng”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.