Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 803



Tính khí của Tiêu Lăng không tốt đến vậy.

Ôm lấy eo Tô Tố, thấy cô nhìn qua liền mở to mắt trừng cô, “Anh nói em biết, không được quản chuyện của họ nữa! Cô ấy có quay lại hay không liên quan gì đến em, em sắp sinh rồi, trong lúc này còn gọi điện thoại khiến em lo lắng, thật là quá đáng!”

“Này là vì cậu ấy nhớ con a...”

“Cái gì! Nếu nhớ con thì tự về mà coi, lúc đi đã biết trước sẽ có ngày hôm nay, đâu phải bị ép đi đâu!”

“Này là vì tình thế ép buộc mà...”

“Thôi thôi thôi!” Tiêu Lăng ngăn Tô Tố nói tiếp, “Em đừng lo chuyện của họ nữa, anh cũng đã gọi điện cho Tôn Nguyên nói khéo là Tiểu Hi đang ở Luân Đôn rồi!”

Tô Tố lập tức trừng to mắt, “Sao anh có thể làm vậy?”

“Nếu không thì sao, không lẽ cứ để hai người họ cương với nhau như vậy? Khiến mọi người xung quanh phải lo lắng? Em đừng lo nữa, lần này Tôn Nguyên đã suy nghĩ kỹ lắm rồi, nếu có thể tìm Tiểu Hi về, chắc sẽ xử lý tốt đẹp mối quan hệ của họ thôi, biết đâu giữa họ vẫn còn khả năng.”

Tô Tố trầm mặc xuống.

Tiểu Hi thật ra vẫn còn yêu Tôn Nguyên, dù sao hai người cũng đã ở chung với nhau 15 năm, nói không có tình cảm cũng không ai tin, đã vậy còn có với nhau một cậu con trai.

Nếu như họ có thể làm lành với nhau...

“Ai... bỏ đi bỏ đi, xem duyên phận của họ vậy.”

Sắc mặt Tiêu Lăng liền thoải mái hơn, bưng cháo đem tới, “Vậy mới đúng chứ, để họ tự xử lý đi, bây giờ việc quan trọng nhất của em là ăn no mặc ấm, chuyện của người khác đừng lo nữa, nào, ăn chút đồ ăn đi.”

“Biết rồi!”

...

Liên quan đến chuyện này, Tiểu Thất chỉ biết hôm đó chú Tôn Nguyên ngồi máy bay bay đến Luân Đôn, còn có tìm được mẹ nuôi hay không thì cô không rõ.

Cô cũng không có tâm trạng đi nghe ngóng thông tin.

Bởi vì vào ngày 12 tháng chạp, đột nhiên Lục Sâm gọi điện thoại hẹn cô ra ngoài, nói là đi gặp mẹ của anh ấy.

Trong phút chốc cả người Tiểu Thất đều cảm thấy không được tốt.

Cô lục tung tủ quần áo, “Mami mami, con mặc cái này có đẹp không? Mặc màu hồng nhìn có con nít quá không?”

Tô Tố tựa vào ngực của Tiêu Lăng dở khóc dở cười.

Mà sắc mặt của Tiêu Lăng đã đen như đít nồi rồi.

“Tiểu Thất, không cần phải khoa trương như vậy đâu, thật đó!”

“Không được không được, lỡ mẹ của anh ấy không thích con thì sao, con muốn để lại ấn tượng tốt nhất a.” Tiểu Thất ném áo khoác màu hồng đi, lại cầm một áo khoác lông dê màu đen, “Cái này thi sao, toàn bộ đều màu đen, có nhìn già quá không?”

“Không đâu, cũng đẹp mà!”

Tiểu Thất sắp khóc rồi, “Mami, mẹ dùng tâm một chút có được không a, con là con gái của mami, đương nhiên mami thấy cái nào cũng đẹp rồi a, con là đi gặp mẹ chồng tương lai a, phải làm hài lòng mẹ chồng tương lai mới được a!”

Tô Tố cũng không có gì để nói, đứa nhỏ này cứ khẩn trương là mất hết lý trí.

Lúc này, Tiêu Lăng mặt đen lên tiếng, đi tới vịn Tô Tố ngồi xuống giường, rồi từ tỏng tủ quần áo lấy ra một cái áo khoác lông màu đỏ, “Mặc cái này đi!”

“A?”

Tiểu Thất choáng váng, cái áo khoác lông màu đỏ này nhìn rất rất rất cồng kềnh a!

“Daddy, daddy khẳng định muốn con mặc cái này?”

“Hôm nay âm tám độ! Con có chắc con muốn mặc áo khoác không?” Tiêu Lăng hỏi ngược lại.

Tiểu Thất cắn cắn ngón tay, liền quấn lấy.

Cô đích thực là rất sợ lạnh, nhưng mà... nhưng mà đi gặp mẹ chồng tương lai, mặc tùy tiện như vậy, có phải... không được tốt lắm không.

Tiểu Thất thận trọng nhìn nhìn Tiêu Lăng, “Daddy, mặc cái này có khi nào làm người khác có cảm giác không được tôn trọng không a...”

“Không đâu!”, Tiểu Thất còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Lăng đã vung tay lên cao, cao giọng nói, “Ai dám ghét bỏ con gái của daddy, daddy sẽ giết chết người đó!”

...

Tiểu Thất trợn mắt trừng một cái, trực tiếp đem áo khoác lông đó quăng qua một bên.

Cái này không thể trông cậy vào ba được!

Cô nhìn sang Tô Tố bằng ánh mắt cầu xin giúp đỡ, “Mami, mami coi giúp con mặc cái nào tốt nhất?”

Tô Tố từ trên giường cầm lên một chiếc quần yếm kiểu cao bồi mà Tiểu Thất hay mặc, sau đó lại phối thêm một chiếc áo len trắng bó sát người, “Mặc cái này đi, bên ngoài mặc thêm áo khoác hoặc áo lông, vào phòng ấm thì cởi ra.”

“Có ngầu quá không a?”

Tô Tố im lặng, “Con là cô gái mới 23 tuổi, không lẽ mặc một bộ đồ màu đen cho giống người trưởng thành hả? Còn trẻ thì cứ mặc quần áo của người trẻ tuổi, cứ mặc những gì mà bình thường con hay mặc là được, như lần trước Lục Sâm tới nhà chúng ta, tại sao lại cố tình ngồi xe lăn tới? Bởi vì nó muốn cho chúng ta thấy được cái bình thường nhất của nó, nếu bây giờ con cố gắng che giấu bản thân mình, sau này sẽ khó ở chung với nhau lắm.”

“Thật không? Vậy con không cần tỏ ra ngoan hiền nữa?”

“Không cần, con gái của mamy đã đủ ngoan hiền rồi!”

Mặt mày Tiểu Thất lập tức hớn hở, lập tức nghe theo lời của Tô Tố, vào phòng vệ sinh thay lại quần áo.

Tô Tố còn phối thêm cho cô một chiếc áo khoác lông dê màu trắng, biết cô sợ lạnh, lại thêm một chiếc khăn choàng cổ bằng len.

“Mami, như vậy được chưa?”

“Quá được rồi!”

“Giày thì sao, con nên mang giày gì?”

“Ầy!”, Tô Tố chỉ chỉ đôi giày màu trắng trong tủ, đôi giày còn có 3 đường vân màu hồng, sẽ không quá đơn giản, “Đôi đó đi.”

“Dạ, con nghe lời mami!”

Chọn xong quần áo Tiểu Thất trang điểm nhẹ, bữa nay cô đặc biệt rất thiếu tự tin, trang điểm xong còn nhìn về phía Tô Tố.

Lần này không đợi Tiểu Thất hỏi, Tô Tố liền trực tiếp gật đầu, “Ok rồi, như vậy tốt lắm rồi!”

Tiêu Lăng trong lòng cảm thấy khó chịu.

Nhỏ giọng lẩm bẩm, “Có cần long trọng vậy không? Cái gì mà mẹ chồng tương lai, thời gian còn dài mà, ai mà biết được sẽ như thế nào?”

Âm thanh anh nói rất nhỏ, Tiểu Thất không nghe thấy, nhưng Tô Tố ngồi gần đó nghe được.

Tô Tố hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, Tiêu Lăng hừ nhẹ một tiếng, cuối cùng chọn im lặng

“Đi thôi, xuống lầu nào!”

Ba người cùng nhau đi xuống lầu, vừa xuống lầu Tiểu Thất đã nhận được điện thoại của Lục Sâm, “A? Anh đang ở trước cửa nhà em rồi hả? Được được được, em xuống liền!”

Vừa cúp điện thoại Tiểu Thất đã muốn xông ra ngoài!

Tiêu Lăng kéo cô lại.

“Daddy?”

“Gấp làm gì!” Tiêu Lăng đưa ra lễ vật đã chuẩn bị trước đó, “Lần trước Lục Sâm qua nhà chúng ta ra mắt cũng có chuẩn bị lễ vật, chúng ta cũng phải có qua có lại! Cũng không biết mẹ của Lục Sâm thích gì, đây là do daddy với mami cùng nhau lựa đó, qua đó gặp mẹ của Lục Sâm liền đưa cho bà ấy là được.”

Tiểu Thất đột nhiên quên mất.

Cô sốt ruột đến nỗi quên mất mua lễ vật.

Hôn Tiêu Lăng và Tô Tố một cái thật thắm thiết, “Daddy mami đúng là suy nghĩ chu đáo, moahhhhh, yêu hai người!”

Nói xong cô rướn cổ nhìn xem chiếc túi giấy, chiếc túi chỉ cỡ lòng bàn tay, bên trong còn có một cái hộp, không thể biết được bên trong là gì.

“Đây là gì vậy a?”

“Cái gì thì lúc mẹ Lục Sâm mở ra sẽ biết liền thôi.” Tiêu Lăng phẩy phẩy tay, “Được rồi được rồi, mau đi đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.