Dịch Tiểu Liêu là con gái nuôi của Dịch gia, nó rất ngoan và nghe
lời, vẻ ngoài xinh xắn dễ thương, chỉ là thượng đế khi tạo ra nó đã vẽ
thiếu 1 nét.
Nó là 1 người có trí lực thấp.
Nó là sản phẩm của 1 cặp đôi nam nữ yêu nhau không trách nhiệm. Nghe
tên là biết nó là một sinh vật tồn tại không được coi trọng.
Tiểu Liêu khi 7 tuổi, lần đầu gặp được Bách Sanh 10 tuổi
Khi đó, ngay giữa trưa hè, ve kêu râm rang, như gieo vào lòng người
từng đợt từng đợt phiền muộn. Nó vai đeo ba lô nhìn thấy một bé trai
đang giương mắt nhìn mình, cặp mắt đen sẫm. Cậu bé 10 tuổi, làm thế nào
lại liếc nhìn người khác với thái độ như vậy.
Lúc này, Dịch Tiểu Liêu phạm phải sai lầm lần đầu tiên trong đời. Khi nhìn Bách Sanh, nó chọn lựa cách sợ hãi, chọn lựa trốn tránh, hơn nữa
là trốn ở sau người Dịch Thiên Bắc.
Thiên Bắc va Bách Sanh là anh em song sinh. Bọn họ giống nhau như
đúc, bề ngoài đẹp trai, khôi ngô, nhưng lại có vận mệnh hoàn toàn trái
ngược nhau. Sinh ra chỉ mới 28 ngày, Bách Sanh đã bị bắt cóc đi. Đại
công tử nhà thị trưởng bị bắt đi, cho nên bọn cướp hét giá rất cao. Dịch gia đã giao tiền, nhưng đứa nhỏ thì tìm lại không được.
Bách sanh ở lại cô nhi viện đến 10 tuổi mới được tìm trở về Dịch gia.
Đây là lần đầu tiên hắn bước chân về nhà.
Tiểu Liêu trốn sau lưng Thiên Bắc, tay nắm chặt lấy vạt áo của Thiên
Bắc chỉ để lộ ra cái túi nhỏ của mình, trộm nhìn diện mạo đứa bé trai có khuôn mặt giống hệt Thiên Bắc. Thật sự là họ quá giống nhau, nhưng ánh
mắt Thiên Bắc so với hắn ta thì ấm áp hơn nhiều.
Tiểu Liêu lần đầu nhìn vào ánh mắt của Bách Sanh, đã cảm nhận được là ánh mắt 2 người rất khác nhau. Tuy rằng có cùng 1 gương mặt nhưng trong ánh mắt Bách Sanh là 1 màu đen thâm trầm …. đen nhìn không thấu.
Mẹ của họ – Tưởng Mạch, ngồi bên cạnh Bách Sanh, khóe mắt ửng đỏ. Bà
kéo tay Thiên Bắc đến nắm lấy tay Bách Sanh : “Thiên Bắc, đây là anh hai con.”
“Anh hai.”
Thiên Bắc rất nghe lời, Thiên Bắc vốn rất được lòng người. Là tiểu
thiếu gia của Dịch gia cũng là hoàng tử trong lòng của Dịch Tiểu Liêu.
Rất đẹp, rất dịu dàng.
Bách Sanh nhìn bàn tay giao nhau của chính mình và Thiên Bắc, liếc mắt 1 cái liền dời đi.
Bởi vì không còn Thiên Bắc che chắn trước mắt, cả người Tiểu Liêu
hiện rõ trước mặt của Bách Sanh. Hắn chỉ liếc nó 1 cái, rồi không nhìn
thêm nữa.
Tưởng Mạch vẫy tay gọi Tiểu Liêu đến bên “Tiểu Liêu, đến đây.”
Dịch Tiểu Liêu cẩn thận di chuyển đến bên Bách Sanh. Trên người Bách
Sanh có vị chanh nhàn nhạt. Hình như hắn nhìn nó cười 1 cái, cũng tựa hồ đó là ảo giác. Tiểu Liêu như cứng đơ 1 chỗ, không biết phải làm gì.
Ngón tay đan chặt nắm lấy nhau.
Tưởng Mạch thản nhiên cười cười, kéo tay Tiểu Liêu hướng về Bách Sanh nói : “Đây là Bách Sanh ca ca”
Tiểu Liêu 2 tay co quắp bất an siết chặt lấy váy của mình. Môi mấp máy rất lâu mới thốt ra được 1 tiếng nho nhỏ : “Bách Sanh ca”
Bắt đầu từ hôm đó, trong thế giới của Tiểu Liêu, có thêm 1 cái tên
Bách Sanh. Những ngày sau đó, Tiểu Liêu mới biết được là cái giá của
việc lấy quá nhiều. Hắn và Thiên Bắc thật sự không giống nhau. Thiên Bắc dịu dàng, ôn nhu, chính là màu trắng thuần khiết. Còn Bách Sanh, hắn là 1 màu đen, tựa như … quỷ sa tăng.
Tiểu Liêu ngồi trong phòng học đầu dựa vào song cửa sổ. Ngồi ở vị trí này có thể nhìn thấy sân bóng rổ của trường. Nhưng cũng chính trong lúc đó nó lại bắt gặp bóng dáng của Bách Sanh. Chỉ với 1 cái liếc mắt, Tiểu Liêu có thể khẳng định được đó chính là Bách Sanh. Vì hắn rất ít chủ
động chuyền bóng cho người khác. Không biết là do con người khép kín hay là do quá tự đại, luôn ngang ngược, chỉ muốn tự mình ném bóng vào rổ.
Tiểu Liêu cắn chặt hàm dưới, miệng ngặm lấy đầu bút, nghiên đầu nhìn hắn ta chạy băng qua dưới cảnh sắc tươi đẹp.
Cho đến khi, cuộc chơi nghĩ giữa giờ, mới nhìn thấy có 1 thân hình mảnh khảnh chậm rãi tiến về phía hắn.
Tiểu Liêu thu hồi tầm mắt. Cuối đầu, nhìn vào trang sách trước mắt
mình. Tuần sau thì phải thi rồi. Nó so với người khác cần phải nổ lực
nhiều hơn nữa mới được.
Môn tiếp theo chính là môn thể dục. Xung quanh đang có rất nhiều bạn
học đang đổi giày và đi đến sân thể dục. Tiểu Liêu thì đa phần là ở 1
mình, nhìn trận đấu bóng không hồi dứt bên ngoài cửa sổ, nó khẽ thở dài, cầm đôi giầy thể thao trắng của mình thay vào.
Đi đến sân thể dục nhìn thấy rất nhiều nữ sinh vay quanh sân bóng để
xem trận đấu. Xuyên qua đám người đó, Bách Sanh cũng không khác trước
vẫn là 1 người nổi bật nhất. Tiểu Liêu tìm một nơi có bóng râm ngồi
xuống. Ngẩng đầu nhìn táng lá xanh, lại thêm 1 mùa hè nữa…
“Dịch Tiểu Liêu …” – Một nam sinh nhát gang tiến đến bên cạnh, bộ dạng ngây ngô, ánh mắt nhẹ chớp.
Tiểu Liêu có chút sợ hãi, trong mắt không che được sự đề phòng “Chuyện gì”
“Cái này …. Là cho cậu.” Một phong thư màu hồng nhạt, Tiểu Liêu hơi
ngạc nhiên, cho dù nó ngu ngốc nhưng nhìn sơ cũng biết đây là cái gì.
Giản Tiếu thường xuyên nhận được, cái này là thư tỏ tình. Có điều trên
phong thư viết tên nó? Nam sinh kia … miệng cũng bảo là cho nó. Tiểu
Liêu thật là có hơi lúng túng. 15 tuổi đầu, nó chưa từng nhận qua thư tỏ tình … không phải bởi do hình dáng nó quá khó coi …. Có điều …..
“Đừng.” Tiểu Liêu không chút nghĩ ngợi lập tức từ chối. Vội xoay
người lại hướng lưng về nam sinh kia, trong lòng bất an không yên.
Người nam sinh sửng sốt, không nghĩ tới nó sẽ có phản ứng như vậy.
Trong nhất thời bế tắc, không biết phải phản ứng thế nào cho phải, vẫn
là như thế cầm phong thư trên tay …
Xa xa hình như có 1 loạt tiếng cười ồ, âm thanh thật chói tai theo gió nhẹ nhàng xông thẳng vào màn nhĩ nó.
“Vậy mà cũng có người chuyển thư tình cho đứa ngu ngốc này à.”
“Cô ấy ngoại trừ có chút ngớ ngẩn, ngốc nghếch, thì bộ dạng cũng nhìn dễ thương mà.”
“Cậu làm sao biết người đó không phải đang trêu chọc nó. Đó là học sinh mới chuyển tới, làm sao biết rõ nó thế nào.”
“Nó ngay cả 1 câu nói cũng không rõ ràng, nói thêm vài câu sẽ biết được cái sự ngốc nghếch ngờ nghệch của nó.”
Tiểu Liêu cuối thấp đầu, tầm mắt vẫn dừng ở đôi giày màu trắng của
chính mình, chỉ cảm thấy mùa hè thật sự quá nóng …. ngoài ra, không còn
cảm nhận được gì nữa.
Một cánh tay bất chợt xuất hiện, mang theo vị chanh, một trận gió
dường như xẹt qua trước chóp mũi Tiểu Liêu. Bách Sanh mặc áo thể dục màu trắng. Tóc trên tráng thoáng thấm ướt. Hắn dù trong tình thế nào vẫn tỏ thái độ ung dung, ngón trỏ thon dài cùng với ngón giữa kẹp lấy bức thư
màu hồng nhạt kia, liếc mắt 1 cái, cười nói “Đây là viết cho Tiểu Liêu
sao?”
Thư trên tay bị cướp đi, nam sinh kia rõ ràng có chút không hài lòng. Nhưng nhìn bộ dạng của mình cùng với khí thế của tên kia cũng không dám tỏ ra thái độ gì. Cậu nam sinh xem ra chắc là cùng tuổi với Tiểu Liêu,
là học sinh lớp 9 … nhưng, còn Bách Sanh thì lúc đó đã lên cấp 3.
“Phải, là cho Dịch Tiểu Liêu.”
Bách Sanh bễu môi 1 cái, hắn ở sau Tiểu Liêu. Hơi cuối người nói bên tai nó : “Tiểu Liêu cũng có người thích kìa.”
Tiểu Liêu không dám nói 1 lời, hai môi bặm chặc lại.
Bách Sanh nhíu mày, hướng đến nam sinh kia nói “Tôi nghĩ cậu vẫn
chưa biết rõ về Dịch Tiểu Liêu phải không?” Nhìn thấy ánh mắt người nam
kia tỏ ra không hiểu. Môi hắn lộ ra 1 nụ cười tà quái. Một bàn tay cầm
lấy bờ vai của Tiểu Liêu, lực dùng rất mạnh, tay kia ngang ngược giơ về
phía tóc mái trước trán nó.
Tiểu Liêu từng bước từng lùi về sau, trong ánh mắt tràn ngập sự cảnh giác.
Hai mày Bách Sanh châu chặc thêm 1 chút, trên gương mặt vẫn như cũ, cười một cách thích thú “Tiểu Liêu?”
Giọng điệu đầy ý cảnh cáo, khiến cho Tiểu Liêu hạ thấp mi mắt, 2 môi miếm chặt, ngoan ngoãn không dám nhúc nhít.
Ngón tay lành lạnh của Bách Sanh vén mái tóc trước trán nó, một vết
sẹo dài mảnh bất ngờ xuất hiện trên cái trán nhẵn bóng của nó, trên làn
da trắng ngần, màu sắc nhợt nhạt hồng hồng đó, vết tích trẹo trọ đấy
càng thêm xấu xí. Mất đi sự che phủ của mái tóc, gương mặt xin xắn vốn
có của Tiểu Liêu bỗng chốc trở nên mất cân xứng, phóng đại hiệu quả dữ
tợn của vết sẹo đó.
Sự kinh ngạc trong mắt người nam sinh kia làm cho Tiểu Liêu cảm thấy
thật buồn cười. Nó không thèm để ý nam sinh đó nghĩ thế nào về mình, bị
dọa rồi chứ gì …. Ánh mắt như vậy nó đã quá quen rồi, nó chỉ là không
hiểu vì sao Bách Sanh từ trước đến giờ đều thích nhìn nó nhục nhã, thích nhìn nó bẻ mặt như vậy.
Nhìn thấy ánh mắt người nam sinh vừa kinh ngạc xen lẫn chút sợ sệt,
độ ấm trong mắt hắn trở nên nghiêm túc, từng chữ nói rõ “Haiz … còn nữa, con người Dịch Tiểu Liêu ngu ngốc …cậu cũng không phải …. Có sở thích
đặc biệt chứ?”
Nhìn thấy bóng dáng nam sinh nhanh chóng rời đi. Bách Sanh mới ném
bức thư hồng nhạt trong tay về phía Tiểu Liêu. Bàn tay đánh đánh cho cái mái ngang đó phủ xuống che lại vết sẹo kia. Cảm nhận được cơ thể bé của nó đang rung lên từng đợt. Bách Sanh 1 tay chống ngang đầu gối cuối
xuống, nhìn vào mắt nó, mắt híp lại “Dịch Tiểu Liêu, nó có chút tiến bộ
rồi đó.” Hắn cười nhạo … “Không phải thích trốn sau lưng người khác lắm
sao, thế nào … Thiên Bắc không ở đây, chỉ biết ngồi đó khóc thôi à?”
Tiểu Liêu ngẩn đầu, những uất ức chua xót trong mắt cố gắng nén xuống, thái độ quật cường nói “Dịch Bách Sanh, đồ khốn nạn”
Bách Sanh cười, cười như vô tội “Chửi 8 năm rồi, cũng không tìm được từ mới sao.”
Tiểu Liêu giận đến mặt đỏ, nhào nát phong thư màu hồng nhạt trong
lòng ngực đến nhăn nhúm. Ôm lấy túi xách, không quay đầu lại chay thẳng
ra hướng sân bóng.
“Cô bé hình như khóc rồi, có muốn đi xem thử không?” Một giọng nữ
tinh tế vang lên, Bách Sanh quay đầu lại nhìn Cốc Lam đứng phía sau.
“Không sao.” Bách Sanh mặt không chút thay đổi hướng về phía sân bóng, trận đấu sau đó lập tức bắt đầu.
Cốc Lam nhìn theo hướng sân bóng, chỉ nhìn thấy Dịch Tiểu Liêu nắm
lấy vạt áo 1 nam sinh nói điều gì đó, thỉnh thoảng dùng tay chùi nước
mũi chà chà vào áo thể dục cậu nam sinh, chàng trai tính tốt chỉ mỉm
cười, tuyệt nhiên không chấp nhất hành động của nó.
Cốc Lam không nói tiếp nữa lặng lẽ đi xuống phía sau Bách Sanh. Người nam sinh kia, cho dù không nhìn thấy mặt nhưng nhìn sơ cô cũng bik đó
chính là Thiên Bắc.
Cuối trận đấu Bách Sanh đạt được điểm cao nhất nhưng Cốc Lam nhìn ra
được là hắn không vui. Cùng nhau rời khỏi cô nhi viện lúc 10 tuổi, rồi
gặp lại sau đó cô phát hiện ra dường như hắn càng ngày càng trầm lặng.
Lúc trở về, Tiểu Liêu mở cửa xe sau, nhìn thấy Bách Sanh ở bên trong, dùng sức đóng mạnh cánh cửa, hướng lên ngay chỗ bác tài ngồi xuống.
Nhìn thấy hành động của 2 người Thiên Bắc cũng đành chịu. Cứ 2 ngày lại
có 1 trận chiến tranh lạnh, xoay người đóng cửa. Thiên Bắc cũng không
nói nhiều, nhanh chóng ngồi ở ghế sau, đỡ phải gặp tai họa vô cớ. Nhưng
mà Thiên Bắc phát hiện lần này Tiểu Liêu và Bách Sanh chiến tranh lạnh
hình như hơi lâu. Trước đây chỉ là 2 người không thèm nhìn nhau. Không
quá 2 ngày sẽ tự nhiên nói chuyện lại. Đương nhiên người chủ động luôn
là Tiểu Liêu. Tiểu Liêu vốn là đơn thuần, không thù dai, lần này lại
không thấy nó chủ động như trước … thật lạ. Ngồi trong nhà ăn trường học giữa trưa. Thiên Bắc trơ mắt nhìn Tiểu Liêu thở phì bưng thức ăn liếc 2 người họ 1 cái rồi đi ra ngồi ở góc xa.
“Này, đi giải thích với Tiểu Liêu đi” Thiên Bắc cuối xuống ăn đồ hướng phía người đối diện nói.
Bách Sanh chậm rãi ăn xong mới trả lời : “Tại sao, tôi làm sai cái gì.”
Thiên bắc ngẩng đầu, có chút cam chịu : “Lần này con bé thật sự giận rồi.”
Bách Sanh nhún vai : “I don’t care.”
Thiên Bắc chóp nhẹ mi, đôi đũa trong tay nhẹ nhàng đặt xuống bàn “Đừng quên, vết sẹo đó của con bé là tại sao có nha.”
Bách Sanh suy nghĩ chút động tác có phần chậm lại, Thiên Bắc hạ mắt
xuống, ngoảnh đầu nhìn “Con bé bây giờ không còn là 1 bé gái nữa đâu,
cho dù chậm chạp nhưng cũng rất để ý người khác nói mình như thế. Anh
trong lòng rõ ràng không phải nghĩ như vậy, không biết sao cứ thích trêu trọc con bé làm chi.”
“Làm sao mà biết tôi nghĩ thế nào.” Bách Sanh liếc Thiên Bắc.
Thiên Bắc mỉm cười : “Đừng quên chúng ta có tâm linh tương thông nhe.”
Bách Sanh nhìn gương mặt đang mỉm cười của người trước mặt thật giống như con hồ ly gian xảo “Tôi biết rồi, khi nào rãnh tôi xin lỗi thì được rồi.”
“Bây giờ đi.” Thiên Bắc bên dưới dùng chân đẩy hắn
“Khùng hả, ở đây đông người lắm.”
“Nhiều người cùng với xin lỗi thì có quan hệ gì.”
“Sẽ ảnh hưởng đến việc phát huy.” Bách Sanh ánh mắt mơ hồ, âm thầm
cân nhắc, trước đây Dịch Tiểu Liêu làm thế nào để giản hòa cùng hắn. Lời xin lỗi à, hắn thật lòng nói không ra.