Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 810



Lục mẫu không dám tin vào tai mình, bà nhìn đăm đăm vào Lục lão đầu.

“Ông nói cái gì!”

Lục lão đầu lấy lại bình tĩnh, lặp lại một lần nữa, “Hiểu Vãn, em đừng có ép anh, anh cũng hết cách rồi, nếu em không đồng ý ở lại thì đừng trách anh vô tình! Anh nói được thì làm được, chắc chắn sẽ để cho xương cốt của bố mẹ em lại được nhìn thấy ánh mặt trời...”

“Chát——”

Chưa nói xong, ông đã lãnh chọn một cái tát của Lục mẫu!

Trên mặt của Lục lão đầu phút chốc hiện nguyên hình bàn tay, lão bị tát khá mạnh, nghiêng hẳn đầu đi, tay đưa lên sờ mặt, rồi lại quay lại nhìn Lục mẫu, ánh nhìn của lão sắc lẹm, “Anh tuyệt đối nói được làm được!”

“Lục Tập! Ông là tên súc sinh!” 

Lục mẫu lúc này đã không thể kiềm được nữa, bố mẹ của bà là điều cấm kỵ không được động đến, 28 năm trước bà rời quê hương ra nước ngoài, không những bỏ rơi con trai mình, mà còn cả bố mẹ của bà nữa, sau này sau khi ra nước ngoài rồi bà mới có dũng khí để gọi về cho bố mẹ, nhưng khi đó đã quá muộn rồi.

Bà chưa tròn được chữ hiếu, là một đứa con gái bất hiếu.

Đối với bố mẹ mình, bà còn cảm thấy có lỗi hơn là với Lục Sâm, ít nhất... Lục Sâm vẫn còn sống, bà vẫn còn cơ hội để bù đắp cho con nhưng còn bố mẹ mình thì hoàn toàn không còn cơ hội này...

Bố mẹ chính là vết thương lòng mà không ai được động vào của bà.

Nhưng bây giờ, Lục Tập dám đem xương cốt của hai ông bà già ra để uy hiếp!

Quầng mắt Lục mẫu đỏ ửng lên, phẫn nộ nhìn vào mặt Lục lão đầu, “Lục Tập, lương tâm của ông đem cho chó ăn hết rồi hay sao! Năm xưa ông lê lết từ một bãi xình lầy ra, chúng ta ở cùng với nhau, ông muốn khởi nghiệp, là ai tìm quan hệ cho ông, là ai đã chuẩn bị sẵn tiền vốn cho ông——Chính là bố mẹ của tôi! Nếu không có họ, làm sao có ông của ngày hôm nay!”

Lục Tập không nói gì!

Thực sự đối với bố mẹ của Hiểu Vãn, lão rất biết ơn họ.

Sau khi HIểu Vãn rời đi, bố mẹ của bà cũng không qua lại gì với lão nữa, nhưng sau này hai ông bà già mất rồi, họ cũng chẳng có người thân nào khác nên lão đành phải đi lo liệu hậu sự cho họ.

Nhưng giờ cũng không còn cách nào khác.

“Hiểu Vãn, chỉ cần em đồng ý ở lại bên cạnh anh, anh sẽ không làm như thế đâu...”

Lục mẫu phẫn đến độ run cả người, “Cút!”

“Cái gì?”

“Cút ra ngoài!” Lục mẫu chỉ ra ngoài cửa khách sạn, “Lập tức cút ra ngoài! Lục Tập, bây giờ tôi nhìn ông một cái đã thấy buồn nôn, tên cầm thú như ông, năm xưa tôi đúng là mù mới theo ông, còn làm cho bố mẹ tôi tức chết nữa!”

Lục lão đầu không động đậy.

Ông tiến đến trước định chạm vào người Lục mẫu, Lục mẫu như ghê tởm, bà lách người tránh né lão ta, “Đừng chạm vào tôi!”

Sắc mặt của Lục lão đầu trầm hẳn xuống, “Hiểu Vãn, xem ra em không thấy quan tài không đổ lệ, nếu như hôm nay anh đi ra khỏi cánh cửa kia, chuyện này sẽ không thể cứu vãn được nữa đâu, cho nên... em thật sự muốn anh cút?”

Lục mẫu nghiến chặt răng, uất hận trừng trừng nhìn Lục lão đầu.

Bà không chắc chắn... không chắc chắn rằng Lục Tập có thật sự là một tên cầm thú đến vậy không...

Nhưng, bà không dám đặt cược!

“Rốt cuộc ông muốn thế nào?”

Lục lão đầu nghe vậy nhận thấy bà đã có chút dao động, sắc mặt lão liền dần dần hạ xuống, lão nói với giọng chân thành, “Hiểu Vãn, anh thật sự đã biết là anh sai rồi, anh chỉ muốn em cho anh một cơ hội, hai chúng ta bắt đầu lại từ dầu được không?”

“Trừ cái này ra! Lục mẫu nhắm chặt mắt, bà thậm chí còn không muốn nhìn thấy gương mặt giả tạo của lão, “Ông đưa điều kiện đi, rồi đưa hợp đồng của khu mộ cho tôi!”

“Anh chỉ có một điều kiện này là duy nhất!”

Lục mẫu nắm chặt nắm đấm, Chuyện này không được!”

Lục lão đầu mím chặt môi, “Vậy thì khỏi phải bàn nữa!”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không muốn nhường nửa bước, bầu không khí xung quanh như cô đặc lại.

“E hèm——”

Một tiếng ho nhẹ làm tan đi cục diện khó xử này.

Đám đông nhìn sang Tiểu Thất, Tiểu Thất đứng sau xe lăn của Lục Sâm, không để ý đến ánh nhìn khó chịu của đám đông kia, cô cười tít mắt nhìn Lục lão đầu, “Bác ơi, yêu cầu của bác hình như hơi bắt bẻ người ta quá.”

Lục lão đầu cau có mặt mày, nghĩ đến Tiểu Thất là con gái của Tiêu Lăng, giọng nói của lão cũng phải kiềm chế đôi chút, “Đây là chuyện gia đình của ta, cô đừng có xen vào!”

“Chuyện gia đình? Chuyện của gia đình bác cũng có nghĩa là chyện của Lục gia rồi, mà chuyện của Lục gia đương nhiên cũng là chuyện của cháu rồi!”

Tiểu Thất vẫn cười vui vẻ, “Bác à, hình như bác đã quên một chuyện thì phải!”

Lục lão đầu càng cau có nhìn Tiểu Thất.

“Bác quên một chuyện rất quan trọng——cháu là con gái của Tiêu Lăng!”

Lục lão đầu như nhớ lại chuyện gì đó, mặt lão đột ngột biến sắc.

Tiểu Thất cười còn tươi hơn nữa, “Xem ra là bác đã nhớ lại chuyện gì rồi phải không! Hơn nữa lại nói chuyện bác đào mồ nhà người ta lên là phạm pháp đấy, cứ coi như bác có hợp đồng thì đã sao... bác có tin, chỉ cần cháu nói với daddy cháu một tiếng, cho dù bác có nắm trong tay hợp đồng cũng không động được vào đó một tấc đất không!”

Sắc mặt của Lục lão đầu tái nhợt đi.

Lục mẫu như vừa được cứu thoát, bà bước nhanh đến bên Tiểu Thất, nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt của bà tràn đầy cảm kích, “Tiểu Thất, con thật sự...”

“Dì yên tâm đi!” tiểu Thất vỗ vỗ tay của Lục mẫu, “Dì cứ chỉ việc làm gì mà mình thích, con bảo đảm với dì, khu mộ này tuyệt đối không có ai có thể động vào!”

Cuối cùng sắc mặt khó coi của Lục mẫu mới giãn ra đôi chút.

Bà nắm chặt lấy tay của Tiểu Thất, cảm ơn liên hồi, “Cảm ơn Tiểu Thất, thật sự cảm ơn con!”

Tiểu Thất lắc lắc đầu, hai tay đặt lên vai Lục Sâm, cô cười nói, “Cháu chỉ đang làm bổn phận của mình thôi!”

Lục Sâm và Tiểu Thất nhìn nhau cười dịu dàng.

Mấy người bên này thì đã thoải mái được phần nào rồi, Lục lão đầu thì đứng ngồi không yên.

Lão nghiến răng lừ lừ nhìn Tiểu Thất, “Tiêu tiểu thư, tôi nói lại một lần nữa, chuyện này không quan gì đến cô cả, đây là chuyện riêng giữa chúng tôi, cô không nên nhúng tay vào!”

“Vô cùng xin lỗi ông, chuyện này tôi nhúng tay là cái chắc rồi!”

Lục lão đầu nghiến răng ken két.

Chỉ một chốc mà lão ngã từ trên mây xuống đến vực thẳm.

Bởi vì lão biết rõ, Phong Hoa đối với tập đoàn Hoàn Vũ mà nói thì chỉ là con kiến bé nhỏ mà thôi, nếu như Tiêu Lăng đã muốn đạp đổ Phong Hoa thì chỉ là chuyện trong phút chốc, thậm chí... Không cần đến anh ta động tay vào, chỉ cần anh ta buông ra câu muốn đối phó với Phong Hoa thôi, toàn bộ những công ty nội địa sẽ chẳng còn ai dám hợp tác với Phong Hoa nữa.

Đến lúc đó, Phong Hoa phá sản là cái chắc.

Còn Lục gia... khả năng đối đầu với Tiểu Lăng... bằng 0!

Lục lão đầu nắm chặt lấy cây ba toong trong tay mình, mắt đỏ sọc phẫn nộ, mồm thở dốc!

Khi trước lão còn mừng quýnh vì Lục Sâm tìm được con gái của Tiêu Lăng làm bạn gái, có khi Phong Hoa cũng vì thế mà lên được một tầm cao mới, nhưng lão lại quên rằng, cái thân phận đó cũng là một con dao hai lưỡi, nếu biết cách dùng, có thể cho Phong Hoa rạng danh nhưng nếu không không dùng đúng, thì sẽ chỉ làm bản thân bị thương, và sẽ còn là vết thương chí mạng!

“Lục tiên sinh, bây giờ ông có thể đi được chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.