Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 614



“vù...”

Tô Tô hít thở sâu mấy cái, cố gắng bình phục lại tâm trạng bình thường.

Mấy người họ nghỉ ngơi một lát, đợi lúc ăn trưa quả nhiên Tô Vi Túc lại đến, “lão thái gia chúng tôi đã sắp xếp xong cơm trưa, mời ba vị khách quý cùng đi dùng món.”

“Được!”

Ba người theo Tô Vi Túc bước về phía trước, lần này không đi bao xa, rất nhanh liền tới một sân khác, người hầu nữ trong sân mặc bộ đồ bông, tóc thắt bím hai bên, đi qua đi lại bưng thức ăn vào trong sân. 

Tô Tố từ xa đã nhìn thấy Tô lão thái gia ngồi trên ghế chính!

Ông mặc một bộ đồ kiểu Trung Hoa màu đỏ thắm, đầu tóc đã bạc phơ, trên mặt đầy nếp nhăn, dáng người ông hơi mập, khi cười trên khóe mắt hiện lên một nếp nhăn thật sâu. Nhìn ông như một Phật Di Lặc không tranh giành sự đời!

Tô Tố rủ mắt xuống!

Chỉ nhìn bề ngoài, có ai biết được bề mặt của cụ già vô hại như vậy lại là một tên ác ma giết người, giết người không chớp mắt không nói,còn là người buôn bán ma túy lớn nhất trong nước!

Quả nhiên... chuyện gì cũng không thể nhìn vào vẻ bề mặt!

Trên ghế chính còn có Tô Nhiễm, Tô Nhiễm mặc một chiếc áo dài thêu màu xanh nhạt, sắc mặt lạnh lùng ngồi ở đó, nhìn thấy ba người Tô Tố bước vào, ông ta hơi ngạc nhiên, ánh mắt của ông ta rơi vào khuôn mặt Tô Tố, đột nhiên “soạt” một cái bật dậy từ trên ghế, chỉ vào mặt của Tô Tố, một hồi lâu mới nặn ra một câu, “xin hỏi... vị tiểu thư này, mẹ cô tên gì?”

Tô Tố mắt lóe sáng lên, “vị tiên sinh này, hình như ông có chút vô lễ, mẹ tôi là ai, có liên quan gì đến ông sao!”

Hiển nhiên lão thái gia cũng không ngờ tới sẽ là tình cảnh này, tuy ông đối với tình hình của Tô Tố nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng vẫn chưa thực sự gặp qua Tô Tố, cho nên, ông cũng không biết Tô Tố lại giống mẹ cô ta như vậy.

Cũng khó trách Tô Nhiễm lại thất lễ.

Lão thái gia không muốn để cho Tô Nhiễm biết được thân phận của Tô Tố, vì vậy cười mà nói rằng, “là như vậy, Tiêu phu nhân rất giống với một người bạn cũ của con trai tôi.”

Tô Tố gật đầu tỏ ý hiểu rõ, “mẹ tôi tên là Tô Cẩn, chắc là không có quan hệ gì với các vị!”

Mắt lão thái gia lóe sáng lên, “quả thật không có quan hệ gì!”

Tô Nhiễm mặt đầy thất vọng ngồi về ghế, ánh mắt vẫn chưa di chuyển khỏi mặt của Tô Tố, “giống, thật giống, đáng tiếc...”

Tô Cẩn vốn không phải họ Tô, sau khi đến thành phố A mới đổi tên.

Vì vậy sau khi lão thái gia nghe thấy tên “Tô Cẩn” này, lập tức yên tâm.

Dù sao không phải cùng một tên, cho dù Tô Nhiễm có nghi ngờ cũng không thể nào đoán ra được.

Ba người ngồi xuống!

Trên bàn tròn để đầy thức ăn!

Tô Tố rủ mắt xuống, bàn tay để ở dưới bàn nắm chặt tay của Tiêu Lăng, ngón tay đang run rẩy! Trên mặt Tiêu Lăng rất bình tĩnh, nắm lại tay của Tô Tố, không tiếng động an ủi cô.

Tô Tố căng thẳng lại căm hận!

Màn kịch diễn với ba lúc nãy... trên thực tế trước khi cô đến Kinh Thành đã bàn bạc sẵn với ba rồi!

Bởi vì Tô Tố quá giống mẹ của cô, nếu Tô Nhiễm biểu hiện ra hoàn toàn không kích động, như vậy mới khiến cho lão đầu nghi ngờ, cho nên mới có màn kịch lúc nãy!

Tô Tố rất vui mừng vì bản thân từng làm qua diễn viên!

Nếu không e rằng không có hiệu quả diễn y như thật này!

Trên bàn ăn, Tô lão đầu cùng với Tiêu Lăng còn có Lãnh Mạc đang hàn huyên, mấy người họ đều mang theo nụ cười nói lời khách sáo, nhưng trong mắt lại không có một tia ấm áp. Một bữa ăn thức ăn rất thịnh soạn, nhưng tâm tư của họ đều không đặt vào trên thức ăn.

Tô Tố lại nghĩ đến lão đầu ngồi đối diện chính là hung thủ giết chết hai người mẹ của cô, hận không thể lấy dao đâm chết đối phương, đâu còn tâm tư ăn cơm chứ!

“Cô... ăn chút đồ đi.”

Tô Nhiễm chủ động gắp thức ăn cho Tô Tố, “tôi thấy cô không ăn gì nhiều, là thức ăn không hợp khẩu vị sao, hay là cô nói cô thích ăn gì, tôi bảo người trong phòng bếp làm thêm một phần mang qua đây?”

“Không cần đâu, như vậy cũng được rồi!”

Mà lúc này, trên bàn ăn Tiêu Lăng cũng lên tiếng, anh nói một vấn đề mấu chốt ra, “nghe nói Bạch Linh là cháu gái thất lạc nhiều năm của lão thái gia, vẫn chưa chúc mừng lão thái gia có thể đoàn tụ lại với cháu gái.”

“Ha ha, đây có thể được xem là duyên phận đấy, tôi còn tưởng rằng đời này sẽ không tìm lại được cháu gái, lão già này cũng không ngờ đấy.” Lão thái gia cười ha hả lên, “nhưng mà Bạch Linh đã đổi tên rồi, bây giờ tên là Tô Linh, tôi nghe nói trước kia Tô Linh có chút bất hòa với các vị, chuyện trước kia thì đừng nhắc đến nữa, các vị nể mặt lão già này, đừng tính toán với cô ta được không?”

Thật sự coi bản thân là một nhân vật lớn sao!

Nể mặt ông ta!

Ha...

Tiêu Lăng và Lãnh Mạc nhìn với nhau, trong lòng hai người cùng lúc cười lạnh, ngoài mặt lại không biến sắc, Tiêu Lăng không nặng không nhẹ nói rằng, “chuyện trước kia nể mặt của lão thái gia đương nhiên sẽ không tính toán rồi, nhưng mà... sau này thì sao! Bạch Linh đối với chúng tôi, đặc biệt là vợ tôi, lòng thù địch rất lớn! Bây giờ trên địa bàn của Tô gia, lỡ như Bạch Linh đó làm chuyện bất lợi với vợ tôi, hoặc là nói những lời khó nghe, vậy lão thái gia cũng đừng trách tôi không nể mặt ngài! Vợ tôi chính là quá hiền lành, không thích tính toán với người khác, nhưng vợ của Tiêu Lăng tôi cũng không phải dễ ức hiếp đâu, lão thái gia ngài nói có đúng không?”

Thế mà dám cảnh cáo ông như vậy!

Ha...

Lá gan nhãi con này cũng không nhỏ!

Năm xưa lúc ông vẫn còn lộng hành, thằng nhóc thối này còn chưa ra đời đấy!

Ánh mắt của lão thái gia nhanh chóng lóe lên tia nham hiểm, trên mặt lại càng cười càng vui, “đúng, Tiêu Lăng cậu nói đúng lắm, nhưng mà các cậu yên tâm, trước khi các cậu đến tôi đã cảnh cáo đứa cháu gái bất hiếu đó rồi, nếu nó dám làm gì với Tiêu phu nhân, lão già tôi là người đầu tiên không tha cho cô ta! Cho nên, bữa trưa hôm nay, lão già này đã cố tình dặn dò, không cho cô ta đến tham gia, chính là sợ cô ta làm mất hứng các vị.”

“Lão thái gia quả nhiên suy nghĩ rất chu đáo!”

“Nên làm, nên làm! Ha ha...”

Một bữa ăn dưới cảnh tàn sát khốc liệt của mấy người họ mà ăn xong cơm trưa, ăn xong cơm, lão gia tử còn đặc biệt nói với mấy người họ, “những cái khác trong nhà không được, chứ chảnh sắc không tệ lắm, các vị nếu không có chuyện gì có thể tùy ý đi dạo.”

“Hửm? Vậy lỡ như không cẩn thận vào phải khu cấm thì sao?” Lãnh Mạc nói đùa.

“Lãnh Mạc phải không? Ha ha, trước kia tôi cùng với ông nội cậu có gặp qua mấy lần đấy,với quan hệ giữa tôi và ông nội cậu, gọi cậu một tiếng cháu cũng không quá đáng, Tô gia chúng tôi không có khu cấm gì cả, cứ việc dạo!”

Mắt Lãnh Mạc lóe sáng lên, “vậy thì tốt quá rồi!”

Sau khi mấy người họ cáo từ thì về Thanh Trúc Viên.

Về đến nơi ở, Tiêu Lăng và Lãnh Mạc liền tụ lại với nhau.

“Cậu nghĩ như thế nào?”

Sắc mặt Tiêu Lăng hơi lạnh, “tuyệt đối là một con cáo già!”

Lãnh Mạc gật đầu, “không có chút bản lĩnh và cơ mưu gì, ông ta cũng không thể giết được nhiều người thừa kế như vậy, ngồi đến vị trí của ngày hôm nay!”

Sắc mặt Tiêu Lăng nghiêm trọng, “giống với những gì tớ tưởng tượng! Nhưng mà, lão già này cũng không phải không có điểm yếu đâu.”

Mắt Lãnh Mạc lóe sáng lên, “cậu muốn nói...”

“Tô Nhiễm!”

“Tô Nhiễm!”

Hai người đồng thời lên tiếng, nhìn vào nhau, trong mắt toàn là ý cười!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.