Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 39



Tô Tố bị ném vào phòng tắm, rất muốn khóc.

Tắm sạch rồi ra ngoài là cái gì?

Cô ấy bẩn thế nào?

Tuy nhiên vẻ mặt của Tiêu Lăng thực sự rất khó coi, cô ấy hoàn toàn không dám cưỡng lại, với vẻ mặt chán nản đóng cửa phòng tắm. Không chỉ thế cô ấy cò… để ngăn chăn Tiêu Lăng lén lút vào đây cô cố tình khoá cửa lại.

Đúng là phòng tắm của phòng tổng thống.

Phòng tắm rất lớn, lớn bằng phòng khách của Tiểu Hy, xung quanh đều được bao phủ bởi đá cẩm thạch trắng nhạt. Đi lên hai bậc thang, có một bồn tắm hình tròn ở giữa đá cẩm thạch, bồn tắm rất lớn, lớn bằng hai bồn tắm thông thường.

Trên đỉnh đầu là một chiếc đèn chùm pha lê tinh tế và phía đối diện bồn tắm còn có một bột Tivi pha lê.

Tô tố bước lên bậc thang một bên bật nước nóng một bên nói nhỏ.

“Thật là ngầu!”

Trong phòng tắm còn chuẩn bị sẵn muối tắm, cô ấy rắc một nắm tay xuống bồn, cởi váy và vào bồn nước, vết bụng dưới lưu lại những dấu vết đỏ lập tức1làm cô đau đến thở dài.

Cửa phòng tắm vang lên tiếng gõ cửa.

Dây thần kinh của Tô Tố lập tức trở nên hồi hộp.

“Cái gì?”

“Đừng chạm vết thương vào nước nóng.” Âm thanh lạnh lùng.

“Biết rồi.”

Tô Tố bĩu môi, sự muộn màng điển hình, muốn nhắc nhở thì có thể nhắc nhở sớm hơn, cô ấy đã vào trong bồn nước rồi mới nhắc nhở.

Ngâm mình trong nước nóng, nước nóng chảy qua từng cái lỗ chân lông, thoải mái đến thở dài.

Tô Tố hạnh phúc đến nheo mắt lại, đột nhiên cô hơi buồn ngủ.

Cô lập tức vỗ nhẹ vào mặt.

Tại thời điểm này tuyệt đối không thể ngủ, bài học ở bữa tiệc tối lúc nãy còn động lại đây. Cái ông đạo diễn Lý Vĩ chỉ là xàm xỡ cô một chút, nếu như cô ấy ngủ thiếp đi vào lúc này thì ai biết rằng Tiêu Lăng có ăn cô ấy không.

Tiêu Lăng còn nguy hiểm hơn cả Lý Vĩ.

Cô vội vã tắm, gội đầu một cách tuỳ tiện sau đó quần mình vào khăn tắm. Tô Tố cẩn thận kiểm tra một lần nữa, không lo lắng về việc quấn khăn tắm. Sau khi1không phát hiện vấn đề gì mới mở cửa phòng tắm đi đến phòng vệ sinh thể tẩy sạch sẽ đi lớp tang điểm.

Đi ra khỏi phòng tắm, cô ấy đã trở lại với bộ mặt tươi tắn hãnh diện.

Tiêu Lăng ngồi trên sofa tại phòng khách, không thể biết anh ta đang nghĩ gì, Tô Tố nhìn anh như thế này ngay lập tức cảm thấy chút tội lỗi.

“Tiêu Lăng…”

“Tắm xong rồi ư?”

“Ừ.” Tô Tố gãi đầu, có chút hoang mang, “Thời gian không còn sớm nữa…”

“Thời gian không còn sớm nữa, hôm nay em ở đây nghỉ ngơi, ngày mai trực tiếp đến đoàn quay phim để quay!” Chưa nói dứt câu, lại bị gián đoạn bởi khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Lăng.

Tô Tố nghiến răng.

Khốn nạn, biết rằng anh ta chẳng có gì tốt lành.

Cô ấy khẽ ho, “Như vậy không được lắm?”

Theo như cô ấy biết thì phòng này chỉ có một phòng ngủ.

Tiêu Lăng mỉm cười và bật dạy từ ghế sofa, cơ thể to lớn tiến đến gần với một cảm giác áp bức mạnh mẽ, trái tim Tô Tố gần như dâng lên đến cổ họng, Tiêu Lăng lạnh lùng và5nhìn cô ấy từ trên xuống và dang tay về phía cô ấy.

Nani?

Điều này có nghĩa là gì?

“Nhìn đồng hồ!”

Tô Tố nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay anh ta, bây giờ đã là 3 giờ sáng, cô ta đột nhiên choáng váng.

“Thư Ký Trương đã ngủ rồi, tôi đã gửi tin nhắn cho cô ấy để sáng mai cô ấy đem áo đến cho cô. Bây giờ cô muốn đi cũng không phải là không được nhưng mặc như thế, tuỳ cô muốn đi đâu.”

Cô ấy mặc áo tắm thì có thể đi đâu?

Tô Tố nghiến răng.

Trong một cách vô thức cô ta trở vào phòng tắm, cũng may trang phục dạ hội vẫn có thể mặc, Tiêu Lăng không ngăn cản, chỉ là ôm cánh tay và đứng ở đó, Tô Tố sải bước chạy vào trong phòng tắm và nhìn chiếc áo trong phòng tắm muốn bậc khóc.

Hơi nước đã làm ướt quần áo rồi.

Hoàn toàn không thể mặc được nữa.



Tô Tố vẫn đang than phiền, Tiêu Lăng không biết rằng khi nào đã vào phòng tắm, anh ta từ từ cởi quần áo, nhìn thấy Tô Tố vẫn đứng đó, miệng nở2nụ cười không rõ.

“Em muốn nhìn trộm tôi tắm à?”

Tô Tô vừa quay người thì thấy anh ta đang trần trường ở phần trên, Tiêu Lăng trông mảnh mai, nhưng mà tuyệt đối không phải mặc đồ nhìn ốm cởi đồ nhìn đầy đặn. Mỗi cơ bắp đều kết cấu tinh tế, màu da đồng, 6 múi cơ bụng, eo và thắt lưng thon gọn đầy nam tính.

Má Tô Tố đỏ bửng, cô ấy không tự tin nhìn anh ta và chạy ra khỏi phòng tắm với đôi mắt nheo lại.

Tiêu Lăng choáng váng, và ngay lập tức nở ra một nụ người yếu đuối.

Anh ta cũng không lo lắng rằng Tô Tố sẽ mặc khắn tắm chạy trốn, nhàn nhã bắt đầu cở quần áo.



Ra khỏi phòng tắm Tô Tố có thể giữ được khuôn mặt nóng bừng, trái tim ở ngực đang không ngừng đập bùng bùng bùng. Bàn tay của Tô Tố đặt vào ngực, căm hận đè chặt.

“Trái tim bé nhỏ đập cái gì mà đập, chỉ là khoả nửa thân trên thôi mà? Có gì vui chứ, các quảng cáo đồ lót trên truyền hình những người mẫu nam cũng gần như thế, tại9sao không thấy mày đập.”

Ngồi năng nề trên ghế sofa, trái vẫn không ngừng đập, cô lặng lẽ thôi miên chính mình. “Tô Tố à Tô Tố, mày nghĩ về những hành vi xấu của Tiêu Lăng đi, nghĩ rằng anh ta đã nhiều lần bắt nạt mày, anh ta là một ác quỷ.”

Cô tự lặng lẽ thôi miên mấy chục lần, trái tim cuối cùng đã hồi phục bình tĩnh, vẻ mặt nóng bừng cũng trở lại nhiệt độ bình thường.

Cô ấy hôm nay chắc chắn không thể về nhà rồi.

Lấy điện thoại ra và nhắn cho Tiểu Hy một tin hôm nay tôi không về, đợi một thời gian nhưng vẫn không thấy ai trả lời, nghĩ cũng đúng đã 3 giờ sáng rồi thời gian này thì Tiểu Hy đã ngủ rồi, cô ấy cũng không đợi hồi đáp nữa, chạy đến phòng ngủ.

Trong phòng ngủ có một chiếc giường, nhưng có hai cái gối, cô lục lọi tìm kiếm thì lấy từ tủ quần áo ra một cái chăn, cô trực tiếp ôm gối và chăn đi đến phòng khách.

Phòng khách có một cái ghế sofa tuy rằng có nhỏ một chút nhưng nó đủ1mềm, chỉ ngủ vài giờ không thành vấn đề.

Trải xong “Giường” sau đó cô hài lòng vỗ tay.

“Không tệ chứ”

Đằng sau vọng lại tiếng mở cửa phòng, cơ thể Tô Tố cứng đờ và nhìn thấy cơ thể trên của anh ta quấn chiếc khăn bên dưới đi ra. Anh ta mang dép khách sạn chuẩn bị và lau tóc trong khi đi bộ, động tác lười biếng và tuỳ tiện.

Tô Tố vội vã giữ khuôn mặt nhỏ, gò má bắt đầu ửng đỏ lên.

Nhìn thấy chiếc chăn với gối trên sofa, Tiêu Lăng đã đi chuyển đôi mắt và nheo lại nguy hiểm.

“Em đang làm gì vậy!”

“Em? Em trải giường á, hôm nay em ngủ ở đây”

Tiêu Lăng biểu môi, tâm trạng tốt vừa tắm xong thì đã trở nên tối tăm, anh ném chiếc khăn lau tóc của mình một tay ôm cái gối của cô ta một tay ôm chiếc chăn sải bước đi vào phòng ngủ và quăng vào đó.

“Ê, anh làm gì vậy!” Tô Tố giận dữ.

Đây là cái chăn mà cô ấy không dễ tìm thấy, không dễ dàng trải ra một cái “giường”!

“Anh nói gì? Tiêu Lăng quay người nhìn cô với ánh mắt và trực tiếp đưa ra cho cô ta hai sự lựa chọn.

“Hoặc là, mặc chiếc khăn tắm trở về nhà, không thì ngủ cùng chiếc giường với tôi!”

“…có cách thứ ba không?”

Anh liếc nhìn cô, từ chối gọn gàng.

“Không có!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.