Anh nghe thấy lời tỏ tình thâm tình của Mộ Bạch trên đường đến đây.
Tiêu Lăng vội vàng chạy đến, dường như nhìn một cái anh có thể thấy được hai người dưới ánh đèn, lòng của anh trầm xuống.
Tô Tố.
Vậy mà lại là Tô Tố.
Một người là người anh em tốt của anh, một người là người phụ nữ mà anh yêu.
Trước giờ tại sao anh không nghĩ tới người Mộ Bạch thích chính là Tô Tố chứ.
Cho tới khi hai người họ đứng chung một chỗ, anh mới phát giác ra. Mắt nhìn người của Mộ Bạch anh rất rõ, người có thể làm anh rung động không thể là một người bình thường dung tục được, họ đều học trường điện ảnh, một người là cỏ khôi (đẹp trai nhất trường), một người là hoa khôi mà khi “Ngạo Vân truyền” đang chiếu, Mộ Bạch có nói là người anh thích cũng có đóng phim này, lúc đó tại sao anh không chịu nghĩ kĩ, đoàn làm phim Ngạo Vân truyền chỉ có Tô Tố1và Đường Sảng là học trường điện ảnh, Đường Sảng có quan hệ với anh, anh em bọn họ ai cũng biết, cho nên không thể là Đường Sảng được.
Chỉ còn người còn lại là Tô Tố.
Nếu lúc đó anh nghĩ kĩ một tí, cho phải có thể tránh được tình cảnh ngày hôm nay không.
Tiêu Lăng trầm mặt, bước nhanh về phía đám đông.
“Không được đâu, đại ca.” Tôn Nguyên xông lên ôm chặt eo của Tiêu Lăng, “Đại ca anh bình tĩnh chút, anh đừng anh em cũng không nhận nha Mộ Bạch là anh em tốt của chúng ta, anh ta cũng không biết Tô Tố là chị dâu, nếu anh ta biết chắc chắn sẽ không làm như vậy, anh xông lên như vậy, ngày mai trên báo đều sẽ đăng tin về các anh mất, đại ca, anh nhịn một chịu, anh xem chị dâu trả lời như thế nào đã được không”.
Tiêu Lăng nhìn cặp nam tài nữ sắc trên thảm cỏ, đỏ mắt, “Buông tay.”
“Em không buông, nhất định không buông.”
Lãnh Mạc cũng đứng phía1trước chặn Tiêu Lăng lại.
“Lãnh Mạc, cậu cũng...”
“Anh và Mộ Bạch đều là anh em tốt của em, em ai cũng không giúp, nhưng mà Nguyên tử nói đúng, bây giờ anh xông lên, sự kiện tỏ tình trong trường ngày hôm nay sẽ biến chất mất,
chuyện gì mà có liên quan đến Tiêu Lăng anh thì sau đó biến chất thành như thế nào không ai có thể khống chế và tưởng tượng được. Nguyên tử nói đúng, anh để Tô Tố tự giải quyết, dù gì cô ấy cũng là người phụ nữ của anh, anh không có chút niềm tin với cô ấy sao.”
Đây là câu nói dài nhất mà Lãnh Mạc từng nói qua.
Ngữ khí của anh không nhanh không chậm, nhưng rất bình tĩnh.
Một loạt lời như gáo nước anh, đem lửa giận của Tiêu Lăng dập tắt.
Anh nắm tay thành quyền, anh biết tình huống này nếu anh xông ra thì chỉ có làm to chuyện, thực sự anh không giận, trong lòng anh chỉ cảm thấy khó chịu muốn xông lên, nhưng anh cũng không5biết bản thân nên làm gì.
Tuy rằng Tiêu Lăng không có động tĩnh gì nữa, nhưng Tôn Nguyên vẫn không dám thả lỏng, ôm chặt anh không buông.
Lúc này trong đám đông.
Tô Tố đối mặt với lời tỏ tình chân thành của Mộ Bạch, trong lòng ngoài cảm động chỉ có có lỗi.
Cô hoàn toàn không biết Mộ Bạch lại thâm tình đối với bản thân như vậy, trước đó Tiểu Hy có nói với cô rồi, nhưng cô không tin...
Nhưng Mộ Bạch cũng nói rồi, từ 3 năm trước anh đã thích Tô Tố, cho nên... người anh thích có lẽ là Tô Tố trước đây, chứ không phải cô.
Cô mới nhập vào thân thể này 2 tháng.
Cô nghe tiếng huýt sáo của đám đông, hít sâu, “Mộ Bạch, em...”
Mộ Bạch nhìn ánh mắt cô cũng có thể hiểu được, đưa tay ngắt lời cô, “Tô Tố, em không cần nói nữa anh chỉ muốn hỏi một câu, bây giờ em... có bạn trai chưa?”
“Chưa, nhưng mà..”Nhưng cô đáp ứng với Tiêu Lăng làm lại từ đầu với anh, bây giờ cũng2đang chấp nhận theo đuổi của Tiêu Lăng.
“Chưa có là được.”
Mộ Bạch tiếp tục ngắt lời cô, “ Tô Tố, anh biết em có điều lo lắng, nếu là vì con, thì anh nói cho em biết, anh hoàn toàn chấp nhận sự tồn tại của chúng chỉ cần là con của em, anh sẽ đối xử với chúng như con ruột vậy, nếu sau này khi chúng ta đến với nhau, nếu em không muốn có con nữa cũng không sao, con của em chính là con của anh, anh sẽ vĩnh viễn đối tốt với chúng, đối tốt với em.”
Tô Tố cảm động không thôi.
Một ngày có thể đưa ra quyết định như vậy, thật không dễ dàng, đặc biệt là người ưu tú như Mộ Bạch.
Anh chân thành như vậy, lời từ chối của cô bị nghẹn ở cổ họng.
“Anh biết em từng bị người khác làm tổn thương, sau này để anh bảo vệ chăm sóc em được không?”
Tô Tố cúi đầu, “Mộ Bạch, xin...” lỗi.
“Đừng nói.” Mộ Bạch đi lên trước, ôm chặt Tô Tố, anh ném9micro xuống nói nhỏ bên tai cô như đang cầu xin, “Đừng xin lỗi, Tô Tố, anh không mong em có thể lập tức chấp nhận anh, anh chỉ muốn em cho anh một cơ hội, để anh có cơ hội chăm sóc em được không?”
“Em...”
“Cho dù em muốn từ chối, cũng đừng ở nơi này, được không?’
Tô Tố bị ôm lấy, hai tay không biết nên để đâu. Bên tai toàn là tiếng hò reo, trong lòng cô lo lắng, ở đây nhiều người như vậy... nếu cô thật sự từ chối Mộ Bạch, sợ rằng anh sẽ trở thành trò cười của trường.
Cô tuy không thể chấp nhận Mộ Bạch, nhưng trong lòng luôn còn anh là bạn tốt, tuyệt đối không muốn chuyện này xảy ra.
Cô thấp giọng, nhận hoa hồng từ tay Mộ Bạch, dùng giọng nói chỉ hai người nghe được nói, giọng nói tràn đầy ý muốn xin lỗi, “Mộ Bạch, xin lỗi. Em không thể chấp nhận lời tỏ tình của anh, ở đây nhiều người quá, chúng ta tìm chỗ nào vắng để nói đàng1hoàng được không?”
Trong lòng Mộ Bạch chua xót khó tả.
Anh đã thấp giọng khẩn cầu, vậy mà cô vẫn từ chối anh.
Nhưng vì muốn giữ thể diện cho anh cô đã nhận hoa.
Mộ Bạch cười khổ, “Được...”
Dù cho từ chối, anh cũng muốn nghe lí do là gì.
Anh nhẹ nhàng buông cô ra.
Đám đông thấy Tô Tố đã nhận hoa, tưởng cô đồng ý, đột nhiên đám đông sôi nổi lên.
Kêu la hò hét không ngừng.
Cũng có người không ngừng hò hét, “Hôn một cái, hôn một cái, hôn một cái.”
...
Tôn Nguyên kinh sợ nhìn Tiêu Lăng.
Từ khi Tô Tố nhận hoa của Mộ Bạch, mặt của đại ca đã như giông bão đang kéo đến, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
“Đại, đại ca...”
Tôn Nguyên cứ nghĩ Tô Tố sẽ cự tuyệt Mộ Bạch, ngàn vạn lần không nghĩ đến kết quả lại là như vậy.
“Buông tay.”
Lúc này mà buông tay thì thật là thằng điên Tôn Nguyên chết cũng ôm chặt Tiêu Lăng, “Đại ca, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, chị dâu nhất định không chấp nhận Mộ Bạch đâu, anh đợi bọn họ ra rồi mới hỏi được không?”
Tiêu Lăng nắm chặt thành quyền, gân xanh trên trán đều nổi lên.
Hiểu lầm.
Hoa cũng nhận rồi còn hiểu lầm gì nữa.
...
Chính giữa sân khấu.
Mộ Bạch không tiếp tục quan tâm đến lời hò reo của đám đông, lần nữa cầm micro lên, nói với đám đông, “Cảm ơn mọi người đã cổ vũ, tôi và Tô Tố có chuyện muốn nói riêng, mọi người tiếp tục chơi, chúng tôi đi trước.”
Anh kéo Tô Tố đi ra khỏi đám đông.
Khi họ rời đi, đèn lần nữa sáng lên, trên bãi cỏ lần nữa phát khúc nhạc The Blue Danube của Waltz, MC lần nữa đứng trên đài, “Chúng ta cùng đốt cháy đêm nay nào, các bạn, tiếp tục nhảy múa nào.”
Mộ Bạch trực tiếp kéo Tô Tố đến một nơi không người, sắc mặt Tiêu Lăng trầm xuống, dùng sức đẩy Tôn Nguyên ra, nhanh chóng bước theo.