Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 9



Khoa biểu diễn làm gì có cô gái nào không xinh đẹp. Họ không những xinh đẹp mà còn có đôi chút kiêu ngạo. Tô Tố là hoa khôi của khoa, cũng là hoa khôi của trường bởi dung mạo và thân hình của cô thật sự thuộc diện xuất trúng nên các mối quan hệ của cô thường phân thành hai cực. Hội con trai trong trường rất thích cô nhưng tụi con gái lại đặc biệt, đặc biệt cách ly cô. Vậy nên Tô Tố dù đã lên năm ba nhưng chỉ chơi được với một người--An Tiểu Hy.

An Tiểu hy là một người vô cùng vui vẻ hoạt bát, cô có một đôi mắt biết cười rất dễ mến. Cô là người duy nhất trong trường biết việc Tô Tố đã có hai đứa con. Điều kiện gia đình An Tiểu Hy khá tốt, bố mẹ cô mua cho cô một căn hộ cao cấp lớn tại khu vực đắt giá trong thành phố.

Tìm nhà là một việc khá rắc rối nên Tô Tố đưa hai đứa con đến ở tạm tại căn hộ của An Tiểu Hy.

"Mày cắt đứt quan hệ với bố mày thật, không định về nữa luôn à?"

Tô Tố ít khi được thả lỏng người như khi ở bên Tiểu Hy, cô ngồi trên tấm thảm phòng khách lưng dựa vào sofa miệng ngậm khoai tây chip. Giữa cô và An Tiểu Hy chưa từng có bí mật nào nên cô kể lại toàn bộ câu chuyện hôm qua cho cô bạn nghe và tổng kết bằng một câu:" Không về nữa, Cảnh Thụy và Tiểu Thất vẫn còn nhỏ, tao sợ chúng nó lớn lên trong cái nhà ấy cả thể chất lẫn tinh thần đều sẽ chịu tổn thương." Nghe xong An Tiểu Hy phẫn nộ, sắc mặt biến đổi rồi tự đập mình vào sofa.

"Định mệnh, không phải là người luôn! Bố mày... à không không không, ngữ ấy không đáng làm bố mày, Tô Đại Khuê thật không còn là người nữa, định mệnh, quả thực là súc sinh chứ, lại dám dùng quyền giám hộ cho Cảnh Thụy và Tiểu Thất để hăm dọa mày. Cầm thú, xấu xa!" Tiểu Hy tay chống nạnh, miệng mắng lớn:"mẹ nó,tao còn tưởng ông ta bình thường chẳng đối xử tốt đẹp gì với mày nhưng dù sao cũng là bố đẻ, sẽ không thể quá đáng đến mức nào, ai ngờ chỉ vì công việc kinh doanh mà bán rẻ mày. Mẹ nó, mày có phải là đứa con gái duy nhất của ông ta đâu, sao không đi mà dâng con bé Tô Huệ, định mệnh, tao định định định!" Tô Tố dở khóc dở cười, con bé Tiểu Hy này, lại xúc động hơn cô nữa. Tim cô như có một dòng chảy ấm nóng chạy qua, có được một người bạn biết nghĩ cho mình như vậy, còn có hai đứa con bé bỏng dễ thương, cuộc đời này cô còn gì hối tiếc?

An Tiểu Hy sau khi đã xả xong bức xúc liền ngồi lại trên thảm, nắm chặt lấy tay Tô Tố,"Tố Tố à, thật may là mày không bị lão già chết tiệt đó làm gì, nếu như tình một đêm là với một soái ca thì còn chấp nhận được. Bây giờ mày có dự định gì không? Mày vẫn đang đi học mà Cảnh Thụy và Tiểu Thất tháng 9 là vào học rồi, tiền học phí của hai đứa nó là một khoản kha khá đấy, hơn nữa mày lại không có thời gian chăm sóc tụi nhỏ..."

"Tao đều nghĩ hết rồi." Tô Tố thở dài:"Tao bây giờ trong tay còn lại một ít, học phí chắc là cũng còn đủ, nhưng không biết tìm cách nào để kiếm tiền, Tiểu Hy mày để ý giúp tao nhé, xem xem dạo này có đoàn làm phim nào cần diễn viên không hoặc là nhận quảng cáo cũng được, tao muốn thử xem sao."

Khi trước Tô Tố không hề thích diễn, lúc ấy rất nhiều đoàn làm phim đến trường tìm diễn viên đóng phim, định mời Tô Tố nhưng đều bị cô từ chối.

Tô Tố cười nhạt. Lúc trước thì Tô Tố thật sự không thích biểu diễn. Nhưng cô của kiếp trước dù sao cũng đã từng vẫy vùng trong showbiz 7 năm, cũng được tính là ma cũ rồi, không đi diễn thì cô thật sự không biết bản thân còn biết làm gì khác. Hơn nữa đi diễn kiếm tiền cũng nhanh mà bây giờ cô lại đang rất cần tiền.

Lúc trước Tô Đại Khuê cũng chỉ cho cô tiền học phí còn lại tiền sinh hoạt toàn do cô tự kiếm lấy. Bây giờ quan hệ với Tô Đại Khuê thành thế này, ông ta nhất định cũng không trả học phí cho cô nữa. Đương nhiên,cô cũng không hy vọng gì vào lão.

"Tiểu Hy, xem ra lần này phải phiền đến mày rồi."

An Tiểu Hy ngoắc mắt:"Tao với mày là gì, còn khách sáo nữa. mày yên tâm, tao quen nhiều anh chị lắm, toàn người có tiếng nói trong làng giải trí cả. Hôm nay muộn rồi để mai tao thử gọi hỏi xem có vai diễn nào hợp với mày không." Tô Tố nằm xấp lên sofa: "Mai tao cũng đi tìm nhà." Không thể cứ làm phiền Tiểu Hy. An Tiểu Hy nhét đầy một mồm khoai tây chip, nghe thấy Tô Tố nói cô liền cố nuốt xuống. Tô Tố thấy tiểu Hy cố đến mắt trợn ngược vội vàng lấy cho cô cốc nước. An Tiểu Hy ực ực hai hớp uống sạch cốc nước mới nói," Mày tìm nhà làm gì,ở lại đây với tao, nhà tao ba phòng vừa đủ cho hai đứa nhóc một phòng, tao với mày mỗi người một phòng."

"Thôi thôi!"-thế này thật phiền cho Tiểu Hy

"Mày nghe tao nói đã"- An Tiểu Hy kéo tay cô lại, phân tích từng tý cho cô:"giờ mày ở đây, sẽ có lợi lắm đấy. Khi mà mày đi làm thì hai đứa nhỏ phải làm thế nào? Chúng nó mới bốn tuổi, mặc dù là cụ non thật nhưng cũng vẫn là mấy đứa nhóc. Lúc mày không có nhà mày có yên tâm hai đứa nó được không? Ở đây với tao rảnh rỗi tao còn trông cho. Khai giảng rồi ai có thời gian thì đi đưa đón chúng nó. Còn nữa nhé, vì vấn đề an toàn nên phải thuê một căn hộ tốt một chút phải không? Mà mày nghĩ xem mày không phải không biết tiền thuê nhà ở thành phố này không phải đắt bình thường, đến lúc ấy riêng tiền thuê nhà là mày cũng chịu không nổi rồi."

Đôi môi mỏng của Tô Tố bị cắn đến hằn lại vết răng. Có quá nhiều vấn đề phỉa lo nghĩ. Cô muốn đi kiếm tiền thì sợ rằng thật sự không có thì giờ chăm hai đứa con nhỏ... An Tiểu Hy thấy cô cắn chặt môi, mắt ươn ươn đáng thương như vậy lại không kiềm được:

"Ài,cái con này, mày đúng là yêu tinh đấy!"-một đứa con gái như Tiểu Hy nhìn mà còn không cầm được lòng!

An Tiểu Hy ho nhẹ một tiếng:"tao cung chẳng phải cho mày ở không đâu nhé, mày cũng biết đấy,e hèm, bổn cô nương đây lại không biết nấu cơm mà ăn cơm hàng suốt sắp nôn rồi, nếu mày mà ở đây thì chỉ cần ở nhà cơm nấu ba bữa cho tao, vệ sinh quét dọn là coi như phí thuê nhà rồi, thấy sao?

Tô Tố im lặng ôm chặt lấy An Tiểu Hy, đôi mắt uốn lại như trăng khuyết, cô biết, Tiểu Hy vì muốn cô an tâm ở lại nên mới nói như vậy. Cô dựa vào trong bờ vai của tiểu Hy nói khẽ:

"Tiểu Hy à, không có mày làm sao mà tao sống được."

"Nghe sởn gai ốc"-An Tiểu Hy cũng nhếch miệng cười thật tươi.

Ngày hôm sau An Tiểu Hy dậy rất sớm, ăn sáng xong là bắt đầu lùng xục các mối quan hệ của mình. Bỏ công không phụ người có tâm. Tầm trưa, sau khi cúp một cuộc điện thoại An Tiểu Hy bỗng dưng cười lớn. Tô Cảnh Thụy hoàn toàn bình tĩnh, dến lông mày cũng không nhướn một cái, Tô Tiểu Thất bị dọa cho thất kinh, tay vỗ vỗ lấy ngực,khẽ khàng thì thầm với Tô Tố:

"Mà mí, mẹ nuôi bị gì vậy ạ?"

Tô Tố bật cười, lấy tay búng lên trán cô nhóc:"Đừng có nói linh tinh."

An Tiểu Hy bò dậy từ trên thảm, chạy như bay về phía Tô Tố, nắm chặt lấy tay cô mà lắc lấy được.

"Gái, mày may mắn quá đấy. Là công ty Tinh Quang media đưới chướng của tập đoàn quốc tế Hoàn Vũ đấy, hú hú, công ty truyền thông Tinh Quang mà đã đầu tư phim cổ trang có vai nữ phụ không hiểu lý do gì từ chối diễn xuất rồi, đang đúng lúc thiếu một cô đóng nữ phụ quyến rũ lại cuốn hút. Bây giờ họ đang khắp nơi tìm người, bộ phim này nghe nói là chuyển thể từ tiểu thuyết, tao xem qua rồi, này nhé, cực kỳ hợp với hình tượng của mày luôn."

Tô Tố mừng rơn:"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật, nghe nói bộ phim này ước tính đầu tư hai tỷ, chủ tịch của tập đoàn quốc tế Hoàn Vũ Tiêu Lăng cùng duyệt vai chính với đạo diễn luôn đấy. Gái ơi, mày trúng lớn rồi đấy!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.