Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 217



Ai muốn làm cháu gái anh ấy!

Mạc Oanh Oanh kiêu ngạo, cô ta muốn làm vợ của Tiêu Lăng!

Tiểu thư của nhà Tiêu!

Mạc Oanh Oanh định nói chuyện, lão gia dường như nổi giận rồi, ôm đầu đột nhiên hét lên “Ây da” một tiếng, Lão Trần và Tiêu Khả lập tức lao đến.

“Ông nội, ông nội, ông làm sao vậy”

“Cái thằng ranh con Tiêu Lăng, ây da, đầu của tôi đau quá.” Lão gia ôm đầu dựa vào ghế.

“Bác Trần Bác Trần, mau đi tìm người làm và bác sĩ gia đình qua đây, ông nội ơi ông đừng giận thằng ranh đó, đợi em ấy về con nhất định cho em ấy một bài học. Ông ơi ông sao rồi, ngoại trừ đau đầu còn chỗ nào không thoải mái không.”

“Vâng, đại tiểu thư tôi đi ngay đây.” Lão Trần vội vã chạy đi, chạy đến một nơi không có ai thì ông mới giảm bước chân của mình lại, không thể nhịn được và cười lắc đầu, “Diễn xuất của lão gia càng ngày càng tốt.”

“Ông nội, ông đừng làm con sợ.” Tiêu Khả hung hăng nhéo đùi một cái, đôi mắt lập tức đỏ bừng, “ông nội, ông rốt cuộc bị gì.”

Lão gia ho không nói nên lời.

Mạc Ooanh Oanh đứng ở đó ngơ ngác, tại sao lại thế này.

Nhanh chóng, Tiểu Trần đã đưa người làm về tới, hai người làm mang theo một cái cáng đặt lão gia lên cáng và đưa đi.

Tiêu Khả lập tức đi theo, Mạc Oanh Oanh cũng muốn đi theo xem xem, nhưng bị Tiêu Khả chặn lại, “Oanh Oanh ơi, em cũng thấy rồi đó, ông nội lớn tuổi rồi chịu không được sự kích động, bây giờ trong gia đình một mớ hỗn độn, tôi cũng không có cách nào tiếp em được, em về trước đi, không tiễn em nhé.”

Mạc Oanh Oanh nhanh chóng nói, “Chị Khả Khả, em và chị cùng nhau chăm sóc ông nội Tiêu.”

Đây là một cơ hội tốt.

Được ở bên tai Tiêu lão gia nói vài câu, còn được tố giác Tô Tố, điều quan trọng nhất là thể hiện lòng hiếu tháo.

Tiêu Khả lại ngăn cô ấy lại, “tuyệt đối đừng, lúc này ông nội đang giận Tiêu Lăng, nhìn thấy em sẽ nghĩ ngay đến những việc thằng ranh Tiêu Lăng làm, ông nội lại tức giận. Như vậy đi, em về nhà nghỉ ngơi trước, đợi sức khoẻ ông nội tốt hơn thì hãy đến thăm ông, được không”

Đã nói đến nước này rồi, cô ta còn nói không được sao.

Mạc Oanh Oanh miễn cưỡng trở về nhà.

...

“Người đi chưa”

“Đi rồi đi rồi!”

Lão gia một lúc mở chiếc chăn ra và bật dạy từ trên giường, đôi bàn tay thần mạnh mẽ đấy hoàn toàn không giống như một lão gìa 80 tuổi, ông lau mồ hôi đang toát ra trên đầu mình, “Cũng đã đi rồi, nóng chết tôi.”

Tiêu Khả đóng cửa lại, đưa ngón tay cái lên cho lão gia, “Ông nội, diễn suất thật hay, con xém chút nữa cũng bị lừa rồi, cứ tưởng ngài thật sự muốn cho thằng ranh con với Mạc Oanh Oanh buộc lại với nhau chứ.”

Lão gia khịt mũi hai tiếng, “Đó là tất nhiên rồi, ông nội con là ai chứ, nghĩ đến lúc trước còn ở trong quân đội...”

“Được được được.” Tiêu Khả nhanh chóng ngắt lời ông, lão gia vừa đề cặp đến “nghĩ đến lúc trước” là không xong rồi, cô ta ngồi xuống rìa phía lão gia, cười híp mắt nhìn ông ta, “ông nội, không phải ông khá hài lòng với Mạc Oanh Oanh sao, tại sao hôm nay không giúp cô ấy”

Lão gia đột nhiên thổi bộ râu của mình rồi chớp mắt.

“Ông hài lòng với cô ấy lúc nào, con đừng nên sỉ nhục ánh mắt của ông con.”

Tiêu Khả đảo mắt, không phải là người mà ông ta lựa chọn cho Tiêu Lăng sao, bây giờ lại nói điều này, nhưng mà... “ông nội con không có ý định muốn cháu dâu này sao”

“Muốn con khỉ, tính cách xấu xa độc ác! Nếu như lúc trước Tiêu Lăng vừa mới đính hôn với cô ta rồi có người phụ nữ khác. Lần đầu tiên cô ấy ra gây rắc rối, ông vẫn nhìn cô ấy khác đi một chút, bây giờ nhìn lại có vẻ như lúc trước mắt ông mù rồi. Này, con nói xem lúc trước con ranh con này cũng khá ngoan khá dễ thương, tại sao bây giờ lại biến thành như thế chứ. Tiêu Lăng nói những lời khó nghe với cô ta mà còn không biết khó khăn mà rút lui, huỷ bỏ hợp đồng kết hôn tốt hơn bao nhiêu, còn giảm bớt sự lo lắng.”

“Ông nghĩ sao, nhiều người nhắm vào Tiêu Lăng, con người thơm ngon này.” Tiêu Khả nhìn lão gia, “Ông nội, ông không có chút bận tâm về cái băng ghi âm đó sao.”

“Con xem ông dễ dàng bị người khác lừa à. Nếu như Tô Tố có suy nghĩ này, sớm đã thu lưới vào rồi! Thằng ranh con Tiêu Lăng bây giờ đã đối với cô ta chết lòng rồi. Nếu như cô ta vì tiền, nếu như cô ấy vì tiền thì có thể lập tức xuống đài rồi.

“Ông thực sự tin tưởng đối với Tô Tố.” Tiêu Khả có thể cảm nhận được.

“Con với cô ấy chỉ gặp mặt hai lần, không trò chuyện đến hiểu nhau. Con không phải tin cô ấy mà con tin hai đứa nhỏ.” Lão gia thở dài, “Khả Khả, con chưa tiếp xúc với hai đứa con trong thời gian dài, hai đứa nó lúc trước sống ở chỗ ông vài ngày, hai nhóc con này muốn dễ thương cỡ nào thì dễ thương cỡ đó, lại thông minh lại ngoan ngoãn lại biết điều, Tô Tố một tay nuôi dạy chúng lớn lên, có thể dạy con tốt như vậy thì phẩm chất chắc chắn vượt qua.”

Thì ra là thế này, Tiêu Khả xem giật mình rồi.

“Cái đó, ông biết cô ta là diễn viễn không”

Lão gia đảo mắt không mấy tốt, “Diễn viên thì sao, người ta tự lực cánh sinh nuôi lớn cả gia đình, con xem thường diễn viên sao!”

Tiêu Khả gần như phun ra máu!

Ai xem thường diễn viên vậy! Ai!

Ta khinh!

Rõ ràng là chính miệng ông ta nói với Tiêu Lăng, không thể tìm một người phụ nữ trong vùng giải trí, lão gia có phải sốt hay là co giật rồi không!

Lão gia đánh vào tay Tiêu Khả, “Con ranh con, đừng tưởng ông không biết con đang nghĩ gì, lúc trước không cho anh con tìm người trong vùng giải trí là vì cái con Đường Sảng, mục đích của cô ta tiếp cận Tiêu Lăng không hề đơn giản, con đừng tưởng ông nhìn không ra, ông chỉ nhắm vào một mình cô ta, đâu phải là phân biệt đối xử diễn viên!”

Vậy là cô ta và Tiêu Lăng hiểu nhầm rồi, Tiêu Khả sáng mắt.

Cho nên cô ta bây giờ có cơ hội tham gia vào vùng giải trí rồi!

Cô ta muốn dò xem giọng điệu của lão gia, cửa phòng mở ra, lão Trần ló đầu vào, “Lão gia, thiếu gia về rồi”

“Ồ hô.” Lão gia từ trước bật lên, “Ông nói gì chứ, ai về rồi”

Khuôn mặt lão Trần cũng rất kích động, “Là thiếu gia, thiếu gia về rồi!”

“Mau lên, mau lên để cậu ấy vào!” Lão gia vui mừng không nhịn được, “Khả Khả, mau lên mau lên, đưa đầu của cây nạng cho ông, thằng ranh con đã trở về rồi, cậu ta đã trở về rồi!”

Năm năm rồi, đây là lần đầu tiên trong năm năm qua thằng ranh con này bước chân vào cửa nhà.

Lão gia khoé mắt đã ướt rồi, nhanh chóng dọn dẹp một chút liền vịnh Tiêu Khả xuống lầu, đi đến lối cầu thang thì nhìn xuống dưới phòng khách thấy Tiêu Lăng. Lão gia đôi mắt đỏ bừng và hét lên, “Thằng ranh con, con còn có mặt mũi về nhà à!”

“Ông nội...”

“Đồ khốn nạn!” Lão gia nhanh chóng xuống lầu dưới, cầm lên cây nạng chỉ vào người Tiêu Lăng và chào hỏi, “Mày còn nhớ ông nội của mày à, thằng khốn!”

Tiêu Lăng không trốn tránh, lão gia mắng rất khủng khiếp, nhưng thực tế thì sức không hề mạnh chút nào.

Lão gia nhìn thấy bàn tay bị thương của anh ta, đột nhiên trong lòng đau đến không chịu được, khuôn mặt nhợt nhạt, “cầm lấy tay”

“Vô tình gạt xuống, không sao.” Tiêu Lăng đi thẳng đến thủ đề, “Ông nội, lúc nãy Mạc Oanh Oanh có đến.”

Lão gia hướng nhìn Tiêu Khả.

Tiểu Khả dơ tay đầu hàng, “Được rồi, là con nói ra bí mật này.”

Lão gia lập tức trở nên tức giận, “Nếu không phải Mạc Oanh Oanh tới khiếu nại con thì con có ý định về không”

Tiêu Lăng nhanh chóng đỡ lấy lão gia, “Làm thế nào được hả ông, không phải dạo gần đây con bận đuổi theo vợ sao, chưa kịp đuổi theo, ban đầu dự định đuổi theo Tô Tố về đây sau đó mang theo hai đứa nhỏ và Tô Tô cùng đến đây thăm ông. Mạc Oanh Oanh lúc nãy vừa đến à, có phải cô ta đã nói điều gì với ông rồi không. Ông tuyệt đối đừng tin vào lời nói của cô ấy.”

Lão gia khịt khịt trả lời, “Ông con có dễ dàng đùa không chứ!”

Tiêu Lăng cười theo.

Cả nhà ngồi xuống ghế sofa trong phòng khác ở lầu dưới, Tiêu Khả nói sự việc vừa xảy ra lúc nảy cho Tiêu Lăng nghe lại một lần, sau đó nhìn sang lão gia, “Làm sao, ông nội chúng ta thông minh chứ.”

“Cám ơn ông nội...”Tiêu Lăng cảm thấy nhẹ nhõm.

“Cám ơn cái gì.” Lão gia khịt mũi, “Thằng ranh con, con cũng quá vô dụng rồi. Đuổi theo vợ mà lâu như vậy cũng chưa đuổi được, nghĩ đến lúc của ông với bà nội gặp nhau một lần thì ông đã bị mê hoặc, chưa đến ba ngày thì đã kết hôn, như vậy gọi là cái gì đó”

“Cưới chớp nhoáng” Tiêu Khả nhắc nhỏ.

“Đúng đúng đúng, chính là cưới chớp nhoáng, tại sao con lớn lên cùng ông, con một chút cũng không học thế mạnh của ông chứ! Không được không được, tốc độ của con như thế nào thì lúc nào ông mới gặp được cháu nội đây, ông phải đi tìm Tô Tố nói chút chuyện với cô ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.