Tiểu Liêu ngồi cạnh sofa than vãn, trong lòng thầm rủa Bách Sanh 1 vạn lần.
Bách Sanh tắm rửa xong đi ra nhìn thấy Tiểu Liêu nhìn hắn với anh mắt lạnh lẽo. Hắn ngồi cạnh nó lau khô tóc, chạm vào cánh tay nhỏ của nó
“Giận rồi? Là do anh sốt ruột chạy đến tìm em nên mới quên thôi.”
Dịch Tiểu Liêu lầm bầm “Đồ ngốc.” Nhưng trong lòng thật ra rất thoải
mái. Bỗng nhiên nó nghĩ đến, Bách Sanh xưa nay vốn rất thông minh, có
phải đã bị nó đồng hóa nên đã bằng với bản thân nó, phát triển theo
hướng càng ngày càng ngớ ngẩn?
Nhìn người bên cạnh đang tập trung quan sát mình, Bách Sanh lau tóc, nhéo vào mũi nó “Nhìn cái gì, có phải đen lắm không?”
Bách Sanh không biết vừa rồi nó lại nghĩ ra điều gì, rất bình tĩnh
chờ nó lên cơn, Tiểu Liêu kéo cánh tay hắn “Anh trở nên ngu ngốc, là em
sai.”
Bách Sanh sớm đã có thói quen với những lúc lên cơn không bình thường của nó, rất bình tĩnh gật đầu “Ừa, sau này phải có trách nhiệm đối với
anh.”
Tiểu Liêu vỗ ngực cam đoan “Yên tâm , anh ngốc, em cũng không khinh khi.”
Bách Sanh khẽ cười, không thèm để ý nó nữa, yên lặng ngồi trước
giường mắt nhìn ra xa xăm khó chịu. Bản thân lúc nãy không quan tâm gì
liền chạy đến đây. Bây giờ không thể quay về ký túc xá. Quay đầu nhìn
cái người đang mặc áo thun ba lỗ hình hoạt hình quần đùi ngồi ở ghế sofa xem ti vi. Bách Sanh cảm thấy … thật nguy hiểm. Hắn vẫn có nhận thức về điều đó. Nha đầu kia công lực phóng hỏa quả thật rất thâm hậu nha.
“Tiểu Liêu, đi tắm đi.” Bách Sanh đoạt lấy điều khiển từ xa trong tay nó
Tiểu Liêu tỏ ý không bằng lòng, nó đang xem chương trình yêu thích
nhưng điều khiển thì lại bị ai đó lấy đi, ngượng ngùng mang giày đi về
phía phòng tắm.
Bách Sanh đi đến sofa nằm xuống, cảm giác không thoải mái. Vóc dáng
hắn vốn cao, nên sofa 2 người nằm thật khó chịu. Nhưng có lẽ do mấy ngày liền tập huấn quá mệt mỏi, không bao lâu hắn đã chìm vào giấc ngủ. Mơ
màng cảm giác được trên mặt ngưa ngứa, mở mắt ra thì đã thấy Tiểu Liêu
nằm trên người hắn. Giương mắt nhìn hắn “Bách Sanh, lên giường ngủ đi.”
Bách Sanh nhìn nó líu lo nói, nhẹ nhàng cười “Ngoan, anh mệt rồi, anh ngủ ở đây cũng được, em xem ti vi đi.”
Tiểu Liêu nghiêng mặt áp vào ngực hắn, nghe nhịp tim vững vàng của hắn, nhẹ nhắm 2 mắt “Ngủ như vậy, không thoải mái.”
Bách Sanh tay phải gối lên đầu, tay trái sờ vào những cọng tóc mềm
mại còn hơi ươn ướt của nó. Bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, cho nên thanh âm
còn trầm thấp “Sau này phải sấy khô tóc rồi mới ngủ nhe, để thế này sẽ
bị nhức đầu.”
Tiểu Liêu ngẩng đầu lên nhìn hắn cười “Anh giúp em.”
“Ừa.”
Tiểu Liêu vui vẻ nhảy lên người hắn. Hai người đứng trước gương phòng tắm, Bách Sanh giúp nó sấy tóc. Bàn tay hạ xuống theo tóc nó.
Nhìn bóng nó trong gương, hình như thật sự rất thoải mái, khóe miêng
hé mở thật tươi, nhẹ nhàng từ từ nhắm 2 mắt. Ngọn đèn trong phòng tắm
nhẹ nhàng rọi vào mặt nó, làn da trắng ngần lộ ra dưới ánh sáng. Trên
người vẫn còn nhàn nhạt mùi hương sữa tắm thỉnh thoảng bay tới. Nó mặc 1 chiếc áo ngủ màu trắng, những sợi tóc đen buông trên vai, gương mặt
thon gầy, sắp 16 tuổi rồi, cơ thể phát triển rất tốt. Xuyên qua chiếc áo ngủ trắng, thậm chí có thể mơ hồ thấy được hình dáng của nụ hoa hồng
nhạt bên trong.
Tay hắn chậm rãi lướt theo tóc nó đến sau gáy, nhìn chăm chú vào
gương mặt nó trong gương. Cuối người hôn lên phần tóc sau gáy nó. Môi ở
phần tóc đó từ từ tìm kiếm dao động đến phần da thịt mịn màng của nó.
Tiểu Liêu nhẹ nhàng nhắm 2 mắt, 2 tay nắm chặt lấy thành bồn rửa tay. Chỉ cảm thấy phía sau truyền đến từng đợt từng đợt cảm xúc kỳ quái.
Giống như bị 1 cái gì đó xuyên qua từ từ đâm thẳng vào trái tim, xé nát
tứ chi thành trăm mãnh.
Bách Sanh ôm lấy nó, nhẹ nhàng ngọt ngào hôn lên phần xương con bướm
trên mặt nó. Rất nhẹ nhàng, như không để lại 1 dấu vết gì sau khi đi
qua. Tay nhẹ nhàng đi đến trước ngực nó, lực đạo rất ôn nhu. Tiểu Liêu
mở mắt ra. Từ trong gương nhìn thấy Bách Sanh vẫn luôn nhìn mình. Trong
mắt hắn nhìn thấy cái gì đó rất là mãnh liệt ríu rít đang gào thét.
Mặt nó nóng dần lên, cuối mặt không dám nhìn thẳng vào hắn. Chỗ ngón
tay Bách Sanh rõ ràng là nơi phóng điện mãnh liệt nhất. Hai người hô hấp có chút dồn dập. Bách Sanh ôm lấy nó, đặt nó lên ngồi nơi bồn rửa tay,
đôi môi rung rẫy dừng trên mi nó “Tiểu Liêu …”
Tiểu Liêu cảm nhận được trái tim mình càng đập càng mạnh hơn, tay nó
khẩn trương bám víu vào áo hắn. Ngón tay nhẹ nhàng di chuyển qua vạt áo
trước đang hé lộ của hắn, nơi vùng ngực có màu lúa mì, nhẹ nhàng tiếp
xúc như vậy thôi mà nó đã giống như bị điện giật nhanh chóng giựt tay
lại.
Những con sóng trong mắt hắn phát ra mỗi lúc một mãnh liệt. Lý trí
muốn ngăn chặn hắn lại dường như không còn cản được hắn nữa rồi, những
dục vọng trong lòng ngăn thế nào cũng không được, cần phải phát tiết ra
ngoài. Hắn gấp gút tim môi nó, lưỡi gấp rút chui vào miệng nó, siết chặt lấy nó. Lòng bàn tay nóng lên tìm tòi quanh cơ thể nó. Chính bản thân
hắn cũng không biết thật ra hắn tìm được cái gì mới toại nguyện. Nhưng
mà hắn cảm thấy … chỉ cần là Dịch Tiểu Liêu … thì hắn không thể tự điều
khiển chính mình.
Ngực Tiểu Liêu nhẹ nhàng phập phồng, vô thức bám vào lưng hắn. Bị hắn đặt cả người dính sát vào gương. Phần da thịt để lộ ở vai chạm đến
gương tạo thành cảm giác mát lạnh, thoải mái. Trong người cũng dường như có cái gì đó như ngọn lửa rất nóng thêu rụi, hệt như là sẵn sàng bốc
cháy bất cứ lúc nào.
Cuối cùng, 1 chút lý trí cuối cùng đã kéo Bách Sanh dừng lại. Hắn đặt tráng đối diện nó, giọng khàn khàn “Dịch Tiểu Liêu, em đúng là tiểu yêu tinh hại người.”
Nhìn ánh mắt vỡ vụn ấy, Bách Sanh khẽ cười ôm lấy nó như muốn đem nó
chôn cả vào lòng ngực mình. Những ham muốn trong lòng chậm rãi ra đi,
hắn tiện thể bế nó ra khỏi phòng tắm, đặt nó lên giường, đưa tay với tấm chăn đắp lên người nó “Mau ngủ đi, anh rất mệt, rất muốn ngủ.”
Dịch Tiểu Liêu kéo tấm chăn lên phủ người chỉ hé ra đôi mắt “Bách Sanh ngủ với em, sofa không thoải mái.”
Bách Sanh ngồi ở sườn giường nhìn đôi mắt hé lộ trên gương mặt nhỏ
nhắn đang khẩn trương lo lắng nhìn mình. Rất lâu sau, khẽ thở dài, hé
chăn ra nằm vào. Tiểu Liêu lập tức xê dịch lên như con bạch tuột nhỏ đem tay chân đính vào trên người hắn. Bách Sanh cười khổ, thế này chẳng
giống như biết rõ núi có hổ … à không đúng, có tiểu hồ ly mà hắn vẫn
liều mạng xông vào. Tiểu Liêu căn bản chỉ là 1 con hồ ly nhỏ đang lớn,
khiến cho người thợ săn muốn ăn cũng không được, giết cũng không nỡ.
Đành chấp nhận 1 mình chịu trận.
Bách Sanh nghiêng người ôm nó vào lòng “Ngủ thôi.”
Trong màn đêm kịt mịt, loang loáng âm thanh không ngừng.
“Tiểu Liêu, em yên lặng 1 chút được không?”
“Bách Sanh, rất nóng.”
Bách Sanh nới lỏng vòng tay thì nó lại nhích lên “Anh ôm em đi.”
Bách Sanh không biết nói gì, đành nhẹ nhàng nhỏ giọng dụ dỗ nó “Nhiệt độ cơ thể anh sẽ khiến em rất nóng.”
“Nửa đêm sẽ lạnh.”
Bách Sanh cảm thấy ngực của mình như sắp bị nó chọc đến nổ tung ra,
hắn xoay người đặt nó dưới thân mình. Bộ váy ngủ vì lúc nãy bị động tác
nhích người của nó cuốn lên sắp đến đùi, chân 2 người dưới chăn dường
như là đang gao gắt quấn lấy nhau. Bách Sanh trong bóng tối không thể
nhìn thấy được biểu hiện của nó. Nhưng mà từ tiếng thở dốc không ngừng
của nó, biết được là nó rất khẩn trương.
“Ngoan, ngủ đi, đừng lộn xộn.”
“Bách Sanh …”
“Sao vậy ?”
“Không thoải mái …” Tiểu Liêu nhỏ giọng lầm bầm.
“Chỗ nào không thoải mái?”
Một lúc lâu không nghe tiếng nó trả lời, Bách Sanh toan với tay bật
đèn, thì nó lên tiếng “Toàn thân … đều không thoải mái …. Nóng … không
còn sức lực.”
Bách Sanh thở dài, làm hại hắn nghĩ là nó có chỗ nào không khỏe. Hắn quay lại thầm nghĩ, hắn so với nó thì còn nóng hơn gấp bội.
“Bách Sanh.”
“Sao?”
“Anh ngủ chưa?”
Có thể ngủ thì tốt rồi, hắn rầu rĩ trả lời “Chưa.”
Bách Sanh thiếu chút nữa muốn nhảy dựng lên “Tiểu Liêu, em nói cái quỹ gì dậy, câm miệng ngay đi ngủ cho anh.”
Tiểu Liêu thút thít sờ lên vai hắn “Không ngủ được, rãnh rỗi quá, chi bằng mình chơi trò hôn nhau.” Ánh mắt của nó như nói rằng nó rất thích
cùng hắn chơi hôn nhau. Không ngủ được nằm 1 chỗ thật sự cảm thấy nhàm
chán. Chi bằng kiếm chút việc gì để làm.
Bách Sanh cảm thấy hình như Tiểu Liêu đang cố ý hại hắn, chắc nó muốn trả đũa vì trước đây hắn hay bắt nạt nó. Hắn kéo chăn qua đầu nói thật
lớn “Dịch Tiểu Liêu còn ồn ào nữa, anh lập tức mở máy tính để Sở Nhân Mỹ hát khúc ca ai oán cho em nghe, cho em cả đêm đều nghe thấy âm thanh
rên rỉ.”
“…..” Tiểu Liêu ngoan ngoãn kéo chăn qua đầu, thật ra rất muốn nói,
hắn không muốn chơi hôn nhau, cũng không nên hù dọa người như vậy. Sở
Nhân Mỹ có gì đáng sợ, sớm nó đã không còn sợ rồi, bây giờ nó đang sợ
Phú Giang, Phú Giang mới sợ.
Bị quấy rối cả đêm, hắn rời giường hai mắt đã thấy quần đen, hơi thở
rất nặng. Tiểu Liêu lếch đếch theo phía sau hắn không dám hé răng. Bách
Sanh dẫn nó về trường học lấy bóp tiền và sẵn thay quần áo, ngày mốt là
kết thúc kỳ nghĩ 1.5, vẫn còn 1 ngày để 2 người ở bên nhau. Vẫn có thể
dẫn nó đi dạo, tham quan.
Bách Sanh đưa nó đến phía trước dưới lầu ký túc xá, nghiêm mặt cảnh
cáo nó không được chạy lung tung. Tất cả khẩu khí đe dọa người đều tuông ra trên mặt hắn. Nó ngoan ngoãn gật đầu, ra sức cam đoan thì đại thần
Bách Sanh mới yên tâm lên lầu.
Tiểu Liêu ngoại trừ việc thích gây sức ép trên giường, đi dạo phố
cũng rất phiền phức, thấy chỗ nào đông người liền chui vào xem làm sao,
thấy náo nhiệt cũng dừng lại xem. Bách Sanh mệt mỏi cả ngày đến nói cũng không nói nổi 1 lời. Hắn cảm thấy nó đúng là tràn đầy sinh lực. Ngay cả 1 cảnh sát chuẩn như hắn cũng phải gật đầu chịu thua.
Buổi tối khi đi ngủ, Bách Sanh thật sự sáng suốt khi chọn mặc bộ đồng phục mang từ trường về, để tránh những tiếp xúc da thịt với nó.
Nửa đêm giật mình dậy, hắn nhìn thấy người bên cạnh mình nửa người đã vung khỏi chăn, sợ nó lạnh, giúp nó kéo cái chăn lại. Nghe nó lầm bầm
gì đó, trở mình 1 cái, đưa lưng về phía hắn khiến cho cái váy ngủ bị vén lên đến hông. Bách Sanh thở dài, đưa tay giúp nó kéo lại, Tiểu Liêu
theo nhiệt độ của cơ thể nhích lên.
Bờ môi mềm mại cạ vào ngay chỗ trái khế của hắn. Khiến cho chỗ đó như đông cứng lại. Hắn cuối đầu nhìn người trong lòng ngực. Trái tim bỗng
dao động, cúi người hôn lên mặt nó.
Tiểu Liêu đột nhiên mở mắt, hé miệng cười “Thì ra anh thích, chơi trò hôn trộm.” ra là hắn không thích chủ động, thảo nào Giản Tiếu hay nói
con trai thích lạt mềm buộc chặt, bây giờ thì nó đã hiểu.
Bách Sanh nhìn thấy nàng ngốc trong lòng mình ngớ ngẩn cười, không
nói gì, lại cảm thấy buồn cười “Tiểu cô nương ngốc, đang muốn cái gì?”
“Muốn hôn anh.”
Bách Sanh không nói xoay người nằm ngửa, nếu không biết nó hắn thật
sự sẽ cho rằng nó cố tình làm thế. Tiểu Liêu nhìn hắn không thèm để ý
đến mình, xoay người đè lên hắn, tay nhanh chóng chui vào trong áo hắn,
Bách Sanh vỗ vào người nó “Làm cái gì?”
“Học theo anh.”
“Học cái gì?” Bách Sanh ão não nhìn bộ mặt chân thật của nó.
“Lần trước, anh sờ em, lần này đến em sờ anh.” Nó nói xong liền vung
tay ra khỏi hắn. Bách Sanh thở dài, rõ ràng đang bị ngược đãi như thế
sao hắn vẫn cảm thấy chút ngọt ngào, hắn thật là thích bị ngược đãi sao?
Hôm sau, khi đưa Tiểu Liêu ra sân bay trở về, dọc đường nó cứ túm lấy áo hắn không buông. Bách Sanh dặn dò lần nữa “Đáp máy bay lập tức về
nhà, không được chạy lung tung, đã gọi cho Thiên Bắc đến sân bay đón em
rồi.”
“Biết rồi.” Tiểu Liêu nhỏ giọng nói.
Bách Sanh nhìn khẩu khí thíu thít của nó, giọng cũng nhỏ xíu “Tháng sau anh lại về, tiểu ngốc.”
Tiểu Liêu quyệt miêng, không vui nói “Lại cùng với chị Cốc Lam, ngồi xe lửa?”
Bách Sanh không dám nghĩ đã hơn nửa năm mà nha đầu này còn nhớ việc
này, sờ tóc nó nói “Phải xem biểu hiện của em, nếu không ngoan anh sẽ
lập tức cùng cô ấy trở về.”
Đã đến thời gian đăng ký, Bách Sanh cuối đầu nhìn trán nó “Ngoan, đến nơi gọi điện cho anh.”
“Ờ!” Tiểu Liêu quay đầu đi, đi được vài bước, nghe tiếng Bách Sanh
gọi lớn. Nó xoay người nhìn Bách Sanh phía xa mỉm cười, khóe mắt bắt đầu đỏ lên hướng chạy về phía hắn. Bách Sanh ôm lấy nó hỏng chân bay trên
không. Nước mắt của nó từng giọt rơi xuống.
Bách Sanh cười thấp giọng nói “Có muốn hôn anh không?” Hắn làm sao
lại không nhận thấy nó đang uất ức về điều này, nhìn bộ dàng uể oải của
nó quả thật hắn có chút lo lắng.
“Ờ.” Tiểu Liêu lập tức hướng đến môi Bách Sanh hôn lên, còn Bách Sanh thì dùng sức nâng lấy nó.
Để nó hôn loạn xạ trên mặt mình, hôn đến đầy mặt hắn đều là nước bọt, hắn buông nó ra “Dịch Tiểu Liêu, nhớ kỹ, anh … Dịch Bách Sanh kiếp này
đã xác định là em, ngoài em ra, ai anh cũng không thích.”
Tiểu Liêu nheo mắt lại cười vui vẻ “Vậy … không cùng chị Cốc Lam ngồi xe lửa nữa.”
“Không ngồi, khi được nghĩ anh liền ngồi máy bay về với em.”
“Ờ, giờ em lại tiếp tục hôn anh.”
“Nhớ là khi lên phi cơ, mau chóng tìm chị tiếp viên hàng không xin 1 ly nước nhe.”
“Tại sao?”
“Bởi vì lúc nãy em hôn anh đến môi anh dính đầy nước bọt, chắc chắn là em sẽ khát lắm.”