Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 23



Tiêu Lăng xững lại vài giây, lại nhớ đến đứa con gái chết tiệt ấy rồi.

"Mày đến đoàn làm phim ấy làm gì?" Tiêu Lăng ngẩng đầu nhìn Mạc Bạch,"bên đó có người phụ nữ mà mày thích?

Mạc Bạch cười tỉm gật đầu.

Tiêu Lăng cũng chẳng suy nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý luôn:"Được rồi, mấy hôm nữa tao qua nói với Phạm Ly một tiếng, bảo ông ấy sắp xếp cho mày một vai."

Nói xong họ tiếp tục uống rượu, Tôn Viễn thấy sắc mặt Tiêu Lăng không được vui, liền nháy mắt cho Lãnh Mạc và Mạc Bạch, Lãnh Mạc không thoải mái lắm nhưng vẫn đứng dậy ra phỏi phòng.

Khi quay lại, theo sau anh ta là mấy nười phụ nữ trẻ măng, nói là phụ nữ hay không bằng có thể gọi là cô gái. Mấy cô xem ra đều trên hai mươi tuổi, cũng không giống như gái ngành tô son chát phấn, mặt còn để mộc, áo váy cũng kín đáo, đứng bên cạnh họ còn một người có vẻ như "má mì".

"aha... mấy cô em này nhìn cũng xinh xắn quá." Tôn Viễn là người đầu tiên bật dậy, đi tới cạnh "má mì", chọn lấy một cô xinh xắn nhất, chỉ qua Tiêu Lăng:"nào, em đi qua kia phục vụ anh cả cho đàng hoàng vào nhé, hôm nay không ít lộc lá cho em đâu."

Cô gái trẻ ấy thân hình đầy đặn, nở nang, đúng là một mỹ nhân. Nhìn thấy vẻ ngoài đẹp trai của Tiêu Lăng mặt cô càng đỏ lên như gấc.

Bọn họ là những cô gái được đế hoàng huấn luyện tử tế, đều chưa trải qua chuyện chăn gối, có thể nói được huấn luyện rất tốt, rất hiểu chuyện giường chiếu, bảo đảm có thể phục vụ chu đáo nhất có thể.

"Còn đứng đấy làm gì, mau đi đi." "má mì" thấy cô gái đứng im tại chỗ bèn đẩy cô một cái.

Cô gái như choàng tỉnh, đỏ ửng cả mặt nửa ngồi nửa quỳ xuống bên chân Tiêu Lăng. Thật ra dáng nhân viên đã được huấn luyện chuyên nghiệp. Tư thế được nắn nót góc độ khá chuẩn xác để Tiêu Lăng chỉ cần cúi đầu là nhìn thấy bộ ngực gần như sắp nhảy ra khỏi cổ áo cùng với làn da trắng nõn nà của cô.

Tiêu Lăng liền nhớ lại cảnh tượng nóng bỏng đêm hôm đó, có chút tức giận trong mắt anh. Lại nhớ thái độ của Tô Tố đối với anh. Anh càng thấy nóng giận, liền kéo cô gái kia vào lòng một cách thô bạo.

Cô gái ngồi trong lòng Tiêu Lăng rót rượu cho anh, "Tiêu tổng... uống rượu đi anh."

Lãnh Mạc là ông chủ của các cô, nên họ đều biết đến các vị công tử đây.

Tiêu Lăng thấy cô gái trong lòng mặt đỏ tía tai chợt nhớ đến Tô Tố. Người đàn bà đó không phải là không đếm xỉa đến anh sao! Không phải là sợ anh sao! Được thôi! Chẳng lẽ người đàn bà Tiêu Lăng này cần nhất định phải là cô?

Đúng là trò cười!

Anh không đón lấy ly rượu từ tay cô gái, mà lạnh lùng nhìn cô:" Đút cho anh!"

Cô gái chững lại, mặt càng đỏ hơn.

Cô nhấc ly lên mím một chút rượu, đôi môi đỏ mọng của cô chạm lên môi của Tiêu Lăng, cô dùng môi đẩy rượu vào trong miệng của Tiêu Lăng.

Tiêu Lăng dựa vào ghế, để mặc cho lưỡi của cô gái uốn lượn trong miệng anh, cách hôn của cô rất thuần thục và nóng bỏng.

Xem!

Người đàn bà chết tiệt, cô không cần tôi nhưng ngoài kia chả biết có bao nhiêu cô mơ được hầu hạ tôi.

Tiêu Lăng bỗng dưng chuyển sang thế chủ động, cúi đầu dùng lưỡi ngoắc chặt lấy lưỡi cô gái, đó là một nụ hôn thật sâu kiểu Pháp.

Tôn Viễn thấy cảnh tượng nóng bỏng này nhịn không được liền huýt một tiếng sáo rõ kêu. Anh ta và Lãnh Mạc cũng chọn lấy cho mình một cô ôm trong lòng.

"Mạc Bạch, mày cũng lại đây chứ..."

"Không cần!" - Mạc Bạch liếc qua Tôn Viễn một cái, anh nâng ly rượu trong tay uống một hơi," chúng mày cứ tự nhiên."

Trong tim anh đã có hình bóng một người, làm sao có thể chơi bời với một cô gái khác.

Mạc Bạch mường tượng trong đầu hình dáng mỏng manh của một cô gái, lần đầu tiên nhìn thấy cô anh đã như bị cuốn lấy. Trong trường đồn thổi các kiểu thị phi về cô, lúc đầu anh cũng nhìn cô với một chút thành kiến, nhưng sau này khi tiếp xúc với cô gần hơn, anh càng phát hiện cô không hề tùy tiện giống như những lời bàn tán kia.

Cô đẹp như một tiểu yêu tinh nhưng không bao giờ cô chịu dùng dung mạo và thân thể của mình để đổi lấy những thứ cô muốn.

Mạc Bạch thậm chí còn nghe được cô đi làm thêm tại quán ăn và quán cà phê gần trường.

Cảm giác quý mến cô không ngừng tăng lên.Nghĩ đến việc sắp được gặp mặt cô, ánh mắt anh dịu dàng như muốn tan chảy.

" Mạc Bạch, mày không phải là muốn giữ gìn chỉ vì một đứa con gái thật chứ?" Tôn Viễn tay ôm một cô ánh mắt hồ nghi nhìn Mạc Bạch.

Mạc Bạch khó chịu lườm Tôn Viễn một cái.

"Đợi đến khi nào mày thật sự biết thích một người, mày sẽ hiểu cảm giác của tao."

"Phì..." Tôn Viễn cười nhạt," gì thì gì tao cũng không bao giờ vì một cái cây mà từ bỏ cả cánh rừng đâu."

Mạc Bạch không phản bác lại, những chuyện thế này phải đích thân trải qua mới hiểu được. Cảm giác thật sự thích một người, trong tâm trí, trong trái tim chỉ có hình bóng của họ, không còn chỗ để cho một người con gái nào khác chen vào. Tuy nhiên anh cũng không phản cảm việc làm của các anh em khác, cảnh tượng này anh đã được làm quen từ nhỏ.

...

Họ chơi đến nửa đêm, trừ Mạc Bạch ra, Lãnh Mạc và Tôn Viễn đều bắt đầu những nụ hôn nồng nhiệt với các cô gái trong vòng tay họ, tay cũng không yên, lần mò luồn trong áo quần các cô.

Mạc Bạch có đôi chút không chịu nổi, anh bỏ ly rượu xuống đứng dậy:" Chúng mày có gì thì cứ vào trong phòng, tao về trước."

Đế hoàng có chỗ để chuẩn bị riêng phòng cho khách hàng cũng giống như trong khách sạn, chuyên dành cho việc nghỉ ngơi và vui đùa.

mấy người đàn ông kia lúc này cũng chẳng buồn quan tâm đến Mạc Bạch nữa, mỗi người ôm một cô đi vào phòng riêng.

Tiêu Lăng bế cô gái khi nãy vào phòng.

Cửa phòng vừa đóng, cô gái như con rắn lâu ngày thiếu mồi quấn chặt lấy Tiêu Lăng.

Anh đẩy cô ra,"cô tên là gì?"

Cô gái bị đẩy ra cũng không thấy buồn, ngoan ngoãn trả lời,"em tên Thư Thư."

Thư Thư?

Tô Tố?

Chết tiệt! (trong tiếng Trung hai tên này phát âm nghe gần như nhau)

Tiêu Lăng cáu kỉnh tháo mạnh chiếc cà vạt trên cổ, lạnh lùng nhìn cô gái," từ nay cô không được dùng tên này nữa."

Cứ nghĩ đến việc cô gái này bị đè bên dưới một gã đàn ông nào đó, bị kêu bằng cái tên Thư Thư, anh lại thấy như là một sự sỉ nhục với Tô Tố.

Phát âm giống nhau thôi cũng không được!

Cô gái xững người, nhưng cũng không nói gì, ngoan ngoãn trả lời:"vâng ạ."

Tiêu Lăng nghe vậy lại càng khó chịu.

Cô gái này ngoan hơn Tô Tố không biết bao nhiêu lần nhưng anh chột dạ phát hiện anh không hề có một chút cảm xúc với cô ta.

"Cô đi đi!"

Cô gái lại chững người, đôi mắt đỏ hoe lên vì tủi thân," Tiêu tổng, là em có chỗ nào hầu hạ không được chu đáo sao ạ?"

Tiêu Lăng hết nhẫn nại:"Cút!"

Tiêu Lăng khi tức giận khá đáng sợ, không gian xung quanh như muốn đóng băng.

Bờ vai cô gái nhỏ run lên, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Tiêu Lăng cởi quần áo, trong đầu vẫn còn men rượu chưa phai, anh cáu kỉnh đặt mình lên chiếc giường lớn trong phòng.

Thật nực cười.

Một công tử làng chơi như Tiêu Lăng lại đi từ chối mỡ bưng đến miệng.

...

Điện thoại bống dưng đổ chuông, Tiêu Lăng chợt mường tượng đến hình bóng của Tô Tố.

Không phải là cô ta tự dưng biết sợ nên mới gọi đến chứ.

Nghĩ đến đây, Tiêu Lăng lập tức nắm lấy điện thoại trong tay, đến nhìn cũng không nhìn một cái, anh bắt máy:

"alô!"

"Tiêu tổng, là em..."

Tiêu Lăng liếc nhìn lại màn hình, trên màn hình hiện lên hai chữ " Đường Sảng", anh cau mày, hỏi,"có chuyện gì không?"

"Tiêu tổng, em... em nhớ anh lắm, anh có thể đến chỗ em bây giờ được không?"

Tiêu Lăng dựa mình vào đầu giường,tâm tính cũng không được bình tĩnh, nóng nảy nói.

"Đường Sảng, quan hệ giữa chúng ta chấm dứt lâu rồi, sau này chỉ còn là chủ và nhân viên thôi, hy vọng cô nhớ rõ điều này! sau nếu như có việc gì liên quan đến công việc, trực tiếp liên hệ với thư ký Trương!"

Nói xong, anh cúp máy không thương tiếc.

trong phòng lại yên ắng trở lại.

Tiêu Lăng giở danh bạ điện thoại, tìm đến số của Tô Tố nhưng lần này anh không bấm gọi, chỉ hướng ánh nhìn bực tức vào đó.

"Tô Tố, hôm nay tôi vì cô mà cự tuyệt hai người phụ nữ, sẽ có ngày tôi bắt cô phải đền lại gấp đôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.