Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 743



“Các người... các người đừng có cãi nhau nữa!”

Người phụ nữ khắc khổ tên Lý Ngọc mắt đỏ hoe: “Tôi không hề muốn phá hoại hạnh phúc gia đình các người, Vĩnh Cường, thực ra từ lâu tôi đã biết ông có gia đình mới rồi, đúng ra tôi không bao giờ nghĩ cả đời này sẽ có lúc tôi tới tìm ông, một mình tôi cũng có thể nuôi dưỡng con trai khôn lớn, bây giờ con trai cũng được học ở trường đại học A, thậm chí còn sắp được đi thực tập rồi, cuộc sống của nó chẳng bao lâu nữa là bước vào quỹ đạo! Bây giờ tôi tới tìm ông, cũng chỉ vì tôi đã bị mắc ung thư, thời gian của tôi không còn nhiều nữa, cho nên tôi vẫn nghĩ, dù gì ông cũng là bố ruột của nó, nên1tôi chỉ muốn sau này khi con trai gặp khó khăn gì, thì mong ông hãy chìa tay ra giúp đỡ nó... chỉ có vậy thôi!”

Lý Ngọc quay sang Trương Mỹ: “Tôi không hề nghĩ sẽ phá hoại hôn nhân của cô! Thật đó! Con trai tôi cũng không cần bước chân vào căn nhà này, thậm chí không cần nhập vào hộ khẩu của gia đình cô, nhưng cô cũng là người mẹ, xin cô hãy đứng trên cương vị của người mẹ mà thông cảm... Con trai của tôi... Nó từ nhỏ đã không có bố, cuộc sống đã quá khốn khổ rồi, tôi chỉ xin phu nhân, cô đừng ngăn cản việc Vĩnh Cường chìa tay giúp đỡ cho Lý Dương, như vậy là tôi mãn nguyện lắm rồi!”

Trương Mỹ hé môi mà không nói nên lời!

Nói thẳng ra,1hành vi của Lục Vĩnh Cường khiến cô ta khó nghĩ ở hai điểm!

Thứ nhất là việc Lục Vĩnh Cường lừa dối cô!

Thứ hai là lo sợ khoản gia tài lẽ ra phải là của Song Song giờ lại phải chia cho tên Lý Dương này!

Việc lừa dối thì đã xảy ra, không có cách nào thay đổi được!

Nhưng nếu sự việc đúng như Lý Ngọc vừa nói, không để cho Lý Dương nhập vào hộ khẩu gia đình họ, đồng thời không để cậu ta bước chân vào ngôi nhà này... Nếu là vậy thì cô ta có thể đồng ý!

Trương Mỹ dừng việc cãi vã, xoay qua nói với Lục Vĩnh Cường: “Anh nói sao đây!”

“Không thể được! Đây là con trai tôi, nhất định phải được nhập vào hộ khẩu nhà Lục gia!”

Trương Mỹ vừa tức vừa lo, mắt lại5đỏ hoe: “Lục Vĩnh Cường, anh là đồ khốn nạn, lẽ nào anh không hề nghĩ cho Song Song sao? Con bé cũng là con ruột của anh cơ mà!”

Lục Vĩnh Cường đanh mặt lại: “Một đứa con gái thì sớm muộn gì cũng phải gả đi, chỉ có con trai mới là gốc gác của Lục gia!”

Bất kể người mẹ nào cũng không thể chấp nhận việc đứa con của mình bị sỉ nhục như vậy, Trương Mỹ như phát điên xông qua cái bàn trà, giơ tay cào vào mặt Lục Vĩnh Cường: “Lục Vĩnh Cường, anh là đồ khốn nạn, tôi sẽ giết chết anh! Anh là tên đàn ông không biết suy nghĩ, ngày đó tôi ngu si nên mới theo anh, anh còn dám làm tổn thương tôi và Song Song như vậy sao!”

“A... Cô là2loại chua ngoa!”

Mặt của Lục Vĩnh Cường bị cào đau đớn, nên cố ý gạt tay ra phía trước, Trương Mỹ sức yếu, sao mà đỡ lại được Lục Vĩnh Cường, nên bị hứng trọn cái tát trời giáng của hắn, ngã lăn ra bàn trà, gây lên tiếng kêu “Binh”.

“Á...”

“Mẹ!”

Sự việc diễn ra quá bất ngờ, những người xung quanh đều không kịp phản ứng, Lục Song Song là người đầu tiên phản ứng được, hoang mang lao ra: “Mẹ ơi! Mẹ sao rồi?”

“Thắt lưng...”

“Con đưa mẹ đi bệnh viện, con lập tức kêu tài xế đưa mẹ đi bệnh viện!”

Lục Vĩnh Cường chưa bao giờ động tay đánh Trương Mỹ, lúc này nhìn thấy Trương Mỹ với gương mặt đau đớn nằm ở đó, bất giác có chút hối hận, hắn quỳ xuống, vừa định9chìa tay đỡ Trương Mỹ, thì bị Lục Song Song đẩy ra: “Cút! Đừng có động vào mẹ tôi!”

Chết tiệt!

Lục Vĩnh Cường lại tức điên lên, hắn lại vung tay lên, ý định lao về phía Lục Song Song!

“Mày dừng tay lại ngay! Mày dám động vào Song Song, thì ngày hôm nay tao sẽ lập tức đuổi mày cút khỏi Lục gia!” Lão gia cuối cùng cũng lên tiếng.

Lục Vĩnh Cường hậm hực hạ cánh tay xuống!

Lão gia hoang mang lao tới, dùng lực hất mạnh Lục Vĩnh Cường, đẩy hắn ra xa khỏi Lục Song Song và mẹ cô rồi nói tiếp: “Mày muốn làm gì! Lục Vĩnh Cường, mày thật giỏi quá rồi đó, cả vợ mình mày còn dám đánh! Tao thấy cuộc sống của mày quá ư thảnh thơi và đủ đầy rồi1mà! Mày còn muốn đánh ai nữa, có phải ngay cả lão già này mày cũng muốn đánh luôn không!”

“Bố, con không có...”

“Mày là đồ mất dạy, mày làm tao tức muốn chết thôi!” 

Lục Vĩnh Cường không cam tâm: “Bố, bố đừng nói con chứ, những việc bố làm năm đó cũng có khác gì con đâu, cho dù là con có làm sai, thì cũng là do được di truyền từ bố thôi!”

Mặt lão gia đỏ phừng phừng!

Việc làm sai trái khiến lão ân hận suốt cả cuộc đời này, chính là vì đồ nghiệt súc này mà làm mất đi người vợ yêu thương của mình!

Gía như thời gian có thể quay trở lại!

Lão tuyệt đối coi như không có quan hệ với tên nghiệt súc này!

“Bố, con vẫn còn tưởng bố là người hiểu nỗi lòng của con nhất chứ, tóm lại toàn bộ sự việc này cho dù là thế nào đi nữa, thì hôm nay tất cả mọi người đã tập trung ở đây rồi, vậy thì giải quyết cho xong hết luôn, bố! thằng nhóc Lý Dương này con chắc chắn phải nhận nó, ai cũng không ngăn cản được con đâu, bố cũng là người lớn lên từ quê, bố cũng hiểu nỗi sợ hãi khi không có con trai nối dõi phải không! Nếu Trương Mỹ không đồng ý sinh cho con, thì dựa vào cái gì mà không cho con nhận đứa con trai ruột của con chứ!”

Tài xế đã tới, định đưa Trương Mỹ đi bệnh viện, nhưng Trương Mỹ nhất định không chịu đi.

“Mẹ...”

“Không cần vội!” Trương Mỹ nằm lên ghế sofa đỡ lấy eo, sắc mặt trắng bệch nhìn Lục Vĩnh Cường: “Mẹ còn muốn xem xem loại đàn ông thối tha này muốn gây ra việc gì bẩn thỉu hơn nữa!”

Lục Vĩnh Cường nghiến chặt răng, người tới tuổi trung niên, không có bất cứ việc gì quan trọng hơn là việc phải có một thằng con trai nối dõi hết!

Cho nên, đứa con trai này, hắn chắc chắn phải nhận!

“Bố, bố hãy làm chủ chuyện này đi!”

“Mày sẽ nhận thằng con này bằng mọi giá phải không?” 

“Đúng vậy!”

Lục lão gia quay qua nhìn Lý Dương, “Ngươi thì sao? Ngươi nghĩ thế nào?”

Lý Dương mím chặt môi, hắn nghĩ một lúc mới nói: “Từ nhỏ cháu đã không có bố, vô cùng ngưỡng mộ những đứa nhỏ có bố yêu thương, ngưỡng mộ những đứa khi còn nhỏ được ngồi trên vai của bố... những điều đó đối với cháu đều rất xa xỉ, nhưng bây giờ, bố cháu không phải là đã mất, cháu có thể có được những tình cảm ấy... cháu không muốn bị mất nó!”

Hiểu rồi!

Nói thẳng ra thì cũng là muốn bước vào Lục gia này!

Lục Sâm cười khinh bỉ, anh đã sớm đoán ra được ý định của Lý Dương rồi, nếu hắn không muốn trở lại nhà Lục gia, thì hoàn toàn có thể kéo mẹ mình rời khỏi căn biệt thự này từ lâu rồi, tất nhiên, hắn không làm thế!

Lục lão gia quay lại nhìn Trương Mỹ và Lục Song Song: “Trương Mỹ, ta không hề biết tên nghịch tử này trước đây từng có hôn ước, bao nhiêu năm nay lừa dối con quả thực là lỗi của nó, nhưng Lý Dương thực tế chính là con trai ruột của nó, cho nên ta nghĩ... cứ để cho Lý Dương nhập vào hộ khẩu nhà ta, con thấy thế nào?”

Mặt Trương Mỹ bỗng biến sắc! 

Lão gia lại vội vàng tiếp lời: “Ta biết con đang lo lắng điều gì, con yên tâm, tất cả tài sản của Lục gia bây giờ đều đang ở trong tay lão già này, Song Song cũng là do một tay ta nuôi dưỡng trưởng thành, nếu con không an tâm, ngay bây giờ ta sẽ cho gọi luật sư tới thảo một bản di chúc, tuyệt đối sẽ không gây tổn hại một chút nào đến lợi ích của Song Song đâu!”

Bây giờ sắc mặt Trương Mỹ mới có chút hồi lại.

“Bố... bố tự làm chủ đi!”

“Vậy được, sự việc coi như đã giải quyết xong, ngày mai sẽ đi đăng kí cho Lý Dương nhập vào hộ khẩu Lục gia, sau này sẽ đổi tên thành Lục Dương! Từ giờ trở đi, Lục Dương chính là trưởng tôn của Lục gia!”, vừa nói, lão gia chợt như nhớ ra điều gì, quay lại nhìn Lục Sâm: “Con thấy như vậy có được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.