Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 95



Tiêu Lăng không vui rồi!

Mười phần không vui!

Anh ấy đã chờ đợi ở cổng tiểu khu của Tô Tố hai tiếng rồi, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Tô Tố

Điện thoại không biết gọi bao nhiêu cuộc, cơ bản không người nhắc máy.

Tiêu Lăng tối xầm mặt, vụt taychir muốn ném bỏ điện thoại thôi, nhưng nghĩ lại, vẫn nhịn xuống.

“chết tiệt!”

Trời đã dần tối rồi.

Anh từ 4 giờ chiều cứ đợi đến hơn 6 giờ, tiếp tục đợi trời sẽ tối hẳn luôn.

Người phụ nữ chết tiệt này không phải thực sự lâm trận bỏ chạy chứ.

“đại ca, chị dâu có đến không ạ?”

Tôn Nguyên ngồi trên ghế tay lái, chờ đợi cả người đều ủ rũ rồi.

Anh thực sự hiếu kỳ người như thế nào có thể thu phục được đại ca thế, vì vậy không sợ đại ca trợn mắt, cứ muốn cùng anh ấy đi đón người, thì muốn nhìn xem chị dâu nào đó thực ra là thần thánh phương nào.

Nhưng chờ đợi lâu như này, đừng nói người của chị dâu, đến bóng hình cũng không có nhìn thấy.

Tôn Nguyên quay đầu nhìn khuôn mặt tối sầm của Tiêu Lăng, trêu đùa hỏi anh ấy, “đại ca, chị dâu không phải quên mất thời gian hẹn với anh chứ…”

Câu chưa nói hết, ánh mắt lợi hại như dao của Tiêu Lăng đã bay qua, Tôn Nguyên da đầu tê liệt, gấp gáp vẫy tay, cười khan, “ha ha, xem như em chưa nói gì xem em chưa nói gì”

Trong lòng càng hiếu kỳ về chị dâu rồi.

Dám không nghe máy của đại ca, hi hi, chị dâu xưng đáng là chị dâu, gan thật lớn.

Tiêu Lăng tức giận một chân đạp vào cửa xe

Tôn Nguyên ôm lấy chân Tiêu Lăng oa oa gào lên, “đại ca, chân anh có lòng thương à, đây là chiếc xe em yêu nhất đó”

Tiêu Lăng mặt lạnh nhìn qua, Tôn Nguyên mặt đau khổ thả anh ấy ra, “đại ca, không thì anh xuống xe đi đá gốc cây đi?”

Đây là chiếc Lamborghini anh vừa mới mua, vừa mới về tới tay còn chưa đến 1 tháng à

“ping ping” hai chân đạp lên cửa xe, tim của Tôn Nguyên đang rỉ máu, anh không dám kháng nghị, mặt đau khổ nhìn Tiêu Lăng tức giận, “đại ca, không thì anh gọi đến đòan phim hỏi xem, có phải là Phạm Lãi không thả người à”

“Lão dám!”

Tiêu Lăng hứ một tiếng, nhấn gọi điện thoại của Phạm Lãi.

“Cuối cùng các ông đã xong việc chưa vậy, không phải nó là hôm nay phần phim ngày cuối cùng sao! Tô Tố làm sao vẫn chưa quay về!”

“Tô Tố?” Phạm Lãi đầu này điện thoại sững lại, “cô ấy 3 giờ đã tan làm rồi à?”

Cơ thể Tiêu Lăng bỗng cứng đơ.

3 giờ!

Bây giờ đã hơn 6 giờ rồi, phim trường cách tiểu khu của cô 1 tiếng đi xe, làm sao vẫn chưa quay về!

“không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ hả…”

“im miệng!”

Tôn Nguyên rụt cổ lại, anh đâu có phải trù ẻo chị dâu xảy ra chuyện, chỉ là bàn luận sự việc thôi mà, nếu không thì hơn 3 tiếng đồng hồ, từ phim trường dù có bò thì cũng bò về tới nơi rồi phải không.

Xảy ra chuyện…

Nghĩ tới khả năng này, tim của Tiêu Lăng bỗng giựt ngừng nhịp!

Không thể được!

Tuyệt đối không thể!

Người phụ nữ nhe răng múa vuốt đó làm sao có thể xảy ra chuyện!

Con mắt anh bỗng đỏ lên, không để ý đến đầu kia Phạm Lãi nói không ngừng nghỉ, nhanh như chớp dập máy.



Phạm Lãi nhìn điện thoại bị dập, bĩu môi.

Lời ông nói chưa hết à.



“đại ca…” Tôn Nguyên có chút lo lắng nhìn anh ấy, 5 năm nay anh chưa từng nhìn thấy đại ca mất kiềm chế

“Tra!”

“ồ…”

“dùng quan hệ của mày tra! Tra chiều ngày hôm nay sau 3 giờ sự cố giao thông tại thành phố A và ghi chép cấp cứu của tất cả các bệnh viện, bắt buộc tìm ra Tô Tố…Không! tốt nhất đừng tìm ra!”

“Đại ca, cũng có thể sự việc không có tồi tệ như thế, nói không chừng chị dâu có chuyện gì đó, vậy nên bị trì hoãn lại…”

Câu này đến bản thân anh cũng nói không tin nữa.

Tôn Nguyên cũng không nói nữa, gật đầu với Tiêu Lăng rồi xuống xe, “đại ca anh đợi ở đây, em ở bên đó có tin tức lập tức thông báo cho anh”



Hai tiếng trước, bệnh viện Phục Hoa

Mạc Tầm hiếm có đến quan tra bệnh viện, anh mặc bộ vest màu đen, tại bệnh viện cùng mấy bác sỹ áo choàng trắng vây quanh đi kiểm tra, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn tài liệu trên tay.

“Mạc thiếu gia, tình hình hiện tại là như thế, bệnh viện chúng ta…Mạc thiếu gia, Mạc thiếu gia?”

Viện trưởng đang nói thì nhìn thấy Mạc Tầm bỗng dừng bước, ánh mắt nhìn về phía cửa lớn của bệnh viện, anh ta sững lại, phản xạ quay đầu lại nhìn qua đó, thì nhìn thấy hai cô gái trẻ xuất hiện ở cửa lớn, hai người nhìn đều chỉ tầm đầu 20 tuổi, một người tóc ngắn nhỏ bé, người còn lại tóc xoăn, nóng bỏng quyến rũ. Chỉ là cô gái tóc xoăn dáng điệu chắc là mắc bệnh rồi, khuôn mặt ửng đỏ, được cô gái trẻ tóc ngắn vừa bế vừa ôm, nhìn có rất yếu đuối.

Đây là…để ý người ta rồi?

Viện trưởng vừa định nhắc nhở hai câu, thì thấy Mạc Tầm bỗng khuôn mặt bình tĩnh bước rộng qua đó.

Viện trưởng và các bác sỹ khác nhìn nhau.



An Tiểu Hy sắp khóc rồi, cô đi làm về thì nhận được điện thoại của Tô Tố, kêu cô đến phim trường gặp mặt, nói là tối này cần phải ra ngoài ăn cơm, nhưng ai biết rằng cô vừa đến cổng chính phim trường thì nhìn thấy Tô Tố nghiên nghiêng ngả ngả đi ra.

Trong tình huống như thế này còn tụ họp cái gì, cô nhanh chóng đưa cô ấy đến bệnh viện

Chạm vào phần da lộ ra bên ngoài của cô ấy, Tiểu Hy suýt không chú ý!

Chết tiệt!

Không nhìn thấy Tố Tố đã sốt gần 400C sao, còn muốn cô ấy quay về kịp tiến độ quay phim.

Đạo diễn và các diễn viên đều mù hết à!

Cho dù có phải kịp tiến độ cũng khổn thể coi người diễn viên chứ.

Cô đỡ Tô Tố vấp vấp ngã ngã xông vào bệnh viện, lúc này Tô Tố toàn thân nóng ran, sốt hoàn toàn không có ý thức, thể trọng toàn thân đều dựa vào trên người một mình An Tiêu Hy, miệng vô thức nói thì thầm.

“huh u…Tố Tố, Tố Tố mày đừng dọa tao…mày làm sao rồi? bác sỹ! bác sỹ! ở đay có người bệnh, nhanh đến khám cho ngưởi bệnh à!”

An Tiểu Hy toàn thân là mồ hôi, xông vào cửa lớn bệnh viện liền gào lớn tiếng lên

Cho dù không phải là cuối tuần, nhưng trong bệnh viện vẫn có người ra người vào,cả đại sảnh tầng 1 đăng ký xếp hàng ồn ào, tiếng của An Tiêu Hy rất nhanh bị biến mất trong đám người.

“chết tiệt!”

An Tiểu Hy hạ thấp giọng chửi thề, cúi đầu nhìn sắc mặt ngày càng đỏ của Tô Tố, cơ thể bỗng mất cân bằng, cánh tay ôm Tô Tố cũng không tự chủ thả ra, cô muốn đưa tay ra tóm, nhưng đã không kịp rồi.

“á…Tố Tố!”

Tiểu Hy đầu đầy mồ hôi, con tim nhảy đến cổ họng rồi.

Tố Tố đã bệnh nặng như vậy rồi, neeusnhuw lại bị ngã nữa…Tiêu Hy gấp gáp suýt nữa đổ người xuống làm đệm thịt cho Tô Tố.

Mắt nhìn thấy Tô Tố ngã xuống trên sàn đá cẩm thạch ở đại sảnh bệnh viện, bỗng có một cánh tay mạnh mẽ đưa qua, cẩn thận ôm chặt lấy yếu đuối như Tô Tố vào lòng.

“huhu, dọa chết tôi mất thôi”

Mặt Tiêu Hy trắng bệch, nhanh chóng chạy đến lên tục cảm ơn, “cảm ơn, cảm ơn anh”

Mạc Tầm không nói từ nào, môi gần như mím thành một đường thẳng, anh ôm Tô Tố trong lòng thật chặt, ánh mắt sắc bén nhìn về An Tiểu Hy, một chữ một câu hỏi cô, “cô…vừa mới gọi cô ấy là gì!”

“Tố…Tố Tố à”

Tố Tố?

Hay là…Tô Tố?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.