Lấy Phải Tổng Tài Xấu Xí

Chương 22: 22: Chính Nhân Quân Tử





"Hả?" Hứa Ý Noãn xấu hổ, ngơ ngác nhìn về phía Cố Hàn Châu, thấy anh thong dong gật đầu.
"Đương nhiên."
Lông mày Cố Hàn Châu cũng không nhíu lại, nói vô cùng tự nhiên.
Hứa Ý Noãn âm thầm giơ ngón tay cái lên với anh.
Quả nhiên là nhân vật lớn, tố chất tâm lý rất mạnh mẽ, không giống cô chân muốn mềm nhũn rồi.
Ông cụ cười gật đầu, trong đôi mắt hổ nhìn như đục ngầu hiện lên một tia sáng.
Ông cụ thông minh như vậy, sao có thể không nhìn ra manh mối của hai người chứ?!
Lần này ông tới, chính là để thúc đẩy tình cảm của vợ chồng son này.
Cố Hàn Châu kéo Hứa Ý Noãn trở lại phòng ngủ, sau khi cửa phòng đóng lại không bao lâu, thì không ngờ tới chú An lại đi vào, ôm tất cả chăn gối dự phòng trong tủ quần áo đi.

Ông cụ đứng ở cửa nhìn vào phòng ngủ, thấy trên giường chỉ có một tấm chăn tơ tằm mỏng manh mùa hè, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
"Các con cũng đi ngủ sớm đi, buổi tối đừng để bị lạnh.

Chú An, tìm hai người mang ghế sofa đi, còn có ghế ngoài ban công, đều chuyển đi.”
Rất nhanh, đồ đạc đã bị dọn đi hết, Hứa Ý Noãn kinh ngạc nhìn Cố Hàn Châu.
Ông cụ này rõ ràng đã cắt đường lùi của bọn họ, hiện tại ngủ trên sàn hay ngủ trên sofa cũng không thể.
"Bây giờ...!Chúng ta phải làm gì?” Hứa Ý Noãn đáng thương nhìn anh.
Cố Hàn Châu cũng không nghĩ tới ông cụ làm triệt để như vậy, một chút đường lui cũng không cho anh.
Anh khẽ nhíu mày, vốn còn muốn lừa gạt qua cửa nhưng bây giờ cũng chỉ có thể thẳng thắn.
Anh thản nhiên lên tiếng: "Tôi đi nói rõ ràng mọi chuyện với ông cụ.”
Anh chuẩn bị đi thì bị Hứa Ý Noãn ngăn cản.
"Ông cụ cũng chỉ là có ý tốt, nếu biết chúng ta không ở cùng nhau, ông cụ có ý kiến với tôi thì làm sao?" Hứa Ý Noãn có chút lo lắng, người ta nói gả vào nhà giàu sẽ rất suиɠ sướиɠ, nhưng thực tế bên trong đều là anh lừa tôi gạt.
Nếu cô thật sự bước vào cửa nhà họ Cố, người đàn ông này chính là chỗ dựa duy nhất của cô.
Cô không muốn Cố Hàn Châu khó xử.
"Yên tâm đi, có tôi ở đây, sẽ không ai dám làm gì em."
Hứa Ý Noãn biết địa vị ở nhà anh không cao, nhưng vẫn có thể hứa với cô như vậy, cô cũng rất vui.
Cô do dự một chút rồi nói: "Nếu không...!buổi tối anh ngủ ở chỗ này được không?”

"Chúng ta ngủ cùng nhau?" Cố Hàn Châu hơi nhíu mày.
Hứa Ý Noãn nghe như vậy, mặt đỏ tai hồng, vành tai đỏ như máu.
Bây giờ cũng không có lựa chọn nào khác, ông cụ đang rất cao hứng, cũng không thể làm ông thất vọng được.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ run rẩy nói: "Ừm...!thì ngủ cùng nhau, anh...!anh hẳn là sẽ không làm bậy đâu.”
“Em tin tôi chính nhân quân tử?”
Cố Hàn Châu có chút dở khóc dở cười, anh là đàn ông bình thường, rốt cuộc cô lấy đâu ra lá gan đề nghị anh cùng giường chung gối với cô?
“Tôi đương nhiên là tin rồi!”
Lúc trước cô chủ động hiến thân, Cố Hàn Châu cũng không có muốn cô, lần này chẳng lẽ còn có thể xảy ra biến cố sao?
"Tôi đi chuẩn bị đồ ngủ cho anh, anh tắm rửa trước đi."
Hứa Ý Noãn cho rằng Cố Hàn Châu là cừu lớn, căn bản không biết trong cơ thể anh cất giấu một con sói.
Cố Hàn Châu đối mặt với ánh mắt tín nhiệm của cô, nhất thời muốn nhồi máu cơ tim.


Anh không giống người xấu sao? Sao cô có thể tin tưởng anh như thế, hại anh không dám phụ sự kỳ vọng của cô, sợ phá vỡ hình tượng tốt đẹp của mình trong lòng cô.
Anh cười chua xót nói: "Được, tôi cố gắng làm chính nhân quân tử.”
Hứa Ý Noãn nghe như vậy mới thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên giống như mình nghĩ, lớn tuổi như vậy mà chưa kết hôn, chắc là vì tâm lý tự ti.

Tâm lý tự ti sẽ khiến cơ thể thay đổi, cô cảm thấy Cố Hàn Châu cũng rất đáng thương.
Cố Hàn Châu tắm rửa xong đi ra, nửa người dưới chỉ quấn một cái khăn tắm.
Hứa Ý Noãn nhìn đến mặt đỏ tai hồng, ánh mắt không biết nhìn đi đâu.
Tuy rằng lần này bộ vị trọng yếu đã được che đi, nhưng nhìn vẫn thấy rất xấu hổ mà!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.