Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 805



Tiêu tiểu thư?

Tiểu Thất lúc này mới chú ý tới cách xưng hô này, trái tim liền chìm xuống.

Cô che ngực, lo sợ bất an nhìn mẹ Lục, “dì, dì không thích con sao?”

Mẹ Lục, “...”

Đứa nhỏ này sao lại thẳng thắng vậy, bà phải trả lời sao mới tốt đây?

Lục Sâm cũng ngăn cản ngay, “mẹ...”

“Con yên tâm đi, mẹ sẽ không làm khó cô ấy, chỉ là có mấy lời muốn nói một chút với cô ấy. Mẹ Lục thu lại vòng ngọc, nhìn về phía Tiểu Thất, “có thể vào phòng với dì một chút không?”

Tiểu Thất nhìn Lục Sâm, lại nhìn mẹ Lục, do dự gật nhẹ đầu.

Dù sao... Có Lục Sâm ở đây, mẹ Lục sẽ không thể nào ăn mất cô nhỉ.

Tiểu Thất đi theo mẹ Lục vào phòng.

Cửa phòng đóng lại, trong phòng ngủ lớn vậy chỉ có hai người, hai người ai cũng không nói gì, bầu không khí im ắng, vô cùng khó xử.

Tiểu Thất xấu hổ đứng ở nơi đó, nhìn1mẹ Lục không có ý muốn nói chuyện, chính cô cũng không biết làm sao mở miệng, dứt khoát quay đầu nhìn tuyết đọng không có tan chảy ngoài cửa sổ để làm dịu sự ngượng ngùng

“Tiêu tiểu thư... Ngồi đi!”

“Ừm! Tiểu Thất đột nhiên hoàn hồn, “Dạ! Dì cũng ngồi đi ạ.”

Hai người ngồi trên ghế sofa nhỏ trong phòng ngủ, mẹ Lục nhìn người Tiểu Thất cứng ngắc vẻ mặt khẩn trương, không thể nín cười, “sợ dì sao?”

“Không sợ!”

“Ừm?”

“Con tin rằng mẹ của Lục Sâm sẽ không làm khó con.”

Mẹ Lục bật cười, lúc dì ấy cười lên rất giống với Lục Sâm, Tiểu Thất cơ hồ nhìn đến ngốc.

“Không có bị thái độ của dì hù sợ sao?” Mẹ Lục tiếp tục hỏi.

Tiểu Thất lắc đầu, có chút thấp thỏm là thật, nhưng còn chưa tới mức sợ hãi.”

Dù sao cô tin tưởng, bất kể thế nào, chỉ cần có Lục Sâm ở đây, cô chắc chắn sẽ không chịu bất kỳ ủy1khuất gì, hơn nữa cô cũng không tin mẹ Lục Sâm là người không nói lý lẽ.

“Dì, dì muốn nói gì với con?”

“Lục Sâm nói qua với dì về tình trạng của con, gia cảnh con giàu có, nói là công chúa cũng không quá đáng,hẹn hò với Lục Sâm nhà chúng tôi, nghiêm khắc mà nói, chúng tôi trèo cao rồi!”

Trèo cao?

Cái từ này của mẹ Lục khiến Tiểu Thất rất không xong.

Cô xiết chặt vạt áo của mình, cắn môi, “dì ơi, ý của dì là không muốn để cho con ở bên Lục Sâm sao?”

Mẹ Lục lắc đầu.

Tiểu Thất hoàn toàn bị làm cho mơ hồ, vậy rốt cuộc là có ý gì a!

Thật ra cá nhân dì không quá đồng ý hai con ở bên nhau.” Nhìn thấy sắc mặt căng cứng cuảTiểu Thất, mẹ Lục ngược lại cười, bà không vội không chậm nói, “trước hết con đừng có gấp, nghe dì nói xong trước! Lục sâm vẫn luôn không tìm bạn gái, kỳ thật dì có5chút lo lắng cho nó, nghe nói nó hẹn hò, dì quả thật kinh ngạc.”

“... Dì đối với bạn gái của Lục Sâm yêu cầu không cao, không cần rất xinh đẹp, cũng không cần thân phận quá cao quý, không cần năng lực làm việc rất mạnh, càng không cần trình độ những điều kiện bên ngoài tùm lum thế này. Dì đối với yêu cầu của cô gái đó rất đơn giản, chính là có thể chăm sóc thật tốt cho Lục Sâm, có thể cho nó hạnh phúc là được.

Tiểu Thất trầm mặc.

Sao nghe đều cảm thấy cô không phải là con dâu lý tưởng trong lòng mẹ Lục vậy!

Lời nói của mẹ Lục vừa xoay chuyển, đột nhiên lại nói, “nhưng dì hiểu rất rõ con của dì, nó nhận định con, chắc chắn sẽ không bởi vì sự phản đối của dì sẽ từ bỏ. Nó từ nhỏ đã có chủ ý, người làm mẹ như dì cũng không có hoàn thành đủ trách nhiệm với nó, theo2lý thuyết là không có tư cách quản chuyện chọn đối tượng của nó, nó có thể bảo dì về nước gặp con, dì đã rất vui rồi.”

“Dì, dì rốt cuộc muốn nói gì với con?”

“Được, vậy dì sẽ vào thẳng vấn đề hỏi con một câu.” Sắc mặt mẹ Lục nghiêm túc lại.

Tiểu Thất hơi hít thở, “dì nói ạ!”

“Dì muốn biết, con đối với Lục Sâm chỉ là nhất thời hiếu kì hay là thật lòng sống trọn đời với nó? Nếu như con chỉ là tiểu thư nhà giàu tìm kiếm sự mới mẻ, nên mới chọn tới con của dì, như vậy xem như dì van xin con, nhân lúc tình cảm hiện giờ của hai con không sâu, các con tranh thủ chia tay!”

“Dĩ nhiên không phải!” Tiểu Thất lúc này phản bác, “Sao con lại lấy chuyện này ra làm nói đùa chứ!”

Mẹ Lục híp mắt nhìn Tiểu Thất, trong lòng Tiểu Thất lại không có quỷ, thản nhiên tùy ý mẹ9Lục dò xét!

Một phút!

Hai phút!

Năm phút...

Không khí cơ hồ cũng sắp lạnh thành đá

Cũng không biết qua bao lâu, mẹ Lục rốt cuộc dời ánh mắt đi.

Đột nhiên ——

Cô nhếch môi, mỉm cười

Ý cười trên khóe miệng hơi lan ra, khóe mắt cũng có ý cười.

Nụ cười của bà xua tán đi sự lạnh lẽo trong phòng, không khí lập tức ấm áp trở lại, cô đứng lên từ trên ghế sofa, giang hai cánh tay ra với Tiểu Thất, “Tiểu Thất, chúc mừng con thông qua khảo nghiệm của dì!”

“Hả?”

Tiểu Thất còn có chút ngốc, sững sờ đứng lên ôm mẹ Lục.

“Thật xin lỗi Tiểu Thất, dì nhất định phải khảo nghiệm con một chút mới được!” Mẹ Lục buông Tiểu Thất ra,vẻ mặt áy náy, có hứng thú nghe dì nói chuyện của Lục Sâm không?”

“Đương nhiên!”

Hai người ngồi xuống lần nữa.

Mẹ Lục nhẹ nói, đứa con Lục Sâm này khác với những đứa trẻ khác, từ nhỏ hoàn cảnh sống của nó... chắc hẳn con cũng có thể1tưởng tượng ra! Lúc ấy lúc dì muốn rời khỏi thật ra là muốn đưa Lục Sâm cùng đi, thế nhưng hộ khẩu ở chỗ ba nó, không có sự đồng ý của ba nó dì không dời hộ khẩu được. Dì cũng nghĩ qua lén lút dẫn Lục Sâm đi, nhưng không có hộ khẩu chính là hộ đen, nó không được đi học, không thể giống với những đứa trẻ khác... Cho nên dì không có cách nào, chỉ có thể đi một mình.”

“... Lúc đó Lục Vĩnh Cường cũng đã là người trưởng thành rồi, một đứa bé như nó... dì cơ hồ cũng không dám tưởng tượng nó sống thế nào! Con cũng đã bên cạnh Lục Sâm hơn bốn tháng, không biết con có phát hiện ra một chuyện không, Lục Sâm nó không có bạn bè, một người cũng không có!”

Tiểu Thất đương nhiên phát hiện ra!

“Đây là vì sao?”

Hẳn là có liên quan đến hoàn cảnh sống lúc nhỏ của nó, nó đối với bất kỳ ai cũng đều cảnh giác, xưa nay không chịu tuỳ tiện thổ lộ tâm tình với ai! Con đừng nhìn tình cảm bây giờ của dì với nó cũng không tệ lắm, dì cũng là cố gắng rất nhiều năm mới có kết quả như hiện tại. Nó cho dù là đối với ba nó cũng không có nhiều tình cảm. Dì vẫn luôn cho là tính cách như vậy của nó... Cả đời cũng sẽ không yêu người khác, không nghĩ tới nó gặp con.” Vẻ mặt mẹ Lục bi thương, “Tiểu Thất, dì lần đầu nhìn thấy nó coi trọng một người như vậy, chỉ cần nó nhấc lên con trong mắt đều mang theo ánh sáng, mang theo nụ cười, đây là chưa từng có qua với bất kỳ ai.

Gương mặt Tiểu Thất đỏ lên.

Thì ra cô lại quan trọng với Lục Sâm như vậy.

Mẹ Lục nắm lấy tay Tiểu Thất, dường như đang cầu khẩn, “Tiểu Thất, Lục Sâm đã đặt hết tất cả tình cảm vào con, con biết điều này có ý gì không, nó đem tất cả tình cảm đều đặt vào người con, lỡ như thất bại... Dì hầu như không dám tưởng tượng nó lại biến thành bộ dáng gì! Cho nên dì van xin con, nếu như con chấp nhận tình yêu của nó... hãy vĩnh viễn đừng buông ra!”

Tiểu Thất cuối cùng hiểu rõ mẹ Lục tại sao muốn khảo nghiệm cô.

Cô cũng coi như hiểu được tình yêu của Lục Sâm thâm trầm đến cỡ nào.

Cô nắm lại tay mẹ Lục, chăm chú nhìn bà.

“Dì, con cam đoan với dì, trừ phi là Lục Sâm không cần con nữa, nếu không con tuyệt đối sẽ không rời bỏ anh ấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.