Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 225



Sau khi tình trạng của Mạc Oanh Oanh được ổn định, chỉ còn Mạc phu nhân ở lại bệnh viện với cô, những người còn lại đều bị Mạc Oanh Oanh đuổi đi.

“Con không muốn mẹ, con muốn chị dâu ở bên con, con muốn nói chuyện với chị dâu.”

Bây giờ dù Mạc Oanh Oanh có muốn sao trên trời thì ông của cô cũng sẽ hái xuống cho cô, đừng nói là yêu cầu nho nhỏ này. Ông quay lại nhìn Bạch Linh, nhẹ giọng nói, “Tiểu Linh à, tối nay vất vả cho con rồi, ở lại bên Oanh Oanh nhé.”

“Cơ thể của em...” Mạc Tầm không an tâm.

Bạch Linh sợ anh nói về chuyện này, nhìn Mạc phu nhân một cái, ám chỉ nói, “Cơ thể em đã hồi phục rồi, không có vấn đề gì đâu. Tầm anh mau về nghỉ đi, trời cũng sắp sáng rồi, ngày mai anh còn phải đi làm. Trời vừa mưa nên tối nay sẽ lạnh, anh chú ý coi chừng bị cảm.”

“ Được, em cũng chú ý, sáng mai anh kêu người làm lên thay em.”

Bạch Linh cười dịu dàng, “Nhanh đi đi.”

Đợi mọi người đều đi rồi, mặt Mạc Oanh Oanh không hề có chút đau đớn, Bạch Linh nhanh chóng đóng cửa lại, tuy ở đây là phòng bệnh cao cấp, nhưng trên cửa vẫn có một phần trong suốt, để bác sĩ có thể kiểm tra phòng bệnh, Bạch Linh dùng rèm cửa che phần trong suốt lại, khoá trái cửa, lúc này mới đi đến bên **.

“Chị dâu chị dâu...”

“Đừng kích động, em còn đang truyền dịch, từ từ nói.”

Mạc Oanh Oanh toét miệng cười đến rất vui vẻ, “Chị dâu chị tốt với em nhất, chủ ý chị chỉ em thật hiệu quả, nhìn ông và ba mẹ cũng bị doạ sợ, lần này chắc chắn họ sẽ thay em giành lấy. Ông và Tiêu lão gia là chiến hữu vào sinh ra tử, quan hệ nhất định rất tốt, có ông ra mặt, chuyện với Tiêu Lăng nhất định dễ giải quyết hơn nhiều còn có tiện nhân Tô Tố, chị cứ yên tâm, nhất định ông sẽ không để cô ta sống tốt.”

Tốt nhất là như vậy.

Bạch Linh cười đắp chăn cho cô, “Chỉ là khiến em bị trừng phạt rồi...”

“Trừng phạt gì chứ, bây giờ em cảm thấy đáng, với lại kế hoạch của chúng ta rất kĩ lưỡng, họ còn tưởng em chảy rất nhiều máu, thực ra em rất nhát, cắt cũng không sâu, vết thương cũng không lớn, chỉ khâu vài mũi, sau này nhất định để lại thẹo...” Giọng của cô trầm xuống, nhưng lại có vẻ không quan tâm cười cười, “Nhưng mà không sao, chỉ là trên tay, sau này đeo vòng tay che lại là được, nếu như là bị thương ở mặt thì em không thể quyết tâm như vậy được.”

“Nha đầu ngốc, khuôn mặt con gái là quan trọng nhất, làm gì cũng không thể khiến mặt của mình bị thương.”

Mặt là quan trọng nhất?

Đôi mắt Mạc Oanh Oanh đột nhiên sáng lên, kích động kéo Bạch Linh nói, “Em nghĩ ra rồi”

“Cái gì?”

“Lần này nếu ông có biện pháp khiến cô rời khỏi thành phố a thì quá tốt rồi, nhưng nếu cô ta không chịu đi... hừ con hồ ly tinh Tô Tố không phải dựa vào khuôn mặt để ** anh em và Tiêu Lăng sao, chúng ta tìm người huỷ dung nhan của cô ta, em không tin khi cô ta bị huỷ dung, anh em với Tiêu Lăng còn coi cô ta là bảo vật.”

Ngón tay Bạch Linh khẽ run.

Nghĩ đến lúc nãy Mạc Tầm bênh vực cho Tô Tố, mắt cô tràn đầy thâm độc nhìn xuống.

Quả thật là một cách hay.

Tại sao cô không nghĩ ra.

Nếu Tô Tố không có khuôn mặt đó, coi cô ta còn có tư cách tác oai tác quái nữa không?

Nhưng mà, dù có động thủ, cô cũng không thể là người làm, nếu như sau này mọi chuyện bại lộ, có khi Mạc Tầm sẽ hận cô, cô không thể mạo hiểm như vậy.

Mặt Bạch Linh kinh sợ nhìn Mạc Oanh Oanh, “Oanh Oanh, không được không được, em đừng làm chuyện điên rồ như vậy, nếu anh em biết được...”

“Anh biết thì có thể như thế nào, em không tin anh có thể vì một người phụ nữ không thân thích mà đối phó với em mình.” Mặt Mạc Oanh Oanh không quan tâm, “Với lại còn có ba mẹ và ông, ba mẹ và ông sẽ không để anh bắt nạt em đâu, nhưng chuyện này chị dâu không nên tham gia, lúc nãy anh em còn nói tốt cho tiện nhân kia, nếu để anh biết chị có tham gia vào chuyện này, có thể sẽ trách chị.”

Mặt Bạch Linh cảm động, “Oanh Oanh em đối với chị thật tốt.”

“Đó là tất nhiên, chị dâu toàn tâm toàn ý nghĩ ra chủ ý giúp em, em làm sao có thể kéo chị xuống nước được. Nói chung chuyện này chị cứ giả vờ như không biết là được, em sẽ nghĩ cách xoá hết chứng cứ.”

“Được.”

Người nào đó cố tình tắm nước lạnh lại cố tình chịu lạnh thật lâu, qua ngày thứ hai cuối cùng cũng quang minh chính đại bị cảm.

“Hắt xì...”

“Hắt xì...”

“Hắt xì...”

Ăn sáng xong, Tiêu Lăng hắt xì không ngừng, Tô Tố sợ Tiểu Thất và Cảnh Thuỵ bị nhiễm bệnh, yêu cầu Tiêu Lăng tránh xa một tí.

“Mami, Daddy đáng thương quá.”

“Tiểu Thất không cần lo, Daddy không sao hắt xì...”

Tiểu Thất sợ hãi nhìn Tiêu Lăng, đến Cảnh Thuỵ cũng lo lắng nhìn anh. Tiểu Hy đã đi làm, Tô Tố lấy thuốc trị cảm khẩn cấp từ trong hộp thuốc ra đưa cho Tiêu Lăng, “Anh uống thuốc trước, nếu vẫn không hết thì ngày mai đi ghi danh.”.

“Không sao, anh có thể.” Tiêu Lăng uống thuốc, lấy khăn giấy bịt cái mũi đang ngứa lại, thấp giọng nói, “Đã nói với nhà trường rồi, hôm nay cứ đi đi, với lại mai em bắt đầu đóng phim rồi, làm sao cũng phải cho em xem hoàn cảnh trong trường để em có thể yên tâm.”

Tô Tố không chắc chắn nhìn anh, “Anh chắc là mình có thể?”

Tình trạng hiện tại của Tiêu Lăng có chút... buồn cười, anh ngồi trên sofa phòng khách, mặc bộ đồ tây chỉnh chu, nhưng chân lại không mang giày, hai chân gập lại để trên sofa, cơ thể bọc một lớp chăn dày, không thể nghĩ Tiêu Lăng trước mắt và Tiêu Lăng lạnh lùng dứt khoát là một người được.

“Anh có thể, anh chỉ có chút hắt xì, cũng không bị sốt hay đau đầu, không có chuyện gì lớn.”

“Vậy... được thôi.”

Tiêu Lăng uống xong thuốc, qua khoảng 10 phút thì nghe điện thoại Tiểu Trần gọi đến.

Một hàng bốn người cầm dù đi xuống lầu.

“Tiểu Trần, mở điều hoà của xe lên, mở nhiệt độ ấm một chút.”

“Dạ được Tô tiểu thư.”

Đến trường rất nhanh, tất cả lãnh đạo trong trường đều cầm ô đứng ngoài, trong đó có một người cầm ô lớn đứng trước, những người còn lại đều đi sau lưng Tiêu Lăng, còn có người phụ trách cầm ô, nhìn thấy Tiêu Lăng đến với một người con gái và 2 đứa trẻ, tuy rằng họ tò mò, nhưng không dám hỏi nhiều.

Họ giới thiệu về năng lực của giáo viên, còn có phương thức giảng dạy.

Tô Tố nghe xong rất hài lòng, đối với hoàn cảnh của nhà trường cũng vô cùng hài lòng.

“Cảnh Thuỵ Tiểu Thất, các con thấy được không?”

Cảnh Thuỵ nắm tay Tiểu Thất lạnh nhạt gật đầu, “Khá tốt đó.”

“Daddy, Tiểu Thất cũng thích chỗ nào, Tiểu Thất muốn đến đây học.”

Daddy

Mọi người kinh ngạc, Tiêu thiếu khi nào có con rồi?

“Tô Tố em thấy sao?”

“Khá tốt, quyết định ở đây đi.”

Chuyện trường học đã an bài xong, lúc Tiêu Lăng chuẩn bị đi, hiệu trưởng muốn giữ anh lại, “Tiêu thiếu, quán cơm cũng đặt rồi, cùng ăn trưa được không?”

“Không”. Trước mặt người ngoài mặt anh lúc nào cũng lạnh lùng, mặt không biểu cảm đặt một dấu chấm câu, đem số điện thoại cá nhân đưa cho hiệu trưởng, thản nhiên nói, “Sau này trong trường con có vấn đề gì gọi cho tôi”.

Hiệu trưởng như nhặt được vàng, cầm chặt tờ giấy trong tay, hưng phấn nói, “Được ạ được ạ, Tiêu thiếu tiếp tục bận công việc, tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư ở trường ngài có thể hoàn toàn yên tâm.”

Tiêu Lăng khẽ gật đầu.

Một hàng người đi về theo đường cũ.

Mới vừa lên xe, bộ dạng nghiêm túc của Tiêu Lăng không giữ được nữa, bịt mũi lại hắt xì không ngừng, “hắt xì...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.